Ngày hôm nay (4/6/2009), kỷ niệm 20 năm cuộc đàn áp đẫm máu tại Quảng trường Thiên An Môn – của nhà cầm quyền Bắc Kinh với những người dân Trung Quốc biểu tình đòi tự do, dân chủ.
Tội ác không thể quên đối với loài người
Quân đội nhân dân Trung Quốc với những đoàn xe tăng được mua bằng tiền của nhân dân đã được huy động đến để cán nát những thanh niên, sinh viên và quần chúng yêu nước, yêu tự do dân chủ vào đêm 4/6/1989 tại Quảng trường Thiên An Môn.
Con số người chết chưa được công bố rõ ràng. “Những ước tính về con số thiệt mạng dân sự khác nhau: 400-800 (CIA), 2.600 (Chữ thập đỏ Trung Quốc) và một nguồn chưa được xác định khác là 5.000. Số người bị thương từ 7.000 đến 10.000” (Theo Wikipedia)
Những tội ác dù được thực hiện ban đêm theo sách lược của những người Cộng sản Trung Quốc, họ tưởng chừng có thể mượn màn đêm che đi tội ác của mình trước lương tri nhân loại. Nhưng, nhân loại không quên, nhân dân Trung Quốc đã không quên.
Đây là một tội ác man rợ của nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc với chính đồng bào mình, nhân dân mình.
Đã hai mươi năm qua, cuộc tàn sát đẫm máu đó vẫn đang là một nỗi đau và uất hận trong lòng mỗi người dân Trung Quốc yêu chuộng hòa bình, tự do, dân chủ. Đó vẫn là một vết nhơ ngàn đời không thể rửa và là một minh chứng hùng hồn, bài học đau thương về tội ác của Cộng sản đã gây ra ở đất nước này.
Sự kiện đó nói lên điều gì?
Không thể giải thích gì hơn là vì để bảo vệ sự độc tài của mình, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã không ngần ngại quay lại để cán nát quần chúng nhân dân Trung Quốc khi họ tỏ ý bất bình và tạo nguy cơ cho sự độc tôn của cộng sản.
Cũng không thể giải thích gì hơn, chính những người Cộng sản Trung Quốc luôn tự vinh danh là nô bộc của nhân dân đã lộ nguyên hình là những kẻ khát máu và bất chấp tính người khi vị trí độc quyền, độc đảng của mình bị đe dọa bởi những cuộc biểu tình ôn hòa, bất bạo động.
Cũng chính những khát vọng của nhân dân lao động (những người đã xây dựng nên chế độ độc tài Trung Quốc) đã là những đe dọa cho sự độc tôn của đám người Cộng sản, họ đã trở mặt với nhân dân khi quyền lực đã được kiểm soát bởi tay họ.
Đó cũng là cách hành xử của một “chính quyền được sinh ra từ họng súng” như Mao Trạch Đông đã nói.
Tội ác diệt chủng
Nhớ đến tội ác diệt chủng, người ta không thể quên đất nước Campuchia láng giềng đã từng chịu nạn diệt chủng một thời gian dài dưới bàn tay của những người Cộng sản Campuchia là Polpot – IengXary. Những người cũng thường tự mệnh danh là “Cộng sản chân chính và trong sạch”. Những đàn em, học trò của Chủ nghĩa Mao và Cộng sản Quốc tế.
Bè lũ Polpot - IengXary một thời đã là “những người cộng sản anh em” của Việt Nam, đã gây bao nhiêu tội ác diệt chủng không chỉ với nhân dân Việt Nam bằng những cuộc tàn sát đẫm máu ở Ba Chúc - An Giang với 3.157 người bị sát hại từ buổi sáng 18-4-1978. Hơn 20.000 người Việt Nam tại dọc biên giới đã bị những “đồng chí” này sát hại.
Hơn thế nữa, ngay cả với đồng bào, nhân dân mìn, bè lũ Polpot còn thực hiện chính sách diệt chủng và cải tạo xã hội bằng cuốc, thuổng để xây dựng một “mô hình Cộng sản trong sạch”: Không chợ búa, không gia đình, không tiền tệ, không trí thức… đúng với mô hình “trí phú, địa hào đào tận gốc, trốc tận rễ”.
Hậu quả của việc “xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản trong sạch” này là 2,5 triệu người Campuchia đã bị sát hại dã man.
Với những tội ác diệt chủng này, người ta thấy bóng dáng của Chủ nghĩa phát xít hiện nguyên hình. Chỉ có điều khác hơn là Chủ nghĩa Phát xít dù man rợ, cũng thường chỉ giết hàng loạt người dị chủng trừ dân tộc mình. Còn ở đây, những người “cộng sản chân chính” đã không ngần ngại gây tội ác diệt chủng ngay với nhân dân mình, đồng bào và dân tộc mình.
Trên bình diện quốc tế, những cuộc chiến giữa những đất nước “cộng sản anh em” lại là những cuộc chiến đẫm máu và khốc liệt. Điển hình là cuộc xâm lược Việt Nam của nhà cầm quyền Bắc Kinh từ 17/2-05/3/1979. Những tội ác này còn in đậm trong lòng người Việt Nam dù vốn giàu lòng vị tha.
Không chỉ tác oai tác quái ngay trên đất nước nơi sản sinh ra nó. Chủ nghĩa cộng sản còn được xuất khẩu sang các nước khác, gây nên những thảm họa cho dân tộc khác. Với Việt Nam, những cuộc cải cách, cải tạo theo mô hình Cộng sản đã để lại những hậu quả to lớn cho dân tộc. Điển hình là cuộc Cải cách ruộng đất giữa những năm 1950 theo đường lối "cách mạng ruộng đất là điều kiện để giải phóng dân tộc" (Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản (Manifesto) - Karl Marx).
Việc nhập cảng những cuộc cách mạng từ chủ nghĩa cộng sản, đã không chỉ làm cho một đất nước, một dân tộc, một vùng lãnh thổ mà là cả một phần của thế giới đã chịu thảm họa bởi làn sóng đỏ.
Những bài học cho hôm nay
Những nạn nhân của cuộc đàn áp này đã hai mươi năm chưa được siêu thoát. Người thân của các nạn nhân đang đau nỗi đau riêng của gia đình và nỗi đau chung của cả dân tộc Trung Quốc vẫn dưới sự cai trị của nhóm độc tài đảng trị.
Những hình ảnh, những video quay lại sự rùng rợn, ghê tởm của tội ác Thiên An Môn hai mươi năm trước nhắc nhủ người dân Việt điều gì?
Với chính nhân dân mình, đồng loại của mình, dân tộc mình mà nhà cầm quyền Cộng sản Bắc Kinh còn không ngần ngại dùng xe tăng cán nát hàng loạt, là một tội ác chống nhân loại.
Vậy thì đâu có gì lạ khi những ngư dân Hậu Lộc – Thanh Hóa hiền lành đánh cá trên biển Việt Nam bị tàu Trung Quốc bắn chết một cách ngang nhiên.
Đâu có lạ gì khi để thỏa mãn mưu đồ bành trướng của giấc mơ Đại Hán, nhà cầm quyền Bắc Kinh đã tấn công chiếm giữ Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974. Năm 1988, Trường Sa của Việt Nam cũng đã bị đánh chiếm trắng trợn, 64 chiến sỹ đã bỏ mạng khi canh giữ từng hòn đảo chìm của đất nước.
Đâu có gì là lạ khi những ngư dân Việt Nam hiện nay đang bó gối ngồi nhà vì những lệnh ngang ngược cấm đánh bắt cá trên biển Việt Nam từ nhà cầm quyền Trung Quốc sau khi hàng loạt tàu bè của ngư dân bị tàu của “nước ngoài” tấn công.
Chỉ có những điều lạ là những cuộc biểu tình, biểu thị lòng yêu nước của thanh niên và nhân dân Việt Nam đã bị nhà cầm quyền Việt Nam trấn áp. Chỉ có điều lạ là những “công nhân nước ngoài” vào Việt Nam lao động với con số đã tính được là hơn 53.000 và rất nhiều người không hề có giấy phép mà không có cơ quan nào đứng ra nhận trách nhiệm.
Chỉ có điều lạ là hai người Trung Quốc đã dám ngang nhiên cầm chân một người Việt Nam để dộng đầu xuống đất cho đến chết ngay giữa lòng Thủ đô Hà Nội.
Và có một điều lạ lùng nhất, là dự án Bauxite Tây Nguyên đã được triển khai, được coi là “chủ trương lớn của đảng và nhà nước” lại manh tâm rước quân Trung Quốc vào mái nhà Tây Nguyên, dù mọi tầng lớp nhân dân, trí thức đã hết sức bất bình. Để giải thích điều lạ lùng này, cũng cần biết rằng chính những cơ quan đã và đang “làm hết sức mình” cho dự án này được triển khai lại là cơ quan đã có trang web tuyên truyền rằng phần lãnh thổ Việt Nam bị Trung Quốc cướp đoạt là “của Trung Quốc”?
Với những người cộng sản Trung Quốc, khi chính nhân dân mình, đồng bào mình còn bị tàn sát không gớm tay, thì với nhân dân Việt Nam hay dân tộc khác, có nên trông đợi vào sự hữu hảo, hữu nghị hay lòng tốt của họ?
Dù cho đó là 16 chữ vàng hay 1600 chữ gì đi nữa, cũng cần suy xét và cân nhắc cẩn thận những lời hoa mỹ của những người Cộng sản Trung Quốc với đất nước này, dân tộc này.
Là người dân Việt Nam, chúng ta hãy tỉnh thức, nếu chúng ta không muốn đất nước này quay lại thời kỳ 1000 năm Bắc thuộc.
Hà Nội, Ngày 4 tháng 6 năm 2009
Tội ác không thể quên đối với loài người
Quân đội nhân dân Trung Quốc với những đoàn xe tăng được mua bằng tiền của nhân dân đã được huy động đến để cán nát những thanh niên, sinh viên và quần chúng yêu nước, yêu tự do dân chủ vào đêm 4/6/1989 tại Quảng trường Thiên An Môn.
Con số người chết chưa được công bố rõ ràng. “Những ước tính về con số thiệt mạng dân sự khác nhau: 400-800 (CIA), 2.600 (Chữ thập đỏ Trung Quốc) và một nguồn chưa được xác định khác là 5.000. Số người bị thương từ 7.000 đến 10.000” (Theo Wikipedia)
Những tội ác dù được thực hiện ban đêm theo sách lược của những người Cộng sản Trung Quốc, họ tưởng chừng có thể mượn màn đêm che đi tội ác của mình trước lương tri nhân loại. Nhưng, nhân loại không quên, nhân dân Trung Quốc đã không quên.
Đây là một tội ác man rợ của nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc với chính đồng bào mình, nhân dân mình.
Đã hai mươi năm qua, cuộc tàn sát đẫm máu đó vẫn đang là một nỗi đau và uất hận trong lòng mỗi người dân Trung Quốc yêu chuộng hòa bình, tự do, dân chủ. Đó vẫn là một vết nhơ ngàn đời không thể rửa và là một minh chứng hùng hồn, bài học đau thương về tội ác của Cộng sản đã gây ra ở đất nước này.
Sự kiện đó nói lên điều gì?
Không thể giải thích gì hơn là vì để bảo vệ sự độc tài của mình, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã không ngần ngại quay lại để cán nát quần chúng nhân dân Trung Quốc khi họ tỏ ý bất bình và tạo nguy cơ cho sự độc tôn của cộng sản.
Cũng không thể giải thích gì hơn, chính những người Cộng sản Trung Quốc luôn tự vinh danh là nô bộc của nhân dân đã lộ nguyên hình là những kẻ khát máu và bất chấp tính người khi vị trí độc quyền, độc đảng của mình bị đe dọa bởi những cuộc biểu tình ôn hòa, bất bạo động.
Cũng chính những khát vọng của nhân dân lao động (những người đã xây dựng nên chế độ độc tài Trung Quốc) đã là những đe dọa cho sự độc tôn của đám người Cộng sản, họ đã trở mặt với nhân dân khi quyền lực đã được kiểm soát bởi tay họ.
Đó cũng là cách hành xử của một “chính quyền được sinh ra từ họng súng” như Mao Trạch Đông đã nói.
Tội ác diệt chủng
Pol Pot |
Bè lũ Polpot - IengXary một thời đã là “những người cộng sản anh em” của Việt Nam, đã gây bao nhiêu tội ác diệt chủng không chỉ với nhân dân Việt Nam bằng những cuộc tàn sát đẫm máu ở Ba Chúc - An Giang với 3.157 người bị sát hại từ buổi sáng 18-4-1978. Hơn 20.000 người Việt Nam tại dọc biên giới đã bị những “đồng chí” này sát hại.
Hơn thế nữa, ngay cả với đồng bào, nhân dân mìn, bè lũ Polpot còn thực hiện chính sách diệt chủng và cải tạo xã hội bằng cuốc, thuổng để xây dựng một “mô hình Cộng sản trong sạch”: Không chợ búa, không gia đình, không tiền tệ, không trí thức… đúng với mô hình “trí phú, địa hào đào tận gốc, trốc tận rễ”.
Hậu quả của việc “xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản trong sạch” này là 2,5 triệu người Campuchia đã bị sát hại dã man.
Sọ người CamBốt bị Polpot giết thảm |
Trên bình diện quốc tế, những cuộc chiến giữa những đất nước “cộng sản anh em” lại là những cuộc chiến đẫm máu và khốc liệt. Điển hình là cuộc xâm lược Việt Nam của nhà cầm quyền Bắc Kinh từ 17/2-05/3/1979. Những tội ác này còn in đậm trong lòng người Việt Nam dù vốn giàu lòng vị tha.
Không chỉ tác oai tác quái ngay trên đất nước nơi sản sinh ra nó. Chủ nghĩa cộng sản còn được xuất khẩu sang các nước khác, gây nên những thảm họa cho dân tộc khác. Với Việt Nam, những cuộc cải cách, cải tạo theo mô hình Cộng sản đã để lại những hậu quả to lớn cho dân tộc. Điển hình là cuộc Cải cách ruộng đất giữa những năm 1950 theo đường lối "cách mạng ruộng đất là điều kiện để giải phóng dân tộc" (Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản (Manifesto) - Karl Marx).
Việc nhập cảng những cuộc cách mạng từ chủ nghĩa cộng sản, đã không chỉ làm cho một đất nước, một dân tộc, một vùng lãnh thổ mà là cả một phần của thế giới đã chịu thảm họa bởi làn sóng đỏ.
Những bài học cho hôm nay
Những nạn nhân của cuộc đàn áp này đã hai mươi năm chưa được siêu thoát. Người thân của các nạn nhân đang đau nỗi đau riêng của gia đình và nỗi đau chung của cả dân tộc Trung Quốc vẫn dưới sự cai trị của nhóm độc tài đảng trị.
Những hình ảnh, những video quay lại sự rùng rợn, ghê tởm của tội ác Thiên An Môn hai mươi năm trước nhắc nhủ người dân Việt điều gì?
Với chính nhân dân mình, đồng loại của mình, dân tộc mình mà nhà cầm quyền Cộng sản Bắc Kinh còn không ngần ngại dùng xe tăng cán nát hàng loạt, là một tội ác chống nhân loại.
Vậy thì đâu có gì lạ khi những ngư dân Hậu Lộc – Thanh Hóa hiền lành đánh cá trên biển Việt Nam bị tàu Trung Quốc bắn chết một cách ngang nhiên.
Đâu có lạ gì khi để thỏa mãn mưu đồ bành trướng của giấc mơ Đại Hán, nhà cầm quyền Bắc Kinh đã tấn công chiếm giữ Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974. Năm 1988, Trường Sa của Việt Nam cũng đã bị đánh chiếm trắng trợn, 64 chiến sỹ đã bỏ mạng khi canh giữ từng hòn đảo chìm của đất nước.
Đâu có gì là lạ khi những ngư dân Việt Nam hiện nay đang bó gối ngồi nhà vì những lệnh ngang ngược cấm đánh bắt cá trên biển Việt Nam từ nhà cầm quyền Trung Quốc sau khi hàng loạt tàu bè của ngư dân bị tàu của “nước ngoài” tấn công.
Chỉ có những điều lạ là những cuộc biểu tình, biểu thị lòng yêu nước của thanh niên và nhân dân Việt Nam đã bị nhà cầm quyền Việt Nam trấn áp. Chỉ có điều lạ là những “công nhân nước ngoài” vào Việt Nam lao động với con số đã tính được là hơn 53.000 và rất nhiều người không hề có giấy phép mà không có cơ quan nào đứng ra nhận trách nhiệm.
Chỉ có điều lạ là hai người Trung Quốc đã dám ngang nhiên cầm chân một người Việt Nam để dộng đầu xuống đất cho đến chết ngay giữa lòng Thủ đô Hà Nội.
Và có một điều lạ lùng nhất, là dự án Bauxite Tây Nguyên đã được triển khai, được coi là “chủ trương lớn của đảng và nhà nước” lại manh tâm rước quân Trung Quốc vào mái nhà Tây Nguyên, dù mọi tầng lớp nhân dân, trí thức đã hết sức bất bình. Để giải thích điều lạ lùng này, cũng cần biết rằng chính những cơ quan đã và đang “làm hết sức mình” cho dự án này được triển khai lại là cơ quan đã có trang web tuyên truyền rằng phần lãnh thổ Việt Nam bị Trung Quốc cướp đoạt là “của Trung Quốc”?
Với những người cộng sản Trung Quốc, khi chính nhân dân mình, đồng bào mình còn bị tàn sát không gớm tay, thì với nhân dân Việt Nam hay dân tộc khác, có nên trông đợi vào sự hữu hảo, hữu nghị hay lòng tốt của họ?
Dù cho đó là 16 chữ vàng hay 1600 chữ gì đi nữa, cũng cần suy xét và cân nhắc cẩn thận những lời hoa mỹ của những người Cộng sản Trung Quốc với đất nước này, dân tộc này.
Là người dân Việt Nam, chúng ta hãy tỉnh thức, nếu chúng ta không muốn đất nước này quay lại thời kỳ 1000 năm Bắc thuộc.
Hà Nội, Ngày 4 tháng 6 năm 2009