Trước đây, mỗi lần thấy báo chí nhà nước ta lên án một nhân vật nào đó là thành phần phản động, kích động, phá hoại khối đại đoàn kết toàn dân, là tôi liền có ngay cái ác cảm với những thành phần đó. Nhưng chừng ba năm gần đây, mỗi lần đọc thấy những lời lẽ “kích động”, “phản động”. “phá hoại” mà báo chí nhà nước quy chụp cho một ai đó, thì tôi lại có cảm tình với người bị quy chụp và có ác cảm với các báo đài.
Sự thay đổi này diễn ra trong tôi kể từ sự kiện Đại lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ lên tiếng ủng hộ những người nông dân mất đất kéo về Hà Nội kêu oan. Ngay sau khi lên tiếng ủng hộ dân oan, Đại lão Hoà Thượng liền bị báo đài nhà nước ta bôi nhọ thanh danh và bị quy chụp là kẻ phản động, kẻ phá hoại đất nước. Nhưng tìm hiểu kỹ sự kiện, tôi mới biết rằng mình bị báo đài nhà nước đánh lừa.
Hơn nữa, qua chuyện Thái Hà và Toà Khâm Sứ ở bên Công Giáo, tôi lại càng có ác cảm với báo đài nhà nước khi họ tuyên truyền rằng cụ Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt và các linh mục Thái Hà là những người phản động, là những người phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc. Vào cái buổi tối đài truyền hình VTV 1 trích dẫn nửa vời lời cụ Tổng Giám Mục và quy chụp cho cụ cái tội lăng mạ dân tộc, không chỉ tôi mà mấy đứa bạn của tôi vốn rất ít quan tâm đến những vấn đề thời sự, liền thốt lên: “Ông cụ này bị báo đài Đảng ta chơi rồi!” Tôi và mấy đứa bạn liền truy cập ngay vào các trang web “phản động” để tìm hiểu sự thật. Lập tức chúng tôi khám phá ra rằng mình suýt nữa bị nhà nước đánh lừa.
Gần đây nhất, báo chí rùm beng, phản đối một chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước, sau đó thì thấy im bặt, hoặc nếu có bái viết nào được đăng trên báo đài nhà nước thì cũng chỉ là để xoa dịu dư luận hoặc nói tốt cho Đảng và Chính phủ về cái dự án bauxite ở Tây Nguyên. Chính cái khuất tất này đã lôi kéo sự chú ý của đám bạn tôi. Thế rồi chúng tôi lại truy cập vào các trang web “phản động” để tìm hiểu rõ điều gì đang xảy ra cho đất nước, cho dân tộc mình. Thêm một lần nữa chúng tôi lại được một phen ú vía suýt hiểu sai cái tâm huyết của giới trí thức đối với đất nước, đối với dân tộc.
Đọc Báo Nhân Dân thấy có những lời lẽ quy chụp cho giới trí thức là “thiếu hiểu biết”, “kích động” “phản động” tự nhiên trong tôi nảy sinh một cảm tình đặc biệt đối với những “kẻ kích động, phản động” như họ mà tôi cũng chẳng biết tại sao. Báo đài nhà nước bảo rằng họ là những kẻ phản động đấy, vậy mà tôi lại cảm mến và mong mình được trở thành “kẻ phản động” như họ, và cũng mong cho đất nước ta càng ngày càng có thêm nhiều người “phản động” như cụ Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, Đại lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ, các linh mục Thái Hà và Lão tướng Võ Nguyên Giáp cùng các nhân sĩ đã ký tên vào bản kiến nghị đòi huỷ bỏ cái dự án lớn của Đảng và Nhà nước.
Sự thay đổi này diễn ra trong tôi kể từ sự kiện Đại lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ lên tiếng ủng hộ những người nông dân mất đất kéo về Hà Nội kêu oan. Ngay sau khi lên tiếng ủng hộ dân oan, Đại lão Hoà Thượng liền bị báo đài nhà nước ta bôi nhọ thanh danh và bị quy chụp là kẻ phản động, kẻ phá hoại đất nước. Nhưng tìm hiểu kỹ sự kiện, tôi mới biết rằng mình bị báo đài nhà nước đánh lừa.
Hơn nữa, qua chuyện Thái Hà và Toà Khâm Sứ ở bên Công Giáo, tôi lại càng có ác cảm với báo đài nhà nước khi họ tuyên truyền rằng cụ Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt và các linh mục Thái Hà là những người phản động, là những người phá hoại khối đại đoàn kết dân tộc. Vào cái buổi tối đài truyền hình VTV 1 trích dẫn nửa vời lời cụ Tổng Giám Mục và quy chụp cho cụ cái tội lăng mạ dân tộc, không chỉ tôi mà mấy đứa bạn của tôi vốn rất ít quan tâm đến những vấn đề thời sự, liền thốt lên: “Ông cụ này bị báo đài Đảng ta chơi rồi!” Tôi và mấy đứa bạn liền truy cập ngay vào các trang web “phản động” để tìm hiểu sự thật. Lập tức chúng tôi khám phá ra rằng mình suýt nữa bị nhà nước đánh lừa.
Gần đây nhất, báo chí rùm beng, phản đối một chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước, sau đó thì thấy im bặt, hoặc nếu có bái viết nào được đăng trên báo đài nhà nước thì cũng chỉ là để xoa dịu dư luận hoặc nói tốt cho Đảng và Chính phủ về cái dự án bauxite ở Tây Nguyên. Chính cái khuất tất này đã lôi kéo sự chú ý của đám bạn tôi. Thế rồi chúng tôi lại truy cập vào các trang web “phản động” để tìm hiểu rõ điều gì đang xảy ra cho đất nước, cho dân tộc mình. Thêm một lần nữa chúng tôi lại được một phen ú vía suýt hiểu sai cái tâm huyết của giới trí thức đối với đất nước, đối với dân tộc.
Đọc Báo Nhân Dân thấy có những lời lẽ quy chụp cho giới trí thức là “thiếu hiểu biết”, “kích động” “phản động” tự nhiên trong tôi nảy sinh một cảm tình đặc biệt đối với những “kẻ kích động, phản động” như họ mà tôi cũng chẳng biết tại sao. Báo đài nhà nước bảo rằng họ là những kẻ phản động đấy, vậy mà tôi lại cảm mến và mong mình được trở thành “kẻ phản động” như họ, và cũng mong cho đất nước ta càng ngày càng có thêm nhiều người “phản động” như cụ Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, Đại lão Hoà Thượng Thích Quảng Độ, các linh mục Thái Hà và Lão tướng Võ Nguyên Giáp cùng các nhân sĩ đã ký tên vào bản kiến nghị đòi huỷ bỏ cái dự án lớn của Đảng và Nhà nước.