Chúa Giêsu ngồi đối diện với hòm tiền, quan sát dân chúng bỏ tiền vào hòm, và có lắm người giàu bỏ nhiều tiền. Chợt có một bà goá nghèo đến bỏ hai đồng tiền là một phần tư xu. Người liền gọi các môn đệ và bảo: "Thầy nói thật với các con: Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà goá nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà này đang túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống mình". (Mc 12, 41-44).

Trên thế giới hiện nay, cũng còn có rất nhiều người giầu có, như trên cái đất Mỹ của tôi và của những anh chị em đang sống đây! Hình như ngày nào chúng ta cũng đổ đi những thức ăn dư thừa, không phải vì tôi và anh chị em có tánh phí của đâu! Nhưng vì cứ tiếc cho nên cứ để dành vào tủ lạnh, rồi thì đến ngày đổ rác, thức ăn dư cứ thế tồn đọng, quá đát, không còn ăn được, nên cũng phải đành mà cho vào thùng rác. Sự thật cho thấy rằng trên những đất nước giầu có, chính phủ giúp đỡ nhiều người thuộc giới nghèo, cho nên không mấy ai mà bị đói cơm cả! Ngược lại chúng ta có thể chết nhiều vì nhiều chứng bệnh do ăn uống quá dư, quá nhiều, mà không cần kiêng cữ. Bệnh tiểu đường, bệnh béo phì, bệnh mỡ trong máu cao, bệnh tim, và còn nhiều chứng bệnh do chúng ta ăn uống quá nhiều. Con nít và người lớn bên Mỹ, cuối tuần thường dẫn cả nhà đi ăn những nơi nhà hàng (All you can eat) có nghĩa là ăn cho thật đầy bụng với một giá mà ai cũng có thể trả nổi, không mắc lắm mà cũng không rẻ lắm! Thường cuối tuần mọi gia đình mong cho được thoải mái trong sự ăn uống vì mẹ, vợ, và chị em gái, thì suốt cả trong tuần đã phải rất mệt mỏi trong việc vừa đi làm vừa lo việc bếp núc, nên đi ăn (buffet) là chuyện rất thường tình cho hầu hết mọi gia đình trên đất Mỹ này!??

Người nghèo trên đất Mỹ chúng ta cũng ít thấy! Nếu chúng ta được sống trong những vùng thuộc giai cấp trung lưu, nhưng cũng rất nhiều những anh chị em nghèo thật sự, không được sự giúp đỡ của ai vì lý do gì đó hoặc thuộc di dân lậu, thì sẽ được chứng kiến rất là nhiều những con người đáng thương, sống lây lất, ở chung đụng chen chúc nhau trong những chung cư nghèo nàn, đổ nát!?? Hằng đêm là những tiếng súng nghe chan chát bên tai, do băng đảng đi thanh toán nhau, mà không biết bất cứ lúc nào, dân cư ở đây sẽ bị lạc đạn mà chết oan uổng. Không khác gì ở nhiều nơi mà anh chị em nghèo chúng ta đang sống trên đất nước Việt Nam hiện nay. Đáng thương nhất là những anh chị em của chúng ta, những ai đang sống trên những đống rác thật cao, cao như trái núi, và nghề nuôi sống hằng ngày của những anh chị em này, là đi lượm rác để tìm độ nhật.

Nhưng thưa anh chị em, ai bảo nghèo lại khổ đâu nhỉ!? Chưa chắc đâu! Như bài hát chúng ta thường nghe các em hay nghêu ngao là "Ai bảo chăn trâu là khổ; chăn trâu sướng lắm chứ! Ngồi mình trâu phất cờ ngọn lau và miệng hát nghêu ngao. ...". Cũng như có biết bao nhiêu con người đồng áng nghèo khổ, ngày ngày là ống quần và tay áo, không bao giờ mà không vén cho thật cao, lội bùn lội đất, để chăm lo việc đồng áng, nhưng ai bảo là họ khổ? Khổ sao mà họ hay hát và hò thế!? Thưa có đúng không anh chị em? Nếu không đúng sao chúng ta thường được xem những hình ảnh của những anh chị em ca nhạc sỹ, luôn cho chúng ta những hình ảnh của đồng ruộng, tươi xanh bát ngát, của những cặp trai gái, tán tỉnh nhau bằng cách bên này hò thì bên kia đáp trả, sao những hình ảnh này cho chúng ta cảm thấy cuộc đời nghèo này, mà hạnh phúc quá!?? Vợ chồng sống trong một mái nhà tranh nhưng đượm tình và thắm thiết biết là bao!!!? Nhà nhà là những mái thì bằng rơm chất lên, vách thì là đất, những cây chống thì chỉ là những thân cây cũng đủ để cho bốn vách nhà được vững. Ấy vậy! mà chòm xóm láng giềng sống với nhau thật là bình an, hiền hòa, biết lo lắng cho nhau, chia sẻ nhau những khó khăn, những thiếu thốn, những muộn phiền. Họ biết sống chia với nhau thành một nhóm, hay một xóm nhỏ, hay một xã nhỏ, ai ai cũng đều biết nhau. Ai hoạn nạn là liền sẽ được giúp đỡ và giúp nhau ý kiến cho mọi sự việc, thế cho nên có phải những con người nghèo khổ này, thường là sự yêu thương, chia sẻ, và đùm bọc là thiết yếu và là hàng đầu trong cuộc sống của họ, cho nên chuyện bà già góa này biết hy sinh tất cả những gì mình có, để dâng lên cho Chúa, xin Chúa chúc lành cho bà, cũng không có gì là lạ với bà cả, bởi nghèo thì chuyện nhiều bữa không có gì bỏ bụng là chuyện thường, mà cũng có chết đâu mà sợ!?? Có phải bà biết phó dâng lên Chúa tất cả vì lòng mến yêu Chúa!? Có phải vì bà biết Chúa mới là tất cả!? Mới là Đấng ban cho bà tất cả!? Có phải bà hiểu rằng ngoài Chúa ra, bà chẳng là gì cả!? Có chăng chỉ là loài ăn bám, vô dụng, không nghĩa lý gì trước mặt người đời và không là gì trong một xã hội mà bà đang sống!?

Có phải Đức Tin của bà vào Thiên Chúa thật là đáng khen hay không!? Nên bà đã được Chúa Giêsu khen thưởng vì bà biết dâng lên Chúa tất cả, mà không giữ lại một phần nào cho bà, khi mà bà biết rằng bữa ăn tới đây bà sẽ bị đói!?? Hay bà biết rằng Chúa sẽ nuôi bà và bà sẽ không bao giờ bị đói!? Ngay cả trước đây, hiện tại, và mãi mãi trong suốt cuộc đời của bà, vì Đức Tin của bà đã thắng được tất cả! Bà hiểu rằng ngay cả vài đồng bạc của bà chẳng nuôi sống bà được, dù chỉ là một ngày!?

Có khi nào anh chị em có thời giờ mà ngừng nghỉ, hay cho phép mình lấy một ngày nghỉ làm việc, mà sống thật sự thoải mái cho chình mình hay chưa!?? Hay vì tiếc rẻ mất một ngày làm việc thì chúng ta sẽ bị nghèo hay sẽ bị đói??? Anh chị em có nghĩ rằng, ngay ngày hôm nay đây, Chúa có thể lấy đi sự sống của mình hay không? Và như thế thì thưa anh chị em, chúng ta đã chuẩn bị cho nơi chúng ta sẽ đến hay không? Nếu có thể, xin anh chị em hãy nên dừng lại, dù một chút thôi để suy nghĩ lại xem. ... Nếu ngay khắc này chúng ta ra đi, thì Nơi chúng ta đến sẽ là Nơi đâu. ... !?????

Lậy Chúa Giêsu! Xin cho chúng con hiểu rằng dù có nắm trong tay cả một kho tàng trần gian, nhưng để mất linh hồn vào hỏa ngục đời đời, thì có đáng để chúng con gọi là hưởng thụ trong một thế giới mà tất cả chỉ là ảo tưởng và là phù vân. ... Amen.