“Nói thêm về phẩm phục cho những thừa tác viên”
ROME (Zenit,org).-Giải đáp của Cha Dòng Đạo Binh Chúa Kitô, Cha Edward McNamara, giáo sư phụng vụ tại đại học Regina Apostolorum.
Con bối rối về phép do Đức Thánh Cha ban liên quan sự cử hành Thánh Lễ xử dụng nghi thức Tridentine (hình thức bất thường). Một giáo xứ có thể thay thế cho tất cả những Thánh Lễ hằng ngày suốt tuần, “hình thức Tridentine” thay vì hình thức “thông thường” chăng”? Con hiểu những Thánh Lễ Ngày Chúa Nhật phải theo hình thức thông thường, có lẽ ngoại trừ một Thánh Lễ Tridentine.—D.F., St.Clair Shores, Michigan
Văn kiện thích đáng nhất liên quan điểm này có lẽ là Điều 5 của “Summorum Pontificam”:
“Trong những giáo xứ, nơi có một nhóm cố định tín hữu gắn bó với truyền thống phụng vụ trước kia, mục tử phải vui lòng chấp nhận những thỉnh nguyện của họ hầu cử hành Thánh lễ theo nghi thức Sách Lễ Roma phát hành trong năm 1962, và bảo đảm ích lợi của những tín hữu này phải hài hoà với sự chăm sóc mục vụ bình thường của giáo xứ, dưới sự hướng dẫn của giám mục trong sự phù hợp với Giáo Luật 392, tránh sự bất hoà và bảo hộ sự hiệp nhất của toàn thể Giáo Hội.”
“Tiết 2: Sự cử hành theo Sách Lễ của Đức Chân Phước Gioan XXIII có thể thực hiện trong những ngày lao động; đang khi trong những ngày Chúa Nhật và những ngày lễ một cử hành như thế cũng có thể thực thi.”
Giáo Luật 392 nói giám mục có toàn quyền và nhiệm vụ giám sát và tăng cường sự theo dõi những luật giáo hội với quyền hạn của ngài.
Tuy văn kiện giáo hoàng chắc chắn cho phép quyền thay đổi, sự kiện văn kiện ấy xin các mục tử bảo đảm rằng việc cử hành theo hình thức bất thường phải hài hoà với việc chăm sóc mục vụ bình thường sẽ gợi ý rằng một giáo xứ không nên thay thế luôn tất cả những Thánh Lễ hằng ngày để theo hình thức bất thường.
Một giáo xứ có hơn một linh mục có thể có những Thánh Lễ hằng ngày trong hai hình thức.
Tương tự, trong những vùng mà các nhà thờ ở gần nhau, giám mục có thể cho phép một giáo xứ cử hành một Thánh Lễ hằng ngày trong hình thức bất thường cho các tín hữu từ nhiều giáo xứ. Những khả năng khác bao hàm sự xoay quanh việc cử hành của hình thức bất thường trong tuần giữa hai hay ba giáo xứ lân cận.
Nếu xảy ra cần thiết, thơ giáo hoàng phát hành “motu proprio” (tự sắc) cũng tiên kiến khả năng của giám mục thiết lập một giáo xứ riêng biệt, như Điều 10:
“Đấng bản quyền một nơi đặc biệt, nếu thấy thích hợp, có thể thiết lập một giáo xứ cá nhân phù hợp với Giáo Luật 518 cho những cử hành theo hình thức của nghi thức Roma, hay là chỉ định một tuyên úy, vẫn phải giữ tất cả qui tắc của luật.”
Nên nhớ tất cả mọi cử hành trong một giáo xứ như thế hay là giáo xứ tuyên úy phải theo hình thức bất thường
Văn kiện trên nói rằng điều quan trọng là tìm kiếm những giải pjáp tích cực và bác ái cho những nhu cầu của mọi tín hữu hầu tránh sự bất hoà và bảo hộ sự hiệp nhất của Giáo Hội.
