CHỈ LÀ ĐẦY TỚ VÔ DỤNG

Chúa Nhật 27 THƯỜNG NIÊN NĂM C

Khi kể dụ ngôn về ông chủ và người đầy tớ, hình như Chúa cổ võ chế độ nô lệ? Chúa không thương xót người đầy tớ sau một ngày vất vả lao nhọc để làm lợi cho chủ, chiều về đến nhà lại còn hầu hạ chủ, trong khi chủ chẳng đếm xỉa gì đến sự mệt nhọc của đầy tớ?

Thực ra, qua tương quan giữa hai hình ảnh chủ - tớ, Chúa Giêsu muốn dạy hãy loại trừ thái độ kẻ cả, thái độ vênh vang trước bất cứ một thành công nào, bất cứ một chiến thắng nào, dù lớn hay nhỏ. Hãy nhớ, trước mặt Chúa, mỗi người chỉ là đầy tớ vô dụng, chỉ là kẻ thọ ơn.

Vì thế, thấm thía lời dạy của Chúa: “Phần các ngươi, khi đã làm mọi điều truyền dạy cho các ngươi rồi, hãy nói: "Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, không làm gì hơn là phận sự phải làm”, chúng ta cần có mấy tâm tình sau đây:

1. Ý thức mọi sự tốt lành điều do Chúa.

Hãy nhớ, Chúa là chủ tể, là nguồn cội, là cùng đích của đời ta, của cả vũ trụ. Con người cần luôn luôn ý thức: không có Chúa, bản thân họ chẳng có gì và cũng chẳng làm được gì.

Sống ở đời, như nhiều anh chị em, chắc chắn, có lúc ta thực hiện được “công trình” này, hay hoàn thành xuất sắc công tác nọ, nhưng cho dù đạt đến cái mà người ta gọi là “công trình”, hay chỉ là việc tầm thường hằng ngày, tất cả đều không ngoài thánh ý Chúa.

Hãy luôn ghi khắc, tâm niệm và cầu nguyện bằng lời Thánh vịnh 127, 1-2: “Ví như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công. Thành kia mà Chúa không phòng giữ, uổng công người trấn thủ canh đêm. Bạn có thức khuya hay dậy sớm, khó nhọc làm ăn cũng hoài công. Còn kẻ được Chúa thương dầu có ngủ, Người vẫn ban cho đủ tiêu dùng”.

2. Tập sống khiêm tốn.

Ai đó từng nói: “Tài năng thường được tỏa sáng trong im lặng. Kém cỏi thường tự lan tỏa bằng âm thanh”. Không khiêm tốn là cách dẫn đường tới sự mù tối của tâm trí. Bởi không khiêm tốn, người ta sẽ dễ tự mãn, dễ tự đắc thắng về chính mình. Người ta sẽ chẳng lãnh hội được bất cứ bài học hay kinh ngiệm nào. Không ai ưa thích kẻ thiếu khiêm tốn. Thậm chí người không khiêm tốn còn bị ghét, bị soi mói, bị xem thường…

Trước mặt người đời, đã phải khiêm tốn, thì trước mặt Thiên Chúa càng phải hạ mình. Chúa luôn đoái thương đến những ai khiêm tốn, biết hạ mình trước mặt Chúa. Chúa ban phần thưởng đời đời cho người sống khiêm nhu nghèo hèn.

Chúng ta cần khiêm tốn, đặt mình trước mặt Chúa, xin ơn soi sáng của Chúa, để tự đánh giá và có ý thức đúng mức về bản thân, để không bao giờ tự mãn, tự kiêu, không tìm cách đặt mình hơn người, hay tự cho mình hơn người. Nhờ đó, chúng ta có những lời lẽ, cử chỉ, hành động, thái độ, cách ứng xử, cách sống… khiêm tốn.

Bạn và tôi cần ghi nhớ lời sách Huấn ca: “Hỡi con, con hãy thi hành công việc con cách hiền hoà, thì con sẽ được người đẹp lòng Chúa quý chuộng. Càng làm lớn, con càng phải hạ mình trong mọi sự, thì con sẽ được đẹp lòng Chúa; vì chỉ có một mình Thiên Chúa có quyền năng cao cả, và mọi kẻ khiêm nhường phải tôn vinh Chúa…

Tai hoạ dành cho kẻ kiêu căng thì vô phương cứu chữa, vì mầm mống tội lỗi đã ăn sâu vào lòng chúng mà chúng không biết. Người thông minh suy ngắm trong lòng lời dụ ngôn, chăm chỉ nghe là kỳ vọng của người khôn ngoan” (3, 19-21. 30-31).

