CN 3 B
“Hãy theo Thầy”
Đọc Phúc Âm ta nghe âm vang lời mời gọi “Hãy theo Thầy”. Tiếng gọi của Chúa Giêsu luôn để lại những âm vang làm chuyển biến cuộc đời. Những ngư phủ đã trở thành Tông đồ. Những kẻ chuyên nghề đánh bắt cá đã trở nên người chuyên nghiệp bủa lưới các tâm hồn.
Tin Mừng hôm nay kể chuyện: Chúa đi ngang qua, Chúa thấy, Chúa gọi, bốn môn đệ đầu tiên đang làm công việc hàng ngày như mọi ngày, và họ đã bỏ mọi sự mà đi theo Chúa.
Bốn môn đệ đầu tiên là hai cặp anh em: Simon và Anrê, Giacôbê và Gioan. Chúa gọi các môn đệ đang lúc họ chài lưới và vá lưới trong thuyền. Có lẽ, loanh quanh làng quê, chưa bao giờ các ông đưa mắt nhìn xa quá tầm mắt quen thuộc với những công việc thường ngày. Bây giờ Chúa Giêsu đến mời gọi các ông nhìn lên cao hơn và xa hơn. Ngài chỉ cho các ông thấy thế giới như biển cả mênh mông, phải vượt khắp đó đây để thực thi sứ mệnh đem các linh hồn về cho Chúa.
Tại sao Chúa Giêsu gọi bốn người môn đệ đầu tiên toàn là dân làm nghề lưới cá? Và công việc Chúa sẽ trao cho họ cũng được ví như việc đánh cá: “lưới người”.
Họ là những người làm nghề chài lưới "ăn với sóng, nói với gió", họ quen chịu giá rét biển khơi, từng trải giữa sóng gió. Vì cuộc hành trình theo Chúa sẽ có rất nhiều chướng ngại và thử thách đang chờ đợi phía trước. Là ngư phủ lăn lộn với sóng gió ngày đêm, với kinh nghiệm ngư trường, họ phải vượt qua mọi khó khăn vất vả để có thể thu hoạch được nhiều cá tôm. Người ngư phủ có phẩm chất là không ngại gian truân, sẵn sàng hy sinh trong mọi công việc hàng ngày. Vì thế, Chúa đã gọi đã chọn những ngư phủ làm môn đệ.
Ở lại với Chúa và được Chúa sai đi, làm nên hai chiều kích căn bản của đời sống người môn đệ. Cầu nguyện và hoạt động là hai chiều kích đan xen vào nhau trong mỗi ngày sống của những người theo Chúa.
Vậy để có thể theo Chúa cho trọn vẹn, người môn đệ cần phải đi theo hành trình ba bước.
1. Hiểu Biết Chúa
Người đời thường nói: “vô tri bất khả mộ”, không biết thì không mộ mến. Nếu không biết Chúa, thì làm sao mộ mến và theo Chúa được? Vì thế, điều kiện để theo Chúa thì phải hiểu biết Chúa. Nhưng hiểu biết Chúa thì khác với sự hiểu biết về một con người bình thường. Hiểu biết Chúa ở đây có nghĩa là đã gặp gỡ Chúa, cảm nghiệm thấy chính Ngài là sự cuốn hút họ, là sức sống của họ, và họ không muốn tách rời khỏi Ngài.
Sự hiểu biết này Thánh Phaolô coi trọng đến độ ngài sẵn sàng đổi mọi sự trên trần đời để có được nó như chính lời ngài đã thốt lên: “những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay, vì Đức Kitô, tôi cho là thiệt thời. Hơn nữa, tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thời so với mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Kitô và được kết hợp với Người, được thông phần những đau khổ của Người, với hy vọng có ngày cũng được sống lại từ trong cõi chết.” (P1 3,7-10).
2. Yêu Mến Chúa
Có hiểu biết thì dễ đưa đến yêu mến và yêu mến thì dễ hiểu biết. Một bằng chứng cụ thể là hai người yêu mến nhau thì chỉ cần một cái nháy mắt là người ta hiểu nhau muốn những gì. Cũng vậy, môn đệ không thể yêu mến Chúa nếu không hiểu biết Ngài. Sự hiểu biết của môn đệ với Chúa càng thâm sâu thì lòng mến càng nồng nàn. Yêu mến và hiểu biết luôn tỉ lệ thuận với nhau. Không hiểu Thầy, không gặp Thầy, không mến Thầy thì làm sao có thể theo Thầy. Việc theo Thầy bao hàm một thái độ tin yêu, mến phục thì mới quyết tâm theo Thầy. Vì vậy, việc theo Thầy là kết quả của một sự tin yêu biến thành hành động và tất yếu là một cuộc thuộc trọn về người mình yêu mến.
3. Đi Theo Chúa
Nghe tiếng Chúa kêu gọi, các ông đáp lại ngay và sẵn sàng từ bỏ mọi sự, kể cả những gì thiết thân nhất trong đời sống như nghề nghiệp và phương tiện sinh sống cùng với những mối liên hệ ruột thịt tự nhiên. Từ nay các ông sẽ có những bận tâm khác với những lo lắng trước đây. Các ông rời bỏ quê hương làng xóm, nơi chôn nhau cắt rốn, để đi đến những nơi Thầy sẽ sai đến. Quê hương các ông bây giờ là thế giới. Ai muốn theo Chúa thì phải dứt khoát: “Đã cầm cày không có ngoái cổ lại”; “Ai không sẵn sàng từ bỏ cha mẹ, anh em, ruộng vườn…thì không xứng đáng là môn đệ Thầy”; “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết”... Tất cả những điều này cho thấy Chúa muốn những ai theo Chúa phải thuộc về Chúa. Theo Chúa cần thiết: “Phải từ bỏ mình, vác thập giá mà theo”.
Các môn đệ đi theo Chúa với niềm xác tín và không cần phải hỏi xem Ngài sẽ dẫn mình đi đâu và tương lai sẽ thế nào. Các môn đệ đi theo Chúa và đồng lao cộng khổ với Ngài. Các môn đệ đi theo Chúa để lãnh nhận lời giáo huấn, lấy đó làm mẫu mực cho đời sống mình, tuyên xưng đức tin và truyền bá Tin Mừng cho mọi người. Đọc các thư Thánh Phaolô chúng ta đều thấy một tâm hồn sung mãn niềm vui vì được theo Chúa Kitô dầu có phải trăm ngàn nguy khốn.
Ơn gọi phát xuất từ sáng kiến của Chúa Giêsu, chính Ngài gọi và gọi các môn đệ ngay trong môi trường làm việc của họ, trong lúc họ đang làm việc thường nhật. Người được gọi đã đáp bằng việc từ bỏ tất cả để theo Ngài. “Hãy theo Thầy”, Chúa Giêsu gọi các môn đệ không phải trong khuôn khổ một lễ hội tôn giáo hoặc một hoạt động tâm linh, nhưng ở giữa đời sống mỗi ngày của họ, trong lúc họ đang làm công việc nghề nghiệp. Bốn tông đồ đầu tiên nói riêng và tất cả các tông đồ nói chung, đã đáp trả lời mời gọi ấy của Chúa Giêsu một cách trọn vẹn. Các ông đã đi theo Chúa, sống bên Chúa, chứng kiến mọi việc Chúa làm, ghi nhớ những lời Chúa giảng dạy. Và khi Chúa về trời, các ông nhiệt thành rao giảng về Chúa và giáo huấn của Chúa cho đến chết. Đó là đường lối mà các tông đồ đầu tiên và các thế hệ tông đồ kế tiếp nhau đã làm đổi thay bộ mặt thế giới cho tới ngày nay.
Lời mời gọi “Hãy theo Thầy” ngân vang trong nhịp sống Giáo hội và là thông điệp gửi đến chúng ta hằng ngày. Thực tế chúng ta có quan tâm lắng nghe và đáp trả không? Mỗi người được Chúa gọi rất nhiều lần trong cuộc đời! Ngài gọi chúng ta qua tiếng lương tâm, qua các dấu chỉ, qua những sự kiện, biến cố, qua những người này hay người kia...Ngài mời gọi chúng ta thi hành bác ái, yêu thương người nghèo, hoán cải, sống công chính và trung thành với đức tin... Tuy nhiên, nhiều khi chúng ta đã không nhạy bén đủ, hay cũng có những lúc không muốn đáp lại lời mời gọi đó và viện đủ mọi lý do để khước từ!
Qua Bí tích Rửa tội, chúng ta là Kitô hữu. Sống ơn gọi cao cả ấy là tin những điều Giáo hội dạy, giữ những điều răn Chúa và Giáo hội truyền, và thực hành đức ái. Dù ở bậc sống nào, dù ở bất cứ nơi đâu, chúng ta cũng là những tông đồ của Chúa qua cuộc sống chứng nhân của mình.Đời sống tốt đẹp làm thay đổi được nếp sống của những người chung quanh, có thể thay đổi được vận mệnh của người khác giup cho họ biết Chúa, yêu mến và tôn thờ Ngài.
Theo Chúa là một hành trình của tình yêu. Chúa Giêsu có một sức hút lạ thường lôi kéo chúng ta về phía Ngài. Nếu để cho Ngài lôi kéo, chắc chắn cuộc đời của chúng ta sẽ trở nên tuyệt diệu. Ơn Chúa có thể đến bất cứ từ nơi đâu, trong mọi cảnh huống cuộc đời, lúc vui mừng hay đau khổ, lúc thành công hay khi thất bại. Ðiều quan trọng là chúng ta biết nhận ra đó là ân ban của Chúa. “Hãy theoThầy” là tiếng gọi âm vang trong suốt hành trình cuộc đời mỗi người.
“Hãy theo Thầy”
Đọc Phúc Âm ta nghe âm vang lời mời gọi “Hãy theo Thầy”. Tiếng gọi của Chúa Giêsu luôn để lại những âm vang làm chuyển biến cuộc đời. Những ngư phủ đã trở thành Tông đồ. Những kẻ chuyên nghề đánh bắt cá đã trở nên người chuyên nghiệp bủa lưới các tâm hồn.
Tin Mừng hôm nay kể chuyện: Chúa đi ngang qua, Chúa thấy, Chúa gọi, bốn môn đệ đầu tiên đang làm công việc hàng ngày như mọi ngày, và họ đã bỏ mọi sự mà đi theo Chúa.
Bