Kẻ chết đâu màng hòm hoa, nhung lụa
Chỉ kẻ sống muốn khoe của làm sang
Bàn ghế đồ ăn xếp dọc hàng hàng
Tôi chỉ về quê đi một đám tang
Lệ của tôi thầm khóc cũng hai hàng
Không tiếc, đau thương cụ già quá cố ...
Chỉ khóc trớ trêu, người giàu kẻ khổ
Thức trắng đêm ngồi nhìn quanh đường phố
Đã mấy lần em ghé bán vé số
Nhìn thân em ốm gầy đêm lảo dảo
Nhìn bàn ăn, bánh trái xót thương sao?
Một người chết trăm người ăn vô tư
Em sống đàng hoàng nửa thực nửa hư
Họ phúng điếu tiền trăm và bạc triệu
Đối với em chẳng có một đồng dư
Em thầm lặng rao mời lòng thương hại
Kẻ tang buồn vội liếc mắt, sua tay
Em thầm hiểu, giàu nghèo ôi thật khác!
Đứa sống còn, đang chết chẳng ai hay
Đám tang hẳn nhiều người buồm em nhỉ?
Nhưng người giàu trông họ lại rất vui
Họ chia sẽ nổi lòng người đã mất
Có thương gì nhãn tiền: kẻ hành khất
Nghĩ chuyện đời lắm điều vui vui thật
Sống người giàu chết xuống, tiền để lại
Họ làm tang, kèn trống thật ra oai
Kẻ nghèo đứng cạnh họ chẳng hay
Tôi lại về quê, gặp đám ma
Tiếc lòng, tiếc nuối một cụ già
Tôi ngồi lê lất bên hè phố
Xung quanh em trẻ ốm như ma
Em chưa biết chết là gì cả
Chỉ biết sống còn đói không tha
Bỏ trường bỏ lớp em lặn lội
Bán tờ vé số giúp mẹ cha
Thầy tụngcầu siêu buồn não ruột
Người chết linh hồn theo kệ kinh
Có mang tâm sự người nghèo khó
Tâu đấng anh minh chốn thiên đình?
Tôi sẽ đi sau một đám tang
Tôi lại nghe thêm trăm đám tang
Con vừa mất sớm qua cơn sốt
Mẹ phải lìa đời thiếu thuốc than
Ngậm ngùi tôi vuốt nhanh dòng lệ
Chẳng phải khóc gì cụ chết sang!
Khóc người em nhỏ như đang chết
Chết tuổi thiếu niên chẳng ai màng.