Ellen Johnson Sirleaf, Leymah Gbowee và Tawakul Karman, những người đã chiến đấu không mệt mỏi để tổ chức bênh vực các phụ nữ về các quyền con người, chia sẻ giải Nobel Hòa bình năm 2011.
Ellen Johnson Sirleaf là chủ tịch của Liberia và là phụ nữ duy nhất được bầu làm tổng thống của nhà nước ở châu Phi. Bà đang hoạt động tái tranh cử một nhiệm kỳ thứ hai vào ngày 11 tháng 10, so với 15 ứng cử viên khác. Bà học tại đại học Harvard và tốt nghiệp là kinh tế gia. Bà Sirleaf được đánh giá cao cho nỗ lực phát triển đã đạt được sau khi chiến tranh tàn phá dân Liberia 14 năm, và dự kiến sẽ giành chiến thắng nhiệm kỳ thứ hai.
Bà Leymah Gbowee là một nhà hoạt động hòa bình châu Phi một nhân vật quan trọng trong tổ chức phong trào để mang lại một kết thúc chiến tranh dân sự lần II tại Liberia. Năm 2002, bà Gbowee đã bắt đầu các phong trào hòa bình bằng cách tổ chức phụ nữ cầu nguyện cho hòa bình thông qua các cuộc biểu tình bất bạo động và cầu nguyện.
Còn cô Tawakul Karman là một nhà báo người Yemen và là nhà các hoạt động nhân quyền, người có công tranh đấu thả các tù nhân chính trị trong nước của mình, tổ chức các cuộc biểu tình và ngồi chống đối. Một trong những tiếng nói mạnh mẽ nhất trong các cuộc biểu tình ở Yemen. Cô bị đe dọa giết và đã trở thành một lãnh đạo khối đối lập mùa xuân Ả Rập đang diễn ra hiện nay. Năm nay 32 tuổi và là mẹ của 3 con, cô là một trong những người trẻ tuổi nhất nhận giải thưởng Nobel.
Những người phụ nữ đã được trao giải thưởng vì họ "đấu tranh bất bạo động cho sự an toàn của phụ nữ và quyền của phụ nữ với sự tham gia đầy đủ trong công tác xây dựng hòa bình."
Việc công bố của ba phụ nữ được chia sẻ giải thưởng năm nay đến như là một bất ngờ, như một số ứng cử nổi tiếng đã được đồn đại sẽ được nhận giải, bao gồm Bradley Manning, Mark Zuckerberg và ngay cả Tổng thống Obama lần thứ hai.
Theo tin nội bộ, những người được nêu giới thiệu hàng đầu cho giải thưởng Hòa bình năm nay bao gồm Israa Abdel Fattah, đồng sáng lập của Phong trào Thanh niên Tháng Tư 6 tại Ai Cập, Tunisia blogger Lina Ben Mhenni, và Wael Ghonim, người điều hành Google bên Ai Cập
Các tên khác được nhắc đến gồm nhà vận động nhân quyền Afghanistan Sima Samar; nhà lãnh đạo đối lập Miến Điện và người đã đoạt giải Nobel trước tức bà Aung Sang Suu Kyi; Thủ tướng Zimbabwe Morgan Tsvangirai, và nguyên thủ tướng Đức Helmut Kohl (người luôn được đề cử từ nhiều năm).
Các tổ chức khác cũng có thể được trao tặng giải thưởng, gồm nhóm tranh đấu quyền công dân Nga nhóm Memorial, và Liên minh châu Âu (EU).
Việc đề cử người nhận giải thưởng do sự đề cử gồm nhiều thành phần như các học giả quốc tế, luật sư, người đoạt giải trước, Ủy ban Nobel và một số những người khác. Danh sách tên người đề cử không được công bố
trước, mặc dù một số bị rò rỉ bởi những người đã tiến cử tên người lãnh giải.
Người thắng giải do sự lựa chọn bởi một ủy ban được chỉ định của quốc hội Na Uy, và giải thưởng được trao trong một buổi lễ ở Oslo, năm nay diễn ra vào ngày 10/12/2011.
Thật kinh ngạc, Adolf Hitler, Joseph Stalin và Benito Mussolini cũng đã được đề cử cho giải thưởng hòa bình. Hitler đã được đưa ra vào năm 1939 bởi một thành viên của quốc hội Thụy Điển. Một cách khôn ngoan, sau này ông rút lui sự lựa chọn của mình. Stalin được đề cử trong năm 1945 cho những nỗ lực kết thúc chiến tranh thế giới thứ II. Mahatma Gandhi được đề cử năm lần nhưng không bao giờ giành được giải thưởng.
Trong đó đặt ra câu hỏi: những gì chính xác là những tiêu chí đoạt giải Nobel Hòa bình?
Ý muốn của Alfred Nobel xác nhận rằng rằng Giải Hoà Bình phải được trao cho "người có trách nhiệm thực hiện hoặc làm việc tốt nhất cho tình huynh đệ giữa các quốc gia, việc bãi bỏ hoặc giảm quân đội thường trực và cho việc tổ chức và xúc tiến của Đại hội hòa bình."
Chắc chắn, các giải Nobel Hòa bình thu hút tranh cãi. Việc nặng nề nhất chỉ trích là vào năm 1973 khi giải thưởng đã được trao cho Henry Kissinger và Lê Đức Thọ vì những đóng góp của họ các cuộc đàm phán hòa bình ở Việt Nam.
Nhiều người lấy làm khó hiểu khi Tổng thống Obama đã được trao giải thưởng trong năm 2009, chỉ hơn một năm sau khi cuộc bầu cử của mình.
Năm ngoái, sự lựa chọn của Trung Quốc bất đồng chính kiến Liu Xiobo gây ra một cơn bão ngoại giao. Liu vẫn còn bị bỏ tù ở Trung Quốc về tội chính trị.
Các học giả tin rằng Alfred Nobel sáng lập ra giải thưởng Hòa Bình hàng năm một phần để giảm bớt ray rứt lương tâm của mình. Hầu hết các tài sản của ông đến từ việc sản xuất thuốc nổ dùng cho mục đích dân sự, nhưng phát minh của ông cũng dẫn đến những tiến bộ trong lĩnh vực quân sự.
Bà Leymah Gbowee là một nhà hoạt động hòa bình châu Phi một nhân vật quan trọng trong tổ chức phong trào để mang lại một kết thúc chiến tranh dân sự lần II tại Liberia. Năm 2002, bà Gbowee đã bắt đầu các phong trào hòa bình bằng cách tổ chức phụ nữ cầu nguyện cho hòa bình thông qua các cuộc biểu tình bất bạo động và cầu nguyện.
Còn cô Tawakul Karman là một nhà báo người Yemen và là nhà các hoạt động nhân quyền, người có công tranh đấu thả các tù nhân chính trị trong nước của mình, tổ chức các cuộc biểu tình và ngồi chống đối. Một trong những tiếng nói mạnh mẽ nhất trong các cuộc biểu tình ở Yemen. Cô bị đe dọa giết và đã trở thành một lãnh đạo khối đối lập mùa xuân Ả Rập đang diễn ra hiện nay. Năm nay 32 tuổi và là mẹ của 3 con, cô là một trong những người trẻ tuổi nhất nhận giải thưởng Nobel.
Những người phụ nữ đã được trao giải thưởng vì họ "đấu tranh bất bạo động cho sự an toàn của phụ nữ và quyền của phụ nữ với sự tham gia đầy đủ trong công tác xây dựng hòa bình."
Việc công bố của ba phụ nữ được chia sẻ giải thưởng năm nay đến như là một bất ngờ, như một số ứng cử nổi tiếng đã được đồn đại sẽ được nhận giải, bao gồm Bradley Manning, Mark Zuckerberg và ngay cả Tổng thống Obama lần thứ hai.
