SAIGÒN - Lúc 1 giờ sáng nay, ngày 10-7-2009, Linh mục Phêrô Trương Bá Cần qua đời ở bệnh viện Chơ Rẫy, Saigòn, thọ 79 năm.
Trước đó mười ngày, lúc 7g chiều ngày 01-7-2009, tôi và luật sư Đức đi taxi tới trụ sở các linh mục Vinh ở Saigon đón Cha Phùng và Đức Ông FX Lê Xuân Hoa, Tổng Đại diện địa phận Phan thiết đi tới bệnh viện Chợ Rẫy thăm Cha Cần. Đức Ông Lê Xuân Hoa là bạn của Cha Trương Bá Cần từ lúc 12 tuổi cho đến ngày nay, nên khi tôi báo tin Cha Trương Bá Cần đang cơn “nguy tử”, Ngài đã vội vàng thu xếp công việc đi vào Saigon ngay.
Khi chúng tôi tới bệnh viện muốn lên lầu hai thăm Cha Cần, bảo vệ nói lớn: "Không ai được lên lầu hai".
Rất may, Cha Phùng nhờ môt cô y tá quen can thiệp. Cô nầy đưa chúng tôi vào thang máy và cũng đưa chúng tôi tới hàng ghế chờ thăm bệnh nhân và chính cô tới phòng dành cho Cha Trương Bá Cần. Cô ra bảo bốn người chúng tôi: "Chỉ đươc hai Cha vào ngồi nơi hàng ghế được thăm". Rồi Cô lại ra nói: "Cha Cần không cho ai vào thăm".
Tôi phải năn nỉ cô: "Xin vào nói với Cha Cần có Đức Ông Hoa và Cha Oánh vào thăm". Cuối cùng, Đức Ông được vào thăm trong bốn phút, Cha Phùng, luật sư Đức và tôi ngồi ngoài chờ, tôi lần hạt cầu nguyện cho Cha Cần.
Nay được tin Cha Cần mất, cá nhân tôi thấy như vậy là “mãn nguyện”, vì Đức Ông đã xức dầu cho Cha Cần, đã ban ơn toàn xá, còn tôi thì có dịp cầu nguyện đặc biệt cho Cha Cần. Tôi nghĩ Cha Cần khi còn sống thì nhiều người có những nhận định và tư tưởng có thể khác nhau về Cha Cần, và Cha ấy cũng dễ dàng bị chửi vì lập trường và đường lối mình và một số người đã gắt gao lên án Cha Cần, nhưng người Việt ta nói: "Nghĩa tử là nghĩa tận mà! Xin cầu nguyện cho Ngài".
Trước đó mười ngày, lúc 7g chiều ngày 01-7-2009, tôi và luật sư Đức đi taxi tới trụ sở các linh mục Vinh ở Saigon đón Cha Phùng và Đức Ông FX Lê Xuân Hoa, Tổng Đại diện địa phận Phan thiết đi tới bệnh viện Chợ Rẫy thăm Cha Cần. Đức Ông Lê Xuân Hoa là bạn của Cha Trương Bá Cần từ lúc 12 tuổi cho đến ngày nay, nên khi tôi báo tin Cha Trương Bá Cần đang cơn “nguy tử”, Ngài đã vội vàng thu xếp công việc đi vào Saigon ngay.
Khi chúng tôi tới bệnh viện muốn lên lầu hai thăm Cha Cần, bảo vệ nói lớn: "Không ai được lên lầu hai".
Rất may, Cha Phùng nhờ môt cô y tá quen can thiệp. Cô nầy đưa chúng tôi vào thang máy và cũng đưa chúng tôi tới hàng ghế chờ thăm bệnh nhân và chính cô tới phòng dành cho Cha Trương Bá Cần. Cô ra bảo bốn người chúng tôi: "Chỉ đươc hai Cha vào ngồi nơi hàng ghế được thăm". Rồi Cô lại ra nói: "Cha Cần không cho ai vào thăm".
Tôi phải năn nỉ cô: "Xin vào nói với Cha Cần có Đức Ông Hoa và Cha Oánh vào thăm". Cuối cùng, Đức Ông được vào thăm trong bốn phút, Cha Phùng, luật sư Đức và tôi ngồi ngoài chờ, tôi lần hạt cầu nguyện cho Cha Cần.
Nay được tin Cha Cần mất, cá nhân tôi thấy như vậy là “mãn nguyện”, vì Đức Ông đã xức dầu cho Cha Cần, đã ban ơn toàn xá, còn tôi thì có dịp cầu nguyện đặc biệt cho Cha Cần. Tôi nghĩ Cha Cần khi còn sống thì nhiều người có những nhận định và tư tưởng có thể khác nhau về Cha Cần, và Cha ấy cũng dễ dàng bị chửi vì lập trường và đường lối mình và một số người đã gắt gao lên án Cha Cần, nhưng người Việt ta nói: "Nghĩa tử là nghĩa tận mà! Xin cầu nguyện cho Ngài".