* * *
Y phục cho những thừa tác viên
Theo bài của chúng tôi nói về y phục phụng vụ thich hợp cho những thừa tác viên và những người giúp lễ, một đọc giả xin giải thích rõ hơn.
Anh ấy viết: “Cha trưng GIRM số 336. Y phục thánh chung cho các thừa tác viên được phong và được chỉ định thuộc bất cứ hạng nào là áo alb, được thắc ngang lưng với một giây lưng trừ phi áo alb được may đúng kích thước nên không cần dây thắt lưng. Xin cha vui lòng nói rõ ai là những người được coi như ‘những thừa tác viên được chọn của bất cứ hạng nào’?”
Kiểu nói “những thừa tác viên được bổ nhiệm của bất cứ hạng nào” cơ bản qui chiếu về tất cả những thừa tác viên được phong (giám mục, linh mục và phó tế) và những thừa tác vụ giáo dân đọc sách và giúp lễ được chỉ định.
Quan niệm về áo alb như là một y phục thánh chung có nghĩa là tất cả những thừa tác viên này có thể sử dụng áo alb trong bất cứ hành động phụng vụ nào.
Tùy thuộc vào những quy tắc của mỗi hội đồng giám mục, áo alb cũng có thể được sử dụng bởi các thừa tác viên giáo dân tình cờ khác, họ thực hiện những nhiệm vụ phụng vụ mà không có một sự bổ nhiệm riêng biệt, như những người giúp lễ, những người đọc sách và cả những thừa tác viên bất thường cho Rước Lễ.
Quan niệm về y phục chung cũng có nghĩa là một áo alb luôn luôn có thể được sử dụng cho những phục vụ phụng vụ thuộc bất cứ loại nào cả khi những qui tắc cho phép sử dụng những y phục thánh khác thay thế. Như vậy cần thiết phân biệt giữa “có thể sử dụng” và “phải sử dụng,” vì điều này có thể thay đổi từ cử hành này tới cử hành khác.
Ví dụ, những thừa tác viên được phong “phải sử dụng” áo alb khi làm Lễ. Cho những bí tích và á bí tích khác, các thừa tác viên đó “có thể sử dụng” áo alb hay là áo chùng thâm và áo các phép. Các thừa tác viên được bổ nhiệm “có thể sử dụng” áo alb, áo thâm chùng và áo các phép, hay là y phục được phê chuẩn khác trong Thánh lễ và những dịp khác.
Môt độc giả khác nhắc tới những áo tu sĩ: “Con lấy làm ngạc nhiên nếu những nghi thức xưa vẫn còn áp dụng. Cách riêng con nghĩ tới y phục đặc biệt do những kẻ giúp trong các dòng tu xưa nhất còn mặc, một số hội dòng sử dụng một mũ vì mục đích đó. Con cũng nghĩ tới tập quan trong những hội dòng xưa hơn không sử dụng dây stola trong một số nghi thức, nhất là để nghe xưng tội khi đã mặc áo.”
Vì những tập quán của một số hội dòng xưa có trước cà Công Đồng Trent, nên thường có hiệu lực của luật riêng và, trừ khi hủy bỏ hay bị lên án, thường thường được coi như những khác biệt hợp pháp trong Giáo Hội. Điều này cũng có thể được áp dụng cho tập quán liên quan dây stola được mang để giải tội nếu đó thật sự là một thực hành lâu đời và không phải là một phát minh mới.
Tuy nhiên, dầu một tập quán đáng kính có thể được đánh giá vì tôn trọng sự hiệu nghiệm mục vụ của nó. Mang dây stola khi giải tội nhắc cả hai thừa tác viên và hối nhân về bản chất bí tích và linh mục của cuộc gặp gỡ.
Cá nhân tôi muốn những tu sĩ đó nên bỏ một tập quán như thế, ít là khi thực thi thừa tác vụ bên ngoài cộng đồng, nếu việc mang dây stola là một thực thi mục vụ tốt hơn.
ROME (Zenit,org).-Giải đáp của Cha Dòng Đạo Binh Chúa Kitô, Cha Edward McNamara, giáo sư phụng vụ tại đại học Regina Apostolorum.
Con bối rối về phép do Đức Thánh Cha ban liên quan sự cử hành Thánh Lễ xử dụng nghi thức Tridentine (hình thức bất thường). Một giáo xứ có thể thay thế cho tất cả những Thánh Lễ hằng ngày suốt tuần, “hình thức Tridentine” thay vì hình thức “thông thường” chăng”? Con hiểu những Thánh Lễ Ngày Chúa Nhật phải theo hình thức thông thường, có lẽ ngoại trừ một Thánh Lễ Tridentine.—D.F., St.Clair Shores, Michigan
Văn kiện thích đáng nhất liên quan điểm này có lẽ là Điều 5 của “Summorum Pontificam”:
“Trong những giáo xứ, nơi có một nhóm cố định tín hữu gắn bó với truyền thống phụng vụ trước kia, mục tử phải vui lòng chấp nhận những thỉnh nguyện của họ hầu cử hành Thánh lễ theo nghi thức Sách Lễ Roma phát hành trong năm 1962, và bảo đảm ích lợi của những tín hữu này phải hài hoà với sự chăm sóc mục vụ bình thường của giáo xứ, dưới sự hướng dẫn của giám mục trong sự phù hợp với Giáo Luật 392, tránh sự bất hoà và bảo hộ sự hiệp nhất của toàn thể Giáo Hội.”
“Tiết 2: Sự cử hành theo Sách Lễ của Đức Chân Phước Gioan XXIII có thể thực hiện trong những ngày lao động; đang khi trong những ngày Chúa Nhật và những ngày lễ một cử hành như thế cũng có thể thực thi.”
Giáo Luật 392 nói giám mục có toàn quyền và nhiệm vụ giám sát và tăng cường sự theo dõi những luật giáo hội với quyền hạn của ngài.
Tuy văn kiện giáo hoàng chắc chắn cho phép quyền thay đổi, sự kiện văn kiện ấy xin các mục tử bảo đảm rằng việc cử hành theo hình thức bất thường phải hài hoà với việc chăm sóc mục vụ bình thường sẽ gợi ý rằng một giáo xứ không nên thay thế luôn tất cả những Thánh Lễ hằng ngày để theo hình thức bất thường.
Một giáo xứ có hơn một linh mục có thể có những Thánh Lễ hằng ngày trong hai hình thức.
Tương tự, trong những vùng mà các nhà thờ ở gần nhau, giám mục có thể cho phép một giáo xứ cử hành một Thánh Lễ hằng ngày trong hình thức bất thường cho các tín hữu từ nhiều giáo xứ. Những khả năng khác bao hàm sự xoay quanh việc cử hành của hình thức bất thường trong tuần giữa hai hay ba giáo xứ lân cận.
Nếu xảy ra cần thiết, thơ giáo hoàng phát hành “motu proprio” (tự sắc) cũng tiên kiến khả năng của giám mục thiết lập một giáo xứ riêng biệt, như Điều 10:
“Đấng bản quyền một nơi đặc biệt, nếu thấy thích hợp, có thể thiết lập một giáo xứ cá nhân phù hợp với Giáo Luật 518 cho những cử hành theo hình thức của nghi thức Roma, hay là chỉ định một tuyên úy, vẫn phải giữ tất cả qui tắc của luật.”
Nên nhớ tất cả mọi cử hành trong một giáo xứ như thế hay là giáo xứ tuyên úy phải theo hình thức bất thường
Văn kiện trên nói rằng điều quan trọng là tìm kiếm những giải pjáp tích cực và bác ái cho những nhu cầu của mọi tín hữu hầu tránh sự bất hoà và bảo hộ sự hiệp nhất của Giáo Hội.
* * *
Y phục cho những thừa tác viên
Theo bài của chúng tôi nói về y phục phụng vụ thich hợp cho những thừa tác viên và những người giúp lễ, một đọc giả xin giải thích rõ hơn.
Anh ấy viết: “Cha trưng GIRM số 336. Y phục thánh chung cho các thừa tác viên được phong và được chỉ định thuộc bất cứ hạng nào là áo alb, được thắc ngang lưng với một giây lưng trừ phi áo alb được may đúng kích thước nên không cần dây thắt lưng. Xin cha vui lòng nói rõ ai là những người được coi như ‘những thừa tác viên được chọn của bất cứ hạng nào’?”
Kiểu nói “những thừa tác viên được bổ nhiệm của bất cứ hạng nào” cơ bản qui chiếu về tất cả những thừa tác viên được phong (giám mục, linh mục và phó tế) và những thừa tác vụ giáo dân đọc sách và giúp lễ được chỉ định.
Quan niệm về áo alb như là một y phục thánh chung có nghĩa là tất cả những thừa tác viên này có thể sử dụng áo alb trong bất cứ hành động phụng vụ nào.
Tùy thuộc vào những quy tắc của mỗi hội đồng giám mục, áo alb cũng có thể được sử dụng bởi các thừa tác viên giáo dân tình cờ khác, họ thực hiện những nhiệm vụ phụng vụ mà không có một sự bổ nhiệm riêng biệt, như những người giúp lễ, những người đọc sách và cả những thừa tác viên bất thường cho Rước Lễ.
Quan niệm về y phục chung cũng có nghĩa là một áo alb luôn luôn có thể được sử dụng cho những phục vụ phụng vụ thuộc bất cứ loại nào cả khi những qui tắc cho phép sử dụng những y phục thánh khác thay thế. Như vậy cần thiết phân biệt giữa “có thể sử dụng” và “phải sử dụng,” vì điều này có thể thay đổi từ cử hành này tới cử hành khác.
Ví dụ, những thừa tác viên được phong “phải sử dụng” áo alb khi làm Lễ. Cho những bí tích và á bí tích khác, các thừa tác viên đó “có thể sử dụng” áo alb hay là áo chùng thâm và áo các phép. Các thừa tác viên được bổ nhiệm “có thể sử dụng” áo alb, áo thâm chùng và áo các phép, hay là y phục được phê chuẩn khác trong Thánh lễ và những dịp khác.
Môt độc giả khác nhắc tới những áo tu sĩ: “Con lấy làm ngạc nhiên nếu những nghi thức xưa vẫn còn áp dụng. Cách riêng con nghĩ tới y phục đặc biệt do những kẻ giúp trong các dòng tu xưa nhất còn mặc, một số hội dòng sử dụng một mũ vì mục đích đó. Con cũng nghĩ tới tập quan trong những hội dòng xưa hơn không sử dụng dây stola trong một số nghi thức, nhất là để nghe xưng tội khi đã mặc áo.”
Vì những tập quán của một số hội dòng xưa có trước cà Công Đồng Trent, nên thường có hiệu lực của luật riêng và, trừ khi hủy bỏ hay bị lên án, thường thường được coi như những khác biệt hợp pháp trong Giáo Hội. Điều này cũng có thể được áp dụng cho tập quán liên quan dây stola được mang để giải tội nếu đó thật sự là một thực hành lâu đời và không phải là một phát minh mới.
Tuy nhiên, dầu một tập quán đáng kính có thể được đánh giá vì tôn trọng sự hiệu nghiệm mục vụ của nó. Mang dây stola khi giải tội nhắc cả hai thừa tác viên và hối nhân về bản chất bí tích và linh mục của cuộc gặp gỡ.
Cá nhân tôi muốn những tu sĩ đó nên bỏ một tập quán như thế, ít là khi thực thi thừa tác vụ bên ngoài cộng đồng, nếu việc mang dây stola là một thực thi mục vụ tốt hơn.