Tàn phá dung nhan

Bóng thời gian, Ảnh Nguyễn Trung Tây
Dì Tư hỏi chồng,

— Ông mần chi mà tui thấy ông cứ loay hoay đi ra đi vô trong toilet, rồi lại đứng hằng giờ ở trỏng săm soi trước cái kiếng vậy? Bộ ông đau bụng hay sao? Có cần uống thuốc hay không? Hay là để tui cạo gió cho. Trời lóng nầy nắng đổ lửa như than hầm, dễ bị Tào Tháo rượt lắm đó nghen.

Ông Tư bông lơn,

— Tui hổng có sao. Bà đừng có lo. Tui là người tốt cho nên bụng cũng tốt theo. Ta nói Tào Tháo có muốn rượt, e cũng khó lắm. Bà còn nhớ năm ngoái lúc hai vợ chồng mình về Việt Nam thăm họ hàng hay không. Tình thiệt mà nói trước khi lên phi cơ, tui cũng hơi ngần ngại, bởi nghe nói nhiều người về bển uống nước rồi bị Tào Tháo rượt chạy có cờ. Nhưng mà mới bước được mấy bước trên đường làng thì ta nói thiệt tình… Gần ba mươi năm trời không gặp được bà con chòm xóm, giờ tự dưng gặp lại biết bao nhiêu người, tui vui quá xá. Cho nên sang tới ngày thứ hai là tui bắt đầu sa đà, gặp thịt chó ăn thịt chó, đụng nước mía uống nước mía. Nhưng hên ông trời cho tui cái bụng tốt. Ta nói gần ba mươi năm xa nhà, giờ về Việt Nam ăn thịt chó nướng vỉ ngay bên lề đường, uống nước mía ngoài chợ sáng trưa chiều tối đủ bốn cữ mà vẫn tỉnh bơ như không!

— Xí! Ông đừng tưởng ông ngon! Chưa tới lúc Tào Tháo mở sổ gọi tên ông một lần nữa đâu. Ông đừng có quên cái hồi tui mới sanh thằng Hai xong, chiều hôm đó ông sa đà nhậu nhẹt thịt chó với lòng heo chấm mắm tôm. Lết về được tới nhà, ông thượng thổ hạ tả. Thiệt tình bữa đó ông hành tui gần chết…

Ông Tư cụt hứng,

— Bà! Nói chuyện nghe thấy mắc cười…

Ngồi xuống ghế, ông Tư vô đề,

— Bà biết gì không? Mới lúc nãy coi TV, tui thấy người ta nói có cái bà người Pháp được bác sĩ thẩm mỹ sửa lại cái mặt...

Dì Tư khịt mũi,

— Mần chi mà phải mò tới viện thẩm mỹ sửa da sửa mặt. Bà này nhiêu tuổi rồi? Dư tiền bạc quá mà.

— Bà, chưa chi đã nghĩ xấu cho người ta. Cái bà này bị chó cắn cái mặt nát bấy như tương... Nhưng cũng còn hên cho bả, bởi gặp được bác sĩ thẩm mỹ rành nghề, cho nên khuôn mặt của bả trở lại gần như bình thường nguyên vẹn.

Ông Tư tâm sự,

— Thấy chuyện người tui lại nhớ tới chuyện mình.

— Chuyện người thì tui hiểu. Còn chuyện mình là chuyện gì?

— Chứ bộ bà không thấy vợ chồng mình sống tới tuổi này rồi, nhìn miết trong gương, tui thấy tóc muối nhiều hơn tiêu. Cho nên tui thấy càng sống lâu lại càng có thêm cơ hội khiến khuôn mặt mình biến dạng. Tôi thấy trên đời này chỉ có mình Chúa Giêsu là còn nguyên vẹn, trắng tinh vẫn là trắng tinh như tuyết, trước sau khuôn mặt của Chúa là không hề thay đổi.

— Ông nói chiện! Thì Chúa mà! Ông còn nhớ cái tuồng Chúa biến hình ở trên núi Tabo hay không?

— Bà! Sao lại có cái vụ tuồng tích ở đây. Bài Phúc Âm Chúa Biến Hình mà bà làm như là tuồng Võ Tòng Đả Hổ hay là Tiếng Trống Mê Linh không bằng.

Dì Tư cười gượng gạo,

— Ừ, ừ, thì bài Phúc Âm. Tôi nhớ hồi còn nhỏ, nghe dì phước dậy nếu mình chịu khó siêng năng đi lễ Misa, lần chuỗi Mân Côi, ngoan ngoãn với tía má thì áo rửa tội của mình lúc nào cũng trắng tinh như áo Chúa Giêsu lúc Ngài biến hình trên núi vậy. Nghe vậy, tui khoái quá, te te đi lễ Misa ngày hai bận. Sáng tinh mơ, chuông nhà thờ vừa đổ một cái là tui lục đục ngồi dậy đi lễ với tía má. Chiều, tui hấp tấp nấu cơm cho lè lẹ để còn kịp giờ đi lễ. Tối khuya, nhiều khi tui còn nhắc nhở tía má lần chuỗi Mân Côi. Hồi đó tía má cứ nói mai rày lớn lên con nhỏ này sẽ đi tu. Nghe nói vậy, tui cũng khoái tê tê trong bụng, tui tính đi tu thiệt tình…

— Nè, bà đừng có đổ ngang là tại bà lậm tui cho nên mất đi cơ hội làm dì phước đó nghen…

Dì Tư mặt đỏ tuồng như người nhai trầu thuốc,

— Ông quỷ đa! Nói năng lảm nhảm không à.

Ông Tư bập bập hơi thuốc,

— Bà làm tui nhớ tới chuyện ông họa sĩ vẽ tranh Bữa Tiệc Ly. Ổng họa sĩ chọn vẽ người đầu tiên là Chúa Giêsu. Người làm mẫu cho Chúa Giêsu, ông ấy nghĩ phải kiếm cho ra người có khuôn mặt của nhân hậu nè, từ bi nè. Chỉ trong vòng một thời gian thật ngắn, ổng ấy kiếm ra người làm mẫu cho Chúa Giêsu liền. Sau đó, ổng lại đi kiếm mười một người làm mẫu khác cho mười một vị tông đồ. Sau cùng, ổng mới đi kiếm người làm mẫu cho Giuđa, một người mà theo như ổng phải có cái khuôn mặt nham hiểm bất lương. Nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian thiệt lâu ổng ấy mới kiếm ra được người làm mẫu cho Giuđa đang ngồi ăn xin ở cửa chợ đó. Mang ông ăn mày về tới nhà, chỉ vào bức tranh, ông họa sĩ mới giải thích cho người ăn mày biết công trình mà ổng đang thực hiện. Nhưng thật là bất ngờ, khi nhìn thấy Chúa Giêsu trong bức tranh, oôg ăn mày bật khóc nức nở, và nói, “Ông biết chi không? Cái người làm mẫu cho Chúa Giêsu trong bức tranh chính là tôi đây nè”.

Dì Tư há o tròn miệng,

— Nghe ông kể chiện mà tự nhiên tui rùng mình ớn lạnh. Tự dưng cũng muốn đi soi kiếng coi khuôn mặt đã biến đổi tới đâu Mà lạ hén. Người ta nói, “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”. Nhưng tui không hiểu sao người ta lại biến đổi, mất đi cái tính bổn thiện vậy hả ông?

