Những ngày cao điểm chống dịch COVID -19, không gian bỗng im lặng tĩnh mịch lạ thường. Phần vì dân chúng hạn chế ra đường theo lời kêu gọi của chính quyền. Phần vì giáo dân Công Giáo cũng theo lời mời gọi của giáo quyền không tụ tập đọc kinh, tham dự Thánh Lễ cộng đồng tại nhà thờ.
Thế là vắng đi những tiếng chuông nhà thờ vang lên mỗi sáng, mỗi chiều. Chắc có lẽ từ thời cấm đạo đến nay những quả chuông trên tháp nhà thờ mới nằm im như thế. (Ngoại trừ vào ngày kính nhớ cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su, người ta dùng mõ để thay thế cho tiếng chuông trong ngày thứ Sáu Thánh).
Đối với người Công Giáo, tiếng chuông nhà thờ báo hiệu thời khắc để chuẩn bị đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ. Ngoài ra nó còn nhắc nhở sự vui, sự buồn. Vui mừng của các ngày Chúa Nhật và Đại Lễ hay báo một Lễ mừng của giáo họ, giáo xứ. Tiếng chuông còn báo sự buồn từng tiếng một theo nguyên tắc “nam thất, nữ cửu”, để báo tin và xin cầu nguyện cho người trong cộng đoàn vừa mới qua đời.
Tiếng chuông nhà thờ nhắc nhở các Ki-tô hữu hãy tỉnh thức và sẵn sàng. Tỉnh thức để hướng lòng lên Chúa. Sẵn sàng để chuẩn bị tâm hồn đón gặp Chúa. Nó còn gợi nhắc hai tâm tình đức tin cốt lõi, đó là tỉnh thức và cầu nguyện như chúa Giê-su trong Vườn Cây Dầu năm xưa: “Anh em hãy canh thức và cầu nguyện, để khỏi lâm vào cơn cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng say, nhưng thể xác lại yếu hèn.” (Mt 26,41).
Đối với người ngoại giáo, tiếng chuông nhà thờ đã trở thành tiếng chuông đồng hồ báo thức của người dân. Khi tiếng chuông ngân vang buổi sáng, mọi người thức giấc để chuẩn bị bắt tay vào công việc của một ngày mới. Tiếng chuông chiều báo hiệu cho các bà nội trợ chuẩn bị bữa cơm chiều chờ chồng, con trở về sau một ngày lao động, học tập vất vả. Rồi nữa những tiếng chuông vang lên rộn rã đêm Giáng Sinh, đêm canh thức vọng Chúa Phục Sinh, lễ tết để báo hiệu năm mới...
Đã bao năm, tiếng chuông đã quá quen thuộc, đi vào đời sống con người như thế đó. Âm thanh của tiếng chuông như tiếng kêu gọi mọi người hãy sống theo Luật Chúa; và như thế còn được coi là một biểu tượng cho sự giao kết giữa Đất - Trời. Là một thành phần trong đời sống tình cảm của người Ki-tô hữu, là nguồn cảm hứng cho nhiều ca khúc, bài thơ.
Bây giờ tạm ngưng cử hành thánh lễ và tất cả các sinh hoạt tôn giáo với sự tham dự của cộng đoàn đồng nghĩa với việc tiếng chuông không còn được vang lên mỗi ngày. Không còn được tham dự Thánh Lễ và các buổi cầu nguyện chung tại nhà thờ, chúng ta lại càng phải ý thức hơn về bổn phận cầu nguyện, hoặc riêng tư hay trong gia đình, bằng cách suy gẫm và cầu nguyện với Lời Chúa hằng ngày, lần hạt Mân Côi, hoặc sốt sắng tham dự lễ trực tuyến (Đức TGM Nguyễn Năng – Thông báo ngày 25-03-2020).
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng cảm thấy có gì đó thiếu thiếu trong tâm hồn vì thói quen đi lễ nhà thờ bao năm qua và ai cũng tự hỏi không biết tiếng chuông có còn được vang lên trong Tuần Thánh để nhắc nhở chúng ta cùng nhau tỉnh thức và cầu nguyện như mọi năm?
Không nghe thấy bằng tai nhưng tiếng chuông trong tâm hồn mỗi Ki-tô hữu chúng ta sẽ còn ngân dài và ngân mãi. Tiếng chuông đó mời gọi mỗi chúng ta sám hối và tỉnh thức trong những ngày còn lại của mùa Chay và Tuần Thành sắp tới. Chúng ta hãy tin tưởng vào Chúa và luôn hy vọng vì Ngài đã nói: “Thầy đây, đừng sợ” (Ga 6,20).
Chỉ có như thế, tâm hồn chúng ta mới thật sự cảm nhận được sự bình an sâu lắng và đích thực, sự bình an mà Chúa Giê-su tặng ban cho chúng ta chứ không phải thế gian ban cho chúng ta trong nạn dịch COVID-19 này. Nạn dịch có thể là một đại hồng thủy thanh luyện nhân loại nhưng cũng sẽ đổi mới thế giới.
