Chuyện một đảng viên cộng sản Trung Quốc trở thành linh mục (tiếp theo)

BẮC KINH: Tháng vừa qua, cơ quan thông tấn AsiaNews đăng một câu chuyện có thực vê việc một đảng viên Cộng Sản Trung Quốc từ bỏ lý thuyết Marx - Lenine và tư tưởng Mao Trạch Đông để tìm về với Đức Kitô. Điều đặc biệt là người đảng viên ấy đã trở thành Linh Mục.

Cơ quan thông tấn AsiaNews đã không cho biết tên thật của linh mục ấy, chỉ gọi ngài là cha Bao và tất cả những địa danh trong truyện đã được cơ quan thông tấn thay đổi nhằm bảo vệ an ninh cho vị linh mục khỏi bị nhà cầm quyền Trung Quốc trả thù.

Trong những năm gần đây, tại Trung Quốc ngày càng có nhiều người theo đạo Kitô Giáo và cũng từ đó, có nhiều người chọn lựa cuộc sống tu trì. Ngày nay cơ quan truyền thông của chính quyền Trung Quốc cứ ra rả quảng bá cho chủ thuyết vô thần, nhưng giới trẻ không mấy ai là còn để ý tới nó nữa. Họ đi tìm hiểu về Kitô Giáo và đã gia nhập đạo Công Giáo. Bằng chứng cụ thể là mới đây Hàn Lâm Viện Khoa Học Xã Hội ở Bắc Kinh thực hiện một cuộc điều tra xã hội. Kết quả cho thấy 60% sinh viên ở Bắc Kinh và Thượng Hải nói họ rất chú ý đến Kitô Giáo.

Câu chuyện một đảng viên cộng sản Trung Quốc trở thành linh mục dưới đây có ý nghĩa rất quan trọng. Nó cho thấy đảng Cộng Sản Trung Quốc đang phải đối phó với chính căn tính cộng sản vô thần của mình. Hiện nay tại Trung Quốc không mấy ai còn tin vào chủ nghĩa Mao, hay lý tưởng Công Sản. Theo AsiaNews, nhiều đảng viên CS cao cấp của Trung Quốc đã bí mật tìm hiểu và quan tâm đến tôn giáo, nhất là niềm tin Kitô Giáo. Nhiều cán bộ cao cấp vào những ngày cuối tuần đã đến thăm các vị lãnh đạo tinh thần, có khi họ vào chùa miếu để tham thiền, có vị vào nhà thờ yên lặng suy tư về cuộc sống.

Từ thực tế này, các linh mục ở Trung Quốc thường hay nhắc tới câu: “Máu các vị Tử Đạo là hạt giống nảy sinh người Công Giáo”. Dưới đây là câu chuyện tự thuật của một đảng viên trở thành linh mục mà AsiaNews đặt tên là Cha Bao:


Thành Người Công Giáo Và Tìm Được Sự Bình An

Khi đi tìm đức tin Công Giáo, tôi thấy cộng đồng gồm nhiều những người đơn sơ chất phác và tốt bụng. Tôi cũng tìm thấy mốt số người thực sự là bạn tôi. Tâm tư tôi thấy thanh thản, tôi không còn phải nói dối nữa. Tôi thấy trong cộng đồng này người ta quả có phê bình nhau, phê bình cả cha sở nữa. Tôi bắt đầu thấy ánh sáng và biết rằng mình đã tìm thấy ý nghĩa cuộc đời. Nhưng để được rửa tội, tôi phải vượt một chướng ngại vật lớn lao. Đó là tư cách đảng viên đảng cộng sản của tôi.

Một người cộng sản nhất thiết phải là người vô thần, trong khi đó một người Kitô giáo lại tin vào Chúa. Việc một lúc vừa là người cộng sản, vừa là một tín hữu Công Giáo là chuyện không thể được. Vị linh mục dậy dỗ giáo lý đã khuyên tôi phải bỏ đảng cộng sản. Nhưng tôi chưa có can đảm để làm được việc đó vì sợ rằng, tôi sẽ lãnh nhận hậu quả nghiêm trọng khi bỏ đảng : Tôi sẽ mất việc và ngay cả bị trừng phạt nữa. Đảng Cộng Sản Trung Quốc kiểm soát mọi chuyện. Bỏ đảng, ở một khía cạnh nào đó, là mất đi mọi hy vọng có một cuộc sống thanh thản, có nghĩa là mình sẽ tự biến thành người xa lạ.

Theo điều lệ Đảng Cộng Sản ở Trung Quốc, mỗi đảng viên phải đóng một số tiền nhỏ gọi là nguyệt liễm. Nếu một người không đóng nguyệt liễm liên tục trong 6 tháng thì người đó sẽ bị trừng phạt hay bị trục xuất khỏi đảng. Với tôi, tôi không có can đảm công khai xin bỏ đảng, nhưng nghĩ tới việc ra khỏi đảng bằng cách không đóng nguyệt liễm liên tục trong 6 tháng. Và tôi đã không đóng nguyệt liễm thật, nhưng chuyện bị trục xuất khỏi đảng lại không xảy ra. Thì ra người tổ trưởng thấy tôi không đóng nguyệt liễm đã đóng thế cho tôi.

Tôi không hiểu tại sao người tổ trưởng lại làm như vậy. Ông ta là một người bình thường, chẳng tốt mà cũng không xấu. Có lẽ ông ta nghĩ tôi quên đóng nguyệt liễm nên đã ứng trước để tôi trả lại sau này, và có lẽ ông không muốn cấp trên phê bình, thấy tiểu tổ của ông lại có kẻ bê bối như vậy.

Cuối cùng, không còn chọn lựa nào khác, tôi đã đi con đường công khai chính thức viết đơn xin ra khỏi đảng. Tuy nhiên, lại không có can đảm đem nộp lá đơn đó. Đã mấy lần tôi quyết định đem nộp, nhưng rồi vẫn không dám. Cuối cùng vận dụng hết sức can đảm, tôi đến thẳng viên chức đảng nộp đơn cho ông. Nhận đơn, ông không nói gì. Ông tỏ ra hoàn toàn bị ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên trong đời ông thấy một người xin ra khỏi đảng.

Sau cùng, tôi đã được rửa tội và nhận lãnh phép bí tích này tôi bắt đầu hưởng được sự an bình nội tâm.

Một thời gian sau, tôi đi gặp một người bạn cũ trong tiểu tổ đảng của tôi. Chúng tôi là bạn với nhau ngay từ khi hai người chưa gia nhập đảng. Khi anh nghe nói tôi đã ra khỏi đảng và trở thành người kitô hữu, anh nói với tôi “ Mình không có cái can đảm như cậu đâu”

Cuộc Sống Trong Chủng Viện “Chui”

Sau khi trở thành người Công Giáo, Ngày Chúa Nhật nào tôi cũng đi dự thánh lễ với một cộng đoàn “chui” hay hầm trú, không được nhà nước công nhận.

Rồi một lần dì phước nói nhỏ với tôi:

- Sao anh không theo Chúa trọn vẹn đi, hãy trở thành một linh mục.

Tôi đáp ngay:

- Không được.

Gia đình tôi không có ai là người có đạo, và việc trở thành một linh mục là chuyện rất khó. Hơn nữa tôi là con trai cả và theo tục lệ Trung Hoa, tôi có nhiệm vụ phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già. Nếu nhập chủng viện thì kẻ thù đầu tiên là chính cha mẹ tôi.

Sáu tháng sau, tôi đang cầu nguyện trong phòng thì nghe thấy tiếng ai gọi tôi:

- Hãy theo ta.

Quả thực không có ai trong phòng. Từ thâm tâm, tôi hiểu đó là tiếng Chúa Giêsu gọi tôi. Nhưng tôi quá sợ hãi trở thành một linh mục của Giáo Hội “chui”. Điều đó có nghĩa là từ bỏ mọi sự, bỏ gia đình, bỏ công ăn việc làm, tự đặt mình vào bao nhiêu cảnh huống nguy hiểm: vác thánh giá, chịu đau khổ, tù đày.

Và tôi đã đáp lại:

- không

- không

Tù lúc tôi không đáp lại tiếng Chúa gọi, tôi không còn cảm thấy bình an trong tâm hồn, luôn luôn áy náy, mất hết những gì gọi là vui thú. Tôi không muốn theo Chúa Giêsu vì tôi đang có việc làm tốt, một đời sống êm đềm. Nhưng tôi không cưỡng lại được tiếng Chúa gọi. Do vậy tôi cầu xin để kiếm được một việc làm mới ở một thành phố khác xa đây ngõ hầu tôi có thể âm thầm bỏ việc và gia nhập chủng viện.

Tôi làm việc ở thành phố mới này được gần 2 năm, sống tằn tiện hết mức để mong dành được số tiền lớn để lại cho cha mẹ trước khi theo tiếng Chúa gọi. Tôi biết tôi yếu đuối lắm nên tôi đã cầu nguyện với Chúa:

- Lậy Chúa Giêsu, nếu Chúa muốn, hãy làm cho con trung thành với Chúa mãi mãi như các môn đệ của Ngài. Đây là một phép lạ vĩ đại.

Tôi học trong chủng viện “chui” tất cả 5 năm. Cuộc sống ở đó có nhiều gian nan và nguy hiểm. Thức dậy lúc 5 giờ sáng, nguyện ngắm nửa tiếng, dự thánh lễ rồi tạ ơn. Ăn sáng xong chúng tôi quét dọn nhà rồi bắt đầu học. Mọi người đi ngủ lúc 10 giờ tối.

Đời sống trong chủng viện “chui” khá khổ cực: Căn nhà chúng tôi ở là do các giáo hữu xây dựng ở miệt quê và mỗi khi nghe công an biết chỗ chúng tôi ở, là ngay lập tức chúng tôi di tản đi chổ khác. Chỉ trong 5 năm tôi thay đổi chỗ ở đến 3 lần.

Chủng sinh chúng tôi phải làm mọi việc, từ công tác vệ sinh đến việc nấu nướng bữa ăn cho mọi người. Về đời sống vật chất, đời sống rất khó khăn: thiếu thốn thực phẩm, rau cỏ ít oi, còn thịt thì họa hiếm lắm. Phòng nào cũng đầy ắp người, đâu có phòng nào rộng rãi. Tuy nhiên, trong tâm hồn, tôi cảm thấy rất thanh thản và vui tươi, trái với tâm tình trước kia là băn khoăn trăn trở. Tình nghĩa giữa những anh em chủng sinh thật là là huynh đệ. Mọi xích mích đều được giải quyết nhanh gọn và ai cũng sẵn sàng thương yêu nhau.

Sau 5 năm học tại chủng viện, ngày truyền chức linh mục cho tôi đã đến. Lúc đó vì tình hình địa phận đang rất là căng thẳng, chúng tôi rất dễ bị công an bắt bớ tù đày, nên thánh lễ truyền chức cho tôi đã diễn ra vào lúc 4 giờ sáng. Lúc đó, mọi người Trung Hoa và ngay cả công an nữa cũng còn đang ngủ ngon giấc.

Cho dù đời sống của người Công Giáo có khó khăn, nhưng đức tin của chúng tôi cứ ngày càng vững mạnh. Bằng chứng là các tấm gương của các linh mục đang ngồi tù. Một ví dụ khác là vào năm 1983, lúc Trung Quốc bắt đầu cải cách kinh tế, thành phố nhỏ quê tôi lúc đó chỉ có 3 gia đình Công Giáo. Bây giờ sau hơn 20 năm, có tất cả hơn 4000 giáo hữu. Đó thực sự là máu các vị tử đạo đã là hạt giống sinh ra các người Công Giáo.

Giờ đây, đối với tôi, sức mạnh của tôi là chính Chúa Giêsu, Chúa đã nói:

- Không phải các con chọn Thầy mà chính Thầy đã chọn các con (Jn15:16).

Theo đường của Ngài, tôi thấy Thánh Giá nhưng tôi vui sướng và bình an trong tâm hồn. Rồi với sự giúp đỡ của Chúa, tôi sẽ luôn theo Ngài,vượt qua tất cả mọi gian nan thử thách đến với tôi.