3. Luôn tạ ơn Chúa.

Càng khám phá ra mọi sự tốt lành đạt được đều là ơn Chúa, ta càng cảm nhận mạnh mẽ tình thương của Chúa dành cho, thì càng được thúc giục phải tạ ơn Chúa. Ta không chỉ tạ ơn trong một lúc nào, nhưng là mọi nơi, mọi lúc, suốt đời.

Hãy làm như ông Gióp, ngay cả lúc mất mát nhất, đau khổ nhất, tan thương nhất, ta vẫn cất lên lời tạ ơn, vẫn cảm nhận bàn tay uy quyền của Chúa: “Thân trần truồng sinh từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. Đức Chúa đã ban cho, Đức Chúa lại lấy đi: xin chúc tụng danh Đức Chúa!” (G 1, 21).

Hãy luôn tâm nguyện rằng, Chỉ một mình Thiên Chúa là Đấng cầm quyền sinh tử. Chỉ một mình Người có quyền “đẩy xuống âm phủ rồi lại kéo lên” (1Sm 2, 6; Kn 16, 13). Chỉ có Người là Đấng “bắt phải nghèo và cho giàu có, hạ xuống thấp và nhắc lên cao” (1Sm 2, 6-7).

Tuy quyền uy của Chúa là thế, nhưng Chúa vẫn chỉ một lòng yêu thương. Chúa là Đấng mà “ai quỵ ngã, Ngài đều nâng dậy, kẻ bị đè nén, Ngài cho đứng thẳng lên” (Tv 145, 13-14).

Tâm tình tạ ơn phải là tâm tình của mỗi con người sống khiêm tốn và luôn học để biết khiêm tốn hơn. Từng người hãy lắng nghe lời Thánh vịnh mà lặp đi lặp lại trong mỗi giây phút, mỗi hơi thở của đời mình: “Lạy Thiên Chúa con thờ, là Vua của con, con nguyện tán dương Chúa và chúc tụng Thánh Danh muôn thuở muôn đời. Ngày lại ngày, con xin chúc tụng Chúa và ca ngợi Thánh Danh” (Tv 145, 1-2).

4. Kết.

Tôi còn nhớ, trong thánh lễ khánh thành nhà thờ Chánh tòa Phú Cường, Đức Cha Phêrô Trần Đình Tứ, người đã bỏ nhiều công sức để xây dựng ngôi thánh đường, đã thinh lặng hoàn toàn trong suốt thánh lễ. Đến cuối thánh lễ, người ta mời Đức Cha phát biểu, Đức Cha chỉ nói một câu vỏn vẹn: “Tôi chỉ là đầy tớ vô dụng”.

Có thể nói, đây là công trình để đời cho những thế hệ mai sau. Cùng với những ân nhân và nhiều người khác âm thầm cầu nguyện, Đức Cha có quyền nói với mọi người về những năm tháng vất vả, chạy đôn, chạy đáo để lo mọi thứ.

Đức Cha có quyền tổng kết về kết quả mà bao nhiêu ân nhân, bao nhiêu công sức của nhiều con người, cùng với Đức Cha, dù tuổi đã cao, vẫn cố gắng hoàn thành. Nhưng Đức Cha chọn cách im lặng.

Trải nghiệm cuộc đời, đã không ít lần cho ta thấm thía rằng, đời ta mong manh, cuộc sống của ta dòn mỏng. Chỉ có cách duy nhất, là phó thác vào Chúa, đặt vào bàn tay của Chúa mọi công trình, mọi việc làm và cả cuộc đời ta, mới là cách hay nhất để ta tồn tại, và tồn tại trong Chúa đời đời.

Như Đức Cha Phêrô, chúng ta hãy để Chúa đếm từng giây phút, từng bước đi trong đời ta. Chính khi sống phó thác, ta sẽ thấy mình thật an nhiên, thật tự tại. Càng phó thác, ta càng dễ khiêm tốn. Càng khiêm tốn, ta càng là kẻ cao thượng trước mặt người đời, đáng lãnh nhận phần thưởng Nước Trời trước mặt Thiên Chúa.

Vậy hãy luôn ghi nhớ lời dạy của Chúa: “Phần các ngươi, khi đã làm mọi điều truyền dạy cho các ngươi rồi, hãy nói: "Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, không làm gì hơn là phận sự phải làm”.

Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG