Truyện ngắn: Quán Trọ Cây Thầu Dầu

Quán trọ Cây Thầu Dầu, Nguyễn Trung Tây
Quán trọ Cây Thầu Dầu nói về một ngôi nhà trọ và những sinh hoạt bất thường của thôn làng Bethlehem vào đêm 24 tháng 12 năm đó.

Hồi đó người ta đồn rằng, “Thầu dầu mọc giữa tháng Ba, Là điềm ấu chúa sinh ra thái bình”. Cây thầu dầu đã mọc rồi, hơn một năm rồi, nhưng thái bình vẫn chưa xuất hiện. Trong khi đó, những người hồi xưa đã bỏ đi, bây giờ từ bốn phương trời cứ tấp nập kéo về đe dọa tới đời sống vốn đã thanh bình ngàn năm của dân làng. Cách uống rượu như uống nước, đốt tiền như đốt giấy vụn của những người khách không mời mà tới khiến hương chức trong làng lo sợ cho số phận của những thiếu nữ ngây thơ mới lớn, những người đàn bà nhẹ dạ cả tin…

Chung cuộc rồi sẽ ra sao? Xin mời đón đọc truyện ngăn Quán Trọ Cây Thầu Dầu sẽ đăng trong Dân Chúa ÚC CHÂU số tháng 12, 2006.


...Được đúng hai ngày, căn nhà bỗng nhiên phát hỏa!

Nửa đêm về sáng, lửa bốc cháy từ cánh cửa gỗ của căn phòng khách, ngọn lửa liếm lem lẻm vách gỗ mặt tiền rồi bốc cao. Nhờ sự can thiệp kịp thời của những thân chủ đang ngồi uống rượu chờ đợi tới phiên trong căn phòng khách, căn nhà trọ còn đứng vững, mặc dù đã bị cháy đen nham nhở ở mặt tiền. Mật thám kéo tới lập biên bản điều tra. Họ đặt nghi vấn là có người nhúng tay vào vụ đốt nhà. Sau vụ hỏa hoạn, người phụ nữ buôn hương không chịu thua. Cô nhờ người sơn phết qua loa ở mặt tiền rồi lại tiếp tục hành nghề như không hề có chuyện chi xảy ra. Thế là khách khứa lại tấp nập. Tiếng cười lại rộn ràng từ xế chiều cho tới nửa đêm về sáng. Người ra người vô căn nhà thổ lại rộn ràng.

Được khoảng một tuần.

Vào một buổi sáng sớm tinh mơ, ông bõ trông coi hội đường Isaiah, ngày nào cũng dậy thật sớm đi tới hội đường đốt nến chuẩn bị cho giờ kinh sáng, bỗng hét to như bị ma rượt khi đi ngang qua căn nhà thổ. Người trong thôn chạy tới chỉ để kịp nhìn thấy cánh cửa lớn của căn nhà mở tung để lộ ra hai xác người đang treo lủng lẳng ngay trên xà ngang, một của cô gái buôn hương, một của người khách. Bởi hai thây ma treo lủng lẳng, nhân viên Sở Mật Vụ La Mã lại tấp nập kéo tới. Thầy Rabbi Daniel, hương chức trong làng, và cả ông bõ trông giữ hội đường Isaiah lần lượt bị gọi lên thẩm vấn. Nhưng cũng như lần trước, nhân viên mật vụ vẫn không kiếm ra thủ phạm giết người rồi lạnh lùng treo hai xác người lên xà ngang của căn nhà. Kiếm không ra thủ phạm, Sở Mật Vụ đóng hồ sơ lại, lần lượt leo lên lưng ngựa bỏ đi.

Nhưng bắt đầu từ ngày hôm đó, khoảng nửa đêm về sáng tự nhiên căn nhà bỗng chập chờn những bóng ma. Tối tối có người thấy hai xác, một của đàn bà một của đàn ông hiện ra treo tòng teng lơ lửng. Có người nửa đêm về sáng nghe thấy tiếng hú nghe rõ mồn một lanh lảnh từ trong căn nhà còn loang lổ vết cháy. Vào đêm sáng trăng, có người còn thấy bẩy hạt máu đỏ từ trên xà ngang nhỏ xuống nền đất viết thành chữ Nhân thật rõ nét trong tiếng Hy Lạp.

Người trong làng xì xào hỏi nhau tại sao lại không là ba hay là bốn nhưng lại là bẩy? Mà tại sao bẩy hạt máu đỏ đó lại hòa với nhau viết nên một chữ Nhân? Chữ Nhân có nghĩa là chi trong trường hợp này? Tại sao lại không viết chữ Nhân trong tiếng Do Thái nhưng lại là chữ Hy Lạp? Nghe tới đây, có người quay lại nói, “Quên rồi sao? Ông bà mình có câu, ‘Giết bẩy bò mới đủ lễ tế’. Mà, nè, cũng đừng có quên cô này không phải là người Do Thái, nhưng người Syria sinh ra ở phố Damascus. Cô ta nói tiếng Hy Lạp, đâu có biết tiếng Do Thái”.

Thằng Judas mồ côi mười sáu tuổi chăn chiên trong làng phá phách ma chê quỷ hờn. Sểnh ra là ăn cắp. Lơ đãng một chút là mất đồ. Cuối tuần nó tếch sang thôn bên cạnh, đứng đường dẫn mối cho những con kên kên. Chủ bầy chiên có lần mắng nó tật hay ăn cắp vặt. Nó tức, ban đêm gọi bạn bè tới túp lều nằm giữa cánh đồng, cắt cổ một con chiên đực nướng thịt ăn. Thế mà nửa đêm, không biết để làm chi, dám mò tới căn nhà ma. Sáng hôm sau, lại một lần nữa, đi ngang qua, ông bõ thấy nó oặt ẹo nằm trên nền đất hoang của ngôi nhà ma, mặt bầm tím, tay chân như không còn xương. Mang nó về nhà, người ta đổ cháo nóng vào miệng, giật tóc mai hú gọi ba hồn chín vía. Ba ngày sau thằng Judas mới dần dần hồi tỉnh, nhưng tay chân quặt quẹo mềm oặt. Hỏi chi, nó cũng không nói, mặt tái xanh lét. Thế là những người đàn bà trong thôn ồn ào lên. Họ kháo với nhau, “Chết rồi! Vậy là đã ứng nghiệm lời nguyền của bẩy giọt máu viết ra một chữ Nhân. Thằng Judas là nạn nhân đầu tiên. Trong làng mình, ai sẽ là người thứ hai?”.

Đêm nay tối hai mươi bốn cuối tháng Mười Hai...

www.nguyentrungtay.com