Thế là vắng đi những tiếng chuông nhà thờ vang lên mỗi sáng, mỗi chiều. Chắc có lẽ từ thời cấm đạo đến nay những quả chuông trên tháp nhà thờ mới nằm im như thế. (Ngoại trừ vào ngày kính nhớ cuộc khổ nạn của Chúa Giê-su, người ta dùng mõ để thay thế cho tiếng chuông trong ngày thứ Sáu Thánh).
Đối với người Công Giáo, tiếng chuông nhà thờ báo hiệu thời khắc để chuẩn bị đến nhà thờ tham dự Thánh Lễ. Ngoài ra nó còn nhắc nhở sự vui, sự buồn. Vui mừng của các ngày Chúa Nhật và Đại Lễ hay báo một Lễ mừng của giáo họ, giáo xứ. Tiếng chuông còn báo sự buồn từng tiếng một theo nguyên tắc “nam thất, nữ cửu”, để báo tin và xin cầu nguyện cho người trong cộng đoàn vừa mới qua đời.
Tiếng chuông nhà thờ nhắc nhở các Ki-tô hữu hãy tỉnh thức và sẵn sàng. Tỉnh thức để hướng lòng lên Chúa. Sẵn sàng để chuẩn bị tâm hồn đón gặp Chúa. Nó còn gợi nhắc hai tâm tình đức tin cốt lõi, đó là tỉnh thức và cầu nguyện như chúa Giê-su trong Vườn Cây Dầu năm xưa: “Anh em hãy canh thức và cầu nguyện, để khỏi lâm vào cơn cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng say, nhưng thể xác lại yếu hèn.” (Mt 26,41).
Đối với người ngoại giáo, tiếng chuông nhà thờ đã trở thành tiếng chuông đồng hồ báo thức của người dân. Khi tiếng chuông ngân vang buổi sáng, mọi người thức giấc để chuẩn bị bắt tay vào công việc của một ngày mới. Tiếng chuông chiều báo hiệu cho các bà nội trợ chuẩn bị bữa cơm chiều chờ chồng, con trở về sau một ngày lao động, học tập vất vả. Rồi nữa những tiếng chuông vang lên rộn rã đêm Giáng Sinh, đêm canh thức vọng Chúa Phục Sinh, lễ tết để báo hiệu năm mới...
Đã bao năm, tiếng chuông đã quá quen thuộc, đi vào đời sống con người như thế đó. Âm thanh của tiếng chuông như tiếng kêu gọi mọi người hãy sống theo Luật Chúa; và như thế còn được coi là một biểu tượng cho sự giao kết giữa Đất - Trời. Là một thành phần trong đời sống tình cảm của người Ki-tô hữu, là nguồn cảm hứng cho nhiều ca khúc, bài thơ.
Bây giờ tạm ngưng cử hành thánh lễ và tất cả các sinh hoạt tôn giáo với sự tham dự của cộng đoàn đồng nghĩa với việc tiếng chuông không còn được vang lên mỗi ngày. Không còn được tham dự Thánh Lễ và các buổi cầu nguyện chung tại nhà thờ, chúng ta lại càng phải ý thức hơn về bổn phận cầu nguyện, hoặc riêng tư hay trong gia đình, bằng cách suy gẫm và cầu nguyện với Lời Chúa hằng ngày, lần hạt Mân Côi, hoặc sốt sắng tham dự lễ trực tuyến (Đức TGM Nguyễn Năng – Thông báo ngày 25-03-2020).
Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng cảm thấy có gì đó thiếu thiếu trong tâm hồn vì thói quen đi lễ nhà thờ bao năm qua và ai cũng tự hỏi không biết tiếng chuông có còn được vang lên trong Tuần Thánh để nhắc nhở chúng ta cùng nhau tỉnh thức và cầu nguyện như mọi năm?
Không nghe thấy bằng tai nhưng tiếng chuông trong tâm hồn mỗi Ki-tô hữu chúng ta sẽ còn ngân dài và ngân mãi. Tiếng chuông đó mời gọi mỗi chúng ta sám hối và tỉnh thức trong những ngày còn lại của mùa Chay và Tuần Thành sắp tới. Chúng ta hãy tin tưởng vào Chúa và luôn hy vọng vì Ngài đã nói: “Thầy đây, đừng sợ” (Ga 6,20).
Chỉ có như thế, tâm hồn chúng ta mới thật sự cảm nhận được sự bình an sâu lắng và đích thực, sự bình an mà Chúa Giê-su tặng ban cho chúng ta chứ không phải thế gian ban cho chúng ta trong nạn dịch COVID-19 này. Nạn dịch có thể là một đại hồng thủy thanh luyện nhân loại nhưng cũng sẽ đổi mới thế giới.