— Thì cũng có nhiều lý do. Nhưng tôi nghĩ cũng tại cái môi trường nơi mình sống. Bà còn nhớ ông bà mình hay nói, “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”, hay là “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” hay không? Cái mặt đang tròn phúc hậu như cô Thúy Vân mà đưa vào cái ống tre ở riết thì cũng biến dạng dài thoòng. Tôi mà cứ giỡn với mực, có ngày mực đổ vấy áo hóa ra đen thui. Cho nên tôi nhớ chuyện kể Tể Tướng Án Anh nước Tề có lần công du nước Sở. Muốn làm bỉ mặt nước Tề và Án Anh, vua Sở bày kế, trong khi nhà vua và Án Anh đang đàm đạo, từ bên ngoài quân lính mang vào một người thanh niên mặc quần áo nước Tề, tay chân bị xiềng xích. Vua Sở hỏi quân lính, “Người đó tội chi mà bị xiềng xích như vậy?”. Quân lính thưa, “Dạ, tâu bệ hạ, người này nguyên gốc dân nước Tề, nay bị bắt vì tội ăn cắp”. Vua Sở quay sang hỏi Án Anh, “Bộ nước Tề có nhiều người ăn cắp lắm hay sao?”. Nghe vua hỏi, Án Anh mặt không biến sắc, nhưng điềm tĩnh trả lời, “Thần nghe nói quất Giang Nam nguyên thủy quất ngọt. Nhưng khi mang qua trồng bên đất Giang Bắc, quất ngọt hóa ra quất chua. Nay anh chàng thanh niên này nguyên thủy người nước Tề, ở bên nước Tề, sống một đời lương thiện cho đến khi dọn nhà qua bên đất Sở sinh sống, khi đó lại hóa ra quân trộm đạo bất lương”. Vua Sở nghe nói vậy, giận tím mặt, vẫy tay cho quân sĩ kéo người thanh niên ra ngoài.

— Chà, cái ông Án Anh này thiệt là lanh lợi đa. Trả lời như vậy thì còn ai nói cho lợi với ổng. Người xưa ta nói sao mà lợi khẩu quá hén.

Ông Tư bàn thêm,

— Nơi chốn mình ở chỉ là một. Nguyên nhân thứ hai khiến cho người ta mất đi tính bổn thiện thì lại có liên quan tới những cái chọn lựa trong đời sống hằng ngày...

Dì Tư nóng nảy,

— Nghĩa là làm sao? Cái này ông phải nói thêm rồi đa.

Ông Tư chậm rãi,

— Bà còn nhớ câu chuyện bà Evà ăn trái cấm hay không?

— Chuyện đó thì ai còn lạ chi. Nhưng mà ông lôi chuyện bà Evà vào trong đây để làm chi?

Ông Tư trợn mắt,

— Bà nói nghe thấy mắc cười. Bộ bà không thấy rõ ràng là bà Evà có cái chọn lựa hay sao? Hoặc ăn hoặc không ăn. Cuối cùng, bả chọn, và bởi cái chọn lựa khờ dại này, hai vợ chồng mất đi khuôn mặt thiên đàng. Tệ hơn nữa, từ cái chọn lựa nghèo nàn của bà Evà, trần gian nảy sinh ra khuôn mặt hung thủ Cain và khuôn mặt nạn nhân Abel, nối tiếp theo sau là những khuôn mặt xác chết nổi lềnh bềnh trên dòng nước Đại Hồng Thủy. Đó, bà thấy chưa?

Dì Tư rạng ngời nét mặt,

— Ừ, thôi, tui hiểu rồi. Tui nhớ đâu có lần tụi tui thắc mắc hỏi cha Linh hướng Hội Legio về sự khác nhau giữa tội nhẹ và tội nặng. Có người còn hỏi, “Nếu khai thuế hơi quá tay một chút, rồi lấy số tiền đó gửi về cho các trại mồ côi ở bên Việt Nam, làm như vậy có được hay không?”.

Ông Tư giọng điệu hưỡn đãi thấy rõ,

— Rồi cha Linh hướng ổng nói làm sao?

— Thì tui nhớ đâu ổng nói, “Nếu cứ sống với những cái chọn lựa nghèo nàn, chẳng mấy chốc từ người làm mẫu cho Chúa Giêsu, mình sẽ trở thành người mẫu tuyệt vời cho Giuđa”. Ừ, đúng rồi đó…

— Thì đấy, vậy là bà hiểu chuyện rồi đó. Bây giờ bà còn tưởng tui bị Tào Tháo rượt nữa hay không?

Dì Tư không trả lời, nhưng nhìn chồng cười tươi như nắng mùa hè tiếp tục rực rỡ bên ngoài khung cửa.

www.nguyentrungtay.com