Chuyện một đảng viên cộng sản Trung Quốc trở thành linh mục.

BẮC KINH: Tháng vừa qua, cơ quan thông tấn AsiaNews đăng một câu chuyện có thực vê việc một đảng viên Cộng Sản Trung Quốc từ bỏ lý thuyết Marx - Lenine và tư tưởng Mao Trạch Đông để tìm về với Đức Kitô. Điều đặc biệt là người đảng viên ấy đã trở thành Linh Mục.

Cơ quan thông tấn AsiaNews đã không cho biết tên thật của linh mục ấy, chỉ gọi ngài là cha Bao và tất cả những địa danh trong truyện đã được cơ quan thông tấn thay đổi nhằm bảo vệ an ninh cho vị linh mục khỏi bị nhà cầm quyền Trung Quốc trả thù.

Trong những năm gần đây, tại Trung Quốc ngày càng có nhiều người theo đạo Kitô Giáo và cũng từ đó, có nhiều người chọn lựa cuộc sống tu trì. Ngày nay cơ quan truyền thông của chính quyền Trung Quốc cứ ra rả quảng bá cho chủ thuyết vô thần, nhưng giới trẻ không mấy ai là còn để ý tới chủ thuyết vô thần nữa. Họ đi tìm hiểu về Kitô Giáo và đã gia nhập đạo Công Giáo. Bằng chứng cụ thể chứng minh cho nhận xét này là mới đây Hàn Lâm Viện Khoa Học Xã Hội ở Bắc Kinh thực hiện một cuộc điều tra xã hội. Kết quả cuộc điều tra cho thấy 60% sinh viên ở Bắc Kinh và Thượng Hải nói họ rất chú ý đến Kitô Giáo.

Câu chuyện một đảng viên cộng sản Trung Quốc trở thành linh mục dưới đây có tầm ý nghĩa rất quan trọng. Nó cho thấy đảng Cộng Sản Trung Quốc đang phải đối phó với chính căn tính cộng sản vô thần của mình. Hiện nay tại Trung Quốc không mấy ai còn tin vào chủ nghĩa Mao, hay lý tưởng Công Sản. Theo AsianNews nhiều đảng viên CS cao cấp của Trung Quốc đã bí mật tìm hiểu và quan tâm đến tôn giáo, nhất là niềm tin Kitô Giáo. Nhiều cán bộ cao cấp vào những ngày cuối tuần đã đến thăm các vị lãnh đạo tinh thần, có khi họ vào chùa miếu để tham thiền, có vị vào nhà thờ yên lặng suy tư về cuộc sống.

Từ thực tế này, các linh mục ở Trung Quốc thường hay nhắc tới câu: “Máu các vị Tử Đạo là hạt giống nảy sinh người Công Giáo”. Dưới đây là câu chuyện tự thuật của một đảng viên trở thành linh mục mà AsiaNews đặt tên là Cha Bao:


“Tôi tên là linh mục Bao đang phục vụ tại miền Bắc Trung Hoa. Cách đây 11 năm tôi được rửa tội và cách đây mấy năm tôi đã đi tu và trở thành linh mục.

Trước đây tôi là người vô thần và là một người tích cực hoạt động cho Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Khi học ở đại học, tôi giữ chức Trưởng Đoàn Thanh niên Cộng Sản tại một phân khoa, và lúc ấy tâm tư tôi có rất nhiều chương trình và dự phóng tương lai. Đối với Chúa, lúc này tôi không hề mảy may có một ý tưởng gì về Ngài.

Đối với gia đình tôi, chỉ có bà nội là người theo đạo Tin lành. Hồi còn nhỏ, tôi nhớ có lần được nghe bà nói về Chúa Giêsu. Bà nói Chúa Giêsu là con Thiên Chúa. Tôi nghe cũng chỉ biết vậy vì đâu có chú ý gì đến tôn giáo.

Tại Trung Quốc, từ tiểu học đến đại học, giáo dục về vô thần là môn học bắt buộc. Do vậy trong trí não tôi có đầy dẫy những lý thuyết vô thần và tôi đã nghĩ rằng tin vào Chúa là chuyện ấu trĩ, nếu không muốn nói là chuyện điên khùng.

Hoạt Động Cho Đảng Cộng Sản Trung Quốc

Vào năm thứ tư ở đại học, tôi được kết nạp vào Đảng CS. Dân chúng ở Trung Quốc gia nhập đảng Cộng sản vì niềm tin thì ít mà vì muốn làm bạn với nhiều người thì nhiều, để sau này họ giúp đỡ mình kiếm việc, cứu giúp minh lúc gian nan.

Sinh hoạt trong tiểu tổ của đảng, tôi không được coi là người tốt lắm, nhưng cũng không bị xếp vào hàng quá tệ. Là sinh viên chúng tôi chỉ cần tốt với mọi người, chăm chỉ học hành và tổ chức tốt mọi sinh hoạt. Nhưng có điều làm tôi trăn trở là những điều mà người ta gọi là tốt kia thực sự không nhằm cho tha nhân mà cho chính bản thân của mình, cho mình được thăng tiến nghề nghiệp sau này. Và do vậy có nhiều điều gian dối giả hình. Nói dối luôn là nét chính trong đời sống chúng tôi. Mọi người phải nói dối. Mọi người biết điều đó nhưng ai cũng như ai, cứ phải nói dối.

Ví dụ mỗi lần họp tiểu tổ, nghị trình dành ra mấy phút để tự kiểm thảo và phê bình. Nhưng thực ra chẳng có chuyện tự phê cho đúng đắn và cũng chẳng ai thực sự muốn phê bình người khác. Kiểu cách phát biểu như thế đã được định sẵn và nó đã trở thành như một công thức để khoe khoang, tâng bốc. Ví dụ khi phê bình vị Khoa Trưởng, người ta sẽ nói:

“Đồng chí khoa trưởng này, tôi phải phê bình ông về điều ông làm chưa tôt. Đó là ông làm việc quá sức cho chúng tôi. Đành rằng công việc là quan trọng nhưng sức khỏe của ông cũng quan trọng chứ. Ông phải quan tâm đến sức khoẻ để ông còn làm tốt hơn cho cộng đồng chúng tôi.”

Những lúc nghe phát biểu như thế tôi tự nhủ: “Chỉ nói láo! Chỉ láo khoét! Nhưng chính tôi cũng đã láo khoét như thế. Sau nhiều lần như vậy, tôi bị ốm. Đêm ngủ, những cơn ác mộng thường làm tôi tỉnh giấc. Một đêm tôi mơ nhận được một gói đồ, mở ra thì thấy đó là quyển sách Phúc Âm. Sách tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tôi thức dậy và tưởng nhớ tới bà nội là người đã có lần nói với tôi về cuốn kinh thánh. Tôi nhớ bà nói Chúa Giêsu là đấng toàn năng. Tôi nghĩ nếu Chúa Giêsu toàn năng thì có lẽ ngài sẽ chữa trị cho tôi khỏi bệnh. Do đó, tôi đi tìm nhà thờ và thấy một nhà thờ Tin Lành trong vùng tôi ở. Mỗi khi đến nhà thờ, đầu óc tôi lại nghĩ tới đảng. Đảng đã cấm tôi tin vào tôn giáo và do vậy, tôi đã bí mật đi gặp các tín hữu Tin Lành.

Sợ Hãi và Phép Lạ

Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, nhờ sự giúp đỡ của đảng, tôi đã mau chóng có được chỗ làm tốt trong một thành phố lớn, và trước khi nhận việc, cơ quan đã cho phép tôi được nghỉ một tháng về quê thăm gia đình. Lúc sắp hết tháng nghỉ, bạn tôi cho tôi 10 cuống băng cassettes ghi nội dung những bài giảng của một linh mục. Mãi sau này tôi mới biết bạn tôi là người Công Giáo. Sau khi nghe các cuốn băng cassettes thì một cuộc chiến dữ dội xảy ra trong tâm hồn tôi. Tôi nghĩ có lẽ có Chúa thật, và đạo Công Giáo là đạo thật. Nhưng đồng thời, cũng trong lúc đó trí não của tôi lại xuất hiện không biết bao nhiêu là lý thuyết vô thần mà tôi đã học ở tiểu học, trung học rồi đại học.

Tôi vượt qua được cơn dằn vặt vì sợ rằng nếu tôi chấp nhận đức tin Công Giáo tôi có nguy cơ mất việc. Tôi không biết phải làm thế nào. Đang lúc đó thì đã đến ngày tôi phải trở về thành phố để nhận việc ở cơ quan. Tôi đã mua vé xe.

Lần đầu tiên trong đời tôi, tôi đã chạy đến Đức Mẹ Maria. Tôi thưa với Mẹ :

“Mẹ ôi, nếu Mẹ có thực sự hiện hữu, nếu đức tin Công Giáo thực sự là có và nếu mẹ muốn con trở thành người Công Giáo thì hãy ra dấu chỉ cho con: Ngày mai trên đường con về thành phố, xin Mẹ cho một chuyện gì quan trọng xảy ra trên đường con đi, một tai nạn chẳng hạn, mà trong đó con sống sót thì lúc đó con sẽ tin”

Giờ đây tôi nghĩ lại, sao lúc ấy tôi điên khùng đến thế, dám thách đố cả Chúa, đặt Chúa vào tình huống thử thách như vậy. Tuy nhiên, lúc đó trong trí tôi chỉ nghĩ được những lời cầu xin như vậy.

Ngày hôm sau, tôi đáp xẻ về thành phố và quả thực xe đò tôi đi đã xảy ra tai nạn. Bánh trước bên phải xe đã nổ tung đang lúc chiếc xe xuống dốc với tốc đô nhanh. Xe đâm ra khỏi đường và lật nhào mấy vòng. Mọi người sống sốt, ai cũng phải chui qua cửa số để thoát ra ngoài.

Tai nạn có làm tôi xúc động thật nhưng dấu chỉ của tai nạn chưa làm tôi nghĩ ngợi nhiều. Chui ra khỏi cửa số xe, mọi hành khách phải chờ đợi khoảng 1 tiếng đồng hồ công ty xe khách mới đưa chiếc xe khác đến chở chúng tôi đi.

Tai nạn đã làm tôi mất thời giờ. Tôi phải đáp một chuyến xe lửa nữa mới tới thành phố nơi tôi làm việc. Nhưng khi xe đò đến ga xe lửa thì quày bán vé đã bán hết vé. Chỉ có hàng người nối đuôi nhau mua vé cho chuyến tàu sắp tới sẽ chạy trong 3 ngày nữa. Lúc này thì tôi mêt nhoài và cảm thấy thật thất vọng. Chắc chắn tôi sẽ trình diện trễ trong ngày đầu tiên tại sở làm. Tôi nghĩ miên man và nghĩ đến việc cầu xin Đức Mẹ Maria. Tôi cầu xin:

“Mẹ ơi, giúp con có vé xe lửa đi trong chuyến hôm nay. Mẹ giúp con lần này con hứa sẽ theo Mẹ”

Chờ lâu tôi đang thất vọng thì bất chợt, một người đàn ông đến rao bán vé xe. Ông rao:

“ Ai mua đây ! Vé xe lửa về thành phố.... đi ngay ngày hôm nay”.

Đúng là chuyến đi về thành phố của tôi. Tôi liền lập tức mua vé của người đàn ông đó. Ông kể rằng ông có vé xe lửa cho người bạn nhưng bạn ông vừa gọi điện thoại cho biết là không thể đến đúng giờ được, chỉ còn 40 phút nữa là xe chạy. Và cũng vì quá trễ nên ông không thể hoàn vé lại cho quày hàng.. Do vậy mà ông phải cố bán vé cho người khác.

Việc vừa qua là một dấu chỉ nhỏ nhưng là dấu chỉ bắt đầu cho cho cuộc đời của tôi trở lại đạo Công Giáo.

Sau khi nhận việc ở thành phố, tôi bắt đầu đi kiếm nhà thờ Công Giáo và dự lễ ở đó. Đi lễ nhưng tôi luôn giữ bí mật. Dần dần, tôi hiểu đức tin Công Giáo và đã quyết định xin rửa tội.

(Còn tiếp)

Ngày mai: Thành Người Công Giáo Và Tìm Được Sự Bình An