Chúa Nhật Thứ 5 Mùa Chay, Năm A


Sống ở trên đời nếu chúng ta tất cả tin rằng sống chết là do bởi quyền năng của Thiên Chúa, thì thật chẳng có điều gì mà Thiên Chúa của chúng ta không làm được. Chỉ có chúng ta chớ có ỷ lại mà sống một cách thật buông thả vì ngày mà Chúa giáng phạt chúng ta thì không cách nào chúng ta có thể đỡ cho kịp. Quyền năng của Thiên Chúa thật vô song, và tình thương yêu của Người cũng thật độ lượng. Nhưng chúng ta sống một cuộc sống ngày lại ngày như thế nào đây, để đẹp lòng Thiên Chúa?. Có rất nhiều người trong chúng ta thường hay chọn cách sống, một là quá buông thả, hai là quá giữ theo khuôn khổ bề ngoài để cảm thấy cuộc đời là khô cằn khi phải theo giữ Luật của Chúa và của Giáo Hội. Sao chúng ta không biết chọn sống một cuộc sống trung trung? Để vừa quân bình thể xác lẫn tâm linh. Thiên Chúa không trói buộc con người vì Người cho chúng ta có quyền tự do. Người không buộc chúng ta phải theo rặc những luật do con người đặt ra, như rửa tay trước giờ cơm, hay tắm rửa cho sạch sẽ, đó là hình thức mà Người rất ghét vì nó chẳng giúp ích gì cho linh hồn của chúng ta cả!. Của Lễ dâng cho Chúa là từ trái tim và tận đáy lòng nhân hiền của chúng ta. Bởi theo lễ nghĩa của con người đặt ra thường là những khách sáo bề ngoài, rua áo cho thật dài, tốn tiền may vá cho quần là áo lụa, những phô trương mà thường con người có của thích phô trương và khoe khoang cho người đời nhìn ngắm.

Có rất nhiều khi thái quá! Quần áo chiếu chớp lòe loẹt quá! Làm chia tâm trí và mắt của mọi người không dự Thánh Lễ cho trọn được. Tại sao không tiến ra từ hông của bàn Thờ mà ca mà đọc Lời Chúa, mà lại chọn đi ngang suốt một đoạn đường dài từ ghế ngồi, tiến lên Bàn Thờ, rồi mới đến được bục gỗ mà ca mà hát? Có phô trương quá không? Có kệch cỡm quá không? Có làm mất thời giờ và chia trí người trong giờ của Thánh Lễ hay không????. Nhà Chúa là Nhà để chúng ta đến thờ phượng Thiên Chúa chứ không phải nơi để trình diễn thời trang!?. Ngược lại khi chúng ta đến Nhà Chúa mà như là mới đi chơi công viên rồi ghé tạt ngang thì cũng không được. Đó là chúng ta không nể mặt Thiên Chúa và coi thường Người. Sao chúng ta không chọn thái độ trung trung mà thôi!?. Đừng quá lóng lánh chói ngời và cũng đừng mặc quần áo thiếu vải!. Cuộc sống hằng ngày của chúng ta cũng vậy!. Xem tiền bạc quan trọng quá, bỏ lơ cả những lần sớm tối cầu nguyện và cảm tạ Thiên Chúa, đã ban cho chúng ta chẳng những hằng ngày dùng đủ mà lại còn dư đầy. Bởi Thiên Chúa ban cho chúng ta cả vũ trụ bao la từ dưỡng khí để thở cho đến tất cả mọi thứ mọi loài để nuôi dưỡng chúng ta. Chúa ban cho hai bàn tay và đôi chân để làm việc, nếu chúng ta chỉ cầu vừa đủ xài. Còn lòng tham đòi hỏi chúng ta thành giầu có để tậu biết bao nhiêu thứ không cần thiết như nhà phải có người hầu kẻ hạ. Xe hơi đậu đầy sân mỗi người mỗi chiếc. Nhà bao nhiêu gian và tầng cao ngất. Có bao nhiêu biệt thự cho thuê. Chưa kể ruộng đất và chưa kể số tiền có trong ngân hàng. Ôi chao sao người ta giầu mà chẳng chóng quay mày mặt nhỉ!?. Sao người ta giầu mà chẳng tỏ vẻ thương xót ai cả nhỉ!?. Sao người ta giầu quá hết cả đời họ, đến đời con cháu cứ thế tiếp tục hưởng thụ cái giầu, rồi đến đời chít cũng ăn không hết??.