Theo tin nội bộ, những người được nêu giới thiệu hàng đầu cho giải thưởng Hòa bình năm nay bao gồm Israa Abdel Fattah, đồng sáng lập của Phong trào Thanh niên Tháng Tư 6 tại Ai Cập, Tunisia blogger Lina Ben Mhenni, và Wael Ghonim, người điều hành Google bên Ai Cập
Các tên khác được nhắc đến gồm nhà vận động nhân quyền Afghanistan Sima Samar; nhà lãnh đạo đối lập Miến Điện và người đã đoạt giải Nobel trước tức bà Aung Sang Suu Kyi; Thủ tướng Zimbabwe Morgan Tsvangirai, và nguyên thủ tướng Đức Helmut Kohl (người luôn được đề cử từ nhiều năm).
Các tổ chức khác cũng có thể được trao tặng giải thưởng, gồm nhóm tranh đấu quyền công dân Nga nhóm Memorial, và Liên minh châu Âu (EU).
Việc đề cử người nhận giải thưởng do sự đề cử gồm nhiều thành phần như các học giả quốc tế, luật sư, người đoạt giải trước, Ủy ban Nobel và một số những người khác. Danh sách tên người đề cử không được công bố
trước, mặc dù một số bị rò rỉ bởi những người đã tiến cử tên người lãnh giải.
Người thắng giải do sự lựa chọn bởi một ủy ban được chỉ định của quốc hội Na Uy, và giải thưởng được trao trong một buổi lễ ở Oslo, năm nay diễn ra vào ngày 10/12/2011.
Thật kinh ngạc, Adolf Hitler, Joseph Stalin và Benito Mussolini cũng đã được đề cử cho giải thưởng hòa bình. Hitler đã được đưa ra vào năm 1939 bởi một thành viên của quốc hội Thụy Điển. Một cách khôn ngoan, sau này ông rút lui sự lựa chọn của mình. Stalin được đề cử trong năm 1945 cho những nỗ lực kết thúc chiến tranh thế giới thứ II. Mahatma Gandhi được đề cử năm lần nhưng không bao giờ giành được giải thưởng.
Trong đó đặt ra câu hỏi: những gì chính xác là những tiêu chí đoạt giải Nobel Hòa bình?
Ý muốn của Alfred Nobel xác nhận rằng rằng Giải Hoà Bình phải được trao cho "người có trách nhiệm thực hiện hoặc làm việc tốt nhất cho tình huynh đệ giữa các quốc gia, việc bãi bỏ hoặc giảm quân đội thường trực và cho việc tổ chức và xúc tiến của Đại hội hòa bình."
Chắc chắn, các giải Nobel Hòa bình thu hút tranh cãi. Việc nặng nề nhất chỉ trích là vào năm 1973 khi giải thưởng đã được trao cho Henry Kissinger và Lê Đức Thọ vì những đóng góp của họ các cuộc đàm phán hòa bình ở Việt Nam.
Nhiều người lấy làm khó hiểu khi Tổng thống Obama đã được trao giải thưởng trong năm 2009, chỉ hơn một năm sau khi cuộc bầu cử của mình.
Năm ngoái, sự lựa chọn của Trung Quốc bất đồng chính kiến Liu Xiobo gây ra một cơn bão ngoại giao. Liu vẫn còn bị bỏ tù ở Trung Quốc về tội chính trị.
Các học giả tin rằng Alfred Nobel sáng lập ra giải thưởng Hòa Bình hàng năm một phần để giảm bớt ray rứt lương tâm của mình. Hầu hết các tài sản của ông đến từ việc sản xuất thuốc nổ dùng cho mục đích dân sự, nhưng phát minh của ông cũng dẫn đến những tiến bộ trong lĩnh vực quân sự.