Hôm Chúa Nhật 25 tháng Tư, Đức Tổng Giám Mục Michel Aupetit của Paris đã cử hành thánh lễ tại nhà thờ St Pierre de Montrouge.
Mở đầu bài giảng, Đức Tổng Giám Mục nói:
Đó có thể vẫn là một hy vọng xa vời nếu Chúa Giêsu không đến để chia sẻ hiện sinh của chúng ta. Ngài là Mục tử nhân lành, là Thiên Chúa đến chăm sóc chính mỗi người chúng ta và là Đấng đi xa đến mức hiến mạng sống vì đàn chiên của mình: “Mạng sống của tôi, không ai lấy đi được, nhưng chính tôi tự ý hy sinh mạng sống mình.” (Ga 10:18).
Trao ban cuộc sống của mình là hành động yêu thương tột đỉnh có thể làm và là bằng chứng yêu thương lớn nhất có thể thực hiện. Những người mẹ đã hy sinh mạng sống của họ để cứu con mình. Mọi người liều mạng để cứu người khác. Trao ban mạng sống của mình không đồng nghĩa với việc liều chết. Nhưng trên tất cả, đó là liều sống, liều sống vì tình yêu. Ví dụ, khi hai vợ chồng kết hôn, họ trao ban cho nhau cả cuộc đời. Một người tận hiến hoàn toàn dâng mình cho Thiên Chúa. Cho đi là chấp nhận mọi sự vì yêu thương. Yêu luôn luôn liều mạng.
Đón nhận cuộc sống là tiếp nhận với lòng biết ơn những gì chúng ta đã không chọn nhưng được ban cho chúng ta nhờ ân sủng. Anh chị em không lựa chọn cuộc sống của mình, anh chị em lãnh nhận nó. Điều đáng ngạc nhiên là ngày nay có nhiều người lại muốn chọn cái chết thay vì sự sống. Đón nhận cuộc sống là cởi mở tâm hồn chào đón với niềm vui những gì được ban cho chúng ta. Thái độ tốt nhất trước mặt Chúa là phó thác mọi sự trong tay Ngài và dâng lên Ngài lời tán tụng tri ân. Lời cầu nguyện tạ ơn giúp chúng ta hiểu rằng chúng ta được yêu thương. Biết mình được yêu là tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình.
Định mệnh đích thực của chúng ta khi bước theo Chúa Kitô là hiến mạng sống mình vì tình yêu để đón nhận lại nó từ Đấng là Tình yêu.
Chúng ta nói rằng Chúa Nhật này Chúa Nhật Chúa Chiên Lành, là ngày cầu nguyện cho vocations, nghĩa là các ơn gọi. Vocation có nghĩa là: appel, là tiếng gọi. Đó là tiếng Chúa gọi. Tất cả chúng ta đều được kêu gọi nên thánh. Paulo Coelho trong cuốn sách nổi tiếng l’Alchimiste, tức là Nhà Giả Kim, đã nói về những biến cố xảy ra trong một đời người như những dấu chỉ cho ơn gọi mà mỗi người phải khám phá và đạt được. Chúa Kitô đến để mặc khải cho chúng ta rằng ơn gọi cơ bản của chúng ta là nên thánh. Đó là con đường mà mỗi chúng ta phải tìm ra và hoàn thành. Sự thánh thiện này là sự viên mãn của tình yêu.
Tất cả cuộc sống của Kitô hữu bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ thực sự với Chúa Kitô. Những người mới được rửa tội đến từ mọi nguồn gốc cho chúng ta biết việc gặp gỡ Chúa Giêsu đã thay đổi cuộc đời họ như thế nào. Cuộc gặp gỡ này, khi diễn ra, thật sự cho phép chúng ta biết mình được yêu thương đến mức nào. Nó vượt quá tất cả những kỳ vọng của con người chúng ta, những kỳ vọng luôn hướng đến khát khao yêu và được yêu.
Chúa Giêsu đã chỉ cho chúng ta con đường này. Đó là một con đường cứu rỗi. Khi bước theo Người, chúng ta không còn phải sợ hãi cái chết vì chúng ta đã bước vào cõi vĩnh hằng của Thiên Chúa. Trong Chúa, tình yêu và sự sống kết hợp hoàn hảo. Nếu chúng ta sống yêu thương như Thiên Chúa, như Chúa Giêsu trên trái đất này, thì ngay từ bây giờ chúng ta đã bước vào sự sống vĩnh cửu, mà sự chết không thể làm gì được. Đây là cách chúng ta được cứu độ, như Thánh Phêrô đã nói trong bài đọc thứ nhất, rằng “không một Danh nào khác ở dưới gầm trời đã được ban tặng cho loài người, để phải nhờ Danh đó mà chúng ta được cứu độ” (Tông Đồ Công Vụ 4:12).
Source:L'Eglise Catholique à Paris