Nhưng cái giầu quá mà thiếu tình Chúa tình người thì thử hỏi sống sao cho được? Sống thiếu Chúa trong đời quả thật là người dại khờ!. Những người giầu có không biết họ có nghĩ rằng họ sống qua khỏi ngày hôm nay không nhỉ?. Họ nghĩ được gì khi mà đầu óc của họ cứ choáng váng với những con số lên xuống của thị trường chứng khoán? Họ có nhìn thấy được chính họ và gia đình chẳng có tình yêu thương, chẳng có sự kết hợp, và chẳng có sự quan tâm cho nhau; mà mạnh ai nấy sống và mạnh ai nấy xài, trong số tiền đã được ấn định và cho phép. Họ có nhìn thấy là họ đắm chìm với cuộc sống tự nhốt họ trong bốn bức tường của tham vọng. Như hai tòa lầu cao ở Nữu Ước năm nào!. Trong những số người ấy, ai cho là mình bị chết cháy trên ấy?. Ai tiên đoán trước được là tai nạn sẽ là thảm khốc cho chính họ và gia đình? Ai biết trước để mà ăn năn thống hối? Có ai biết trước để mà không đi làm ngày ấy? Có ai biết trước mà không chịu lên chiếc máy bay định mệnh ấy?. Hoàn toàn là vô vọng. Hoàn toàn là sự ra đi thật bất ngờ. Trong tai họa ấy ai được lên Thiên Đàng? Ai phải xuống Hỏa Ngục đời đời? Vâng chỉ có Thiên Chúa Người mới có quyền cho ai sống và cho ai chết. Chỉ có Người mới định đoạt được sự sống của con người đến khi nao thì phải ra đi mà không có ngày trở lại. Sau sự chết chúng ta có hai con đường để đi mà không do chúng ta tự quyết định, mà chỉ có Thiên Chúa quyết định mà thôi! Đó là lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa. Đó là do một phần lớn những gì chúng ta biết chọn cách sống khi còn ở trần gian. Bần hèn nhưng xa tránh sự tội lỗi còn hơn giầu có mà làm ngơ trước tình cảnh khốn khổ của những anh chị em khốn cùng, như người nhà giầu và anh Lazaro ghẻ chốc xưa. Chẳng những thế mà lại còn khinh rẻ đuổi xua. Chẳng những thế mà còn rủa xả đánh đập họ, v.v….

Cuộc đời dương thế từ khi chúng ta có trí khôn, đều biết chọn cho mình con đường nào để đi. Có người biết con đường mình chọn chỉ dẫn đưa mình đến lối chết, nhưng những ảo tưởng của quỷ ma dẫn dắt vẫn cảm thấy sảng khoái gì đâu! Chúng quỷ luôn cho chúng ta sống trong mơ, đưa cần xa ma túy cho chúng ta hút, bảo chúng ta đi thụt két nhà băng mà lấy tiền xài. Đưa gái đẹp cho chúng ta hưởng thụ, và tất cả những gì là ma chước của chúng. Khi đậm rồi thì không còn phương hướng nào mà trở về được cả!. Bởi chúng quỷ có bỏ chúng ta là khi mà chúng nghĩ là linh hồn của anh chị em đã thuộc về chúng. Chúng nào ngờ là cả cuộc đời sống trong tội lỗi lại có lúc anh chị em ăn năn mà xin Chúa lượng tình tha thứ?. Có khổ không khi chúng ta đã tự chọn đi sai đường?. Có khổ không khi chúng ta sống quá bon chen mà không cần đến Thiên Chúa để khi Chúa gọi ra đi thật bất thình lình. Không có thời giờ để ăn năn. Không còn kịp để nhận lòng thương xót của Thiên Chúa.

Vì sự sống còn của linh hồn chúng ta, và vì sự sống chết là do bởi bàn tay quyền năng của Thiên Chúa, xin Người giúp chúng ta biết quay trở lại, xin được giao hòa cùng Người, để Người còn tha thứ tội lỗi đáng chết của chúng ta. Nên nhớ rằng Người rất độ lượng với chúng ta khi chúng ta biết quay đầu trở lại và xin lỗi Người vì chúng ta sống quá vô tình, ươn lười, và dửng dưng với anh chị em khốn cùng chung quanh, và như những con người sống bội bạc với ơn Chúa ban. Còn những con người luôn cứng lòng xin đừng ngồi chờ cơn thịnh nộ của Người, sẽ không giúp gì cho chúng ta đâu khi Người giáng phạt chúng ta. Thê thảm lắm! Rùng rợn lắm! Khi Người cho thiên tai xẩy đến …. Thân xác cũng chẳng giữ được …. Mà linh hồn thì đời đời chẳng còn một tí hy vọng gì để mà hy vọng được Sống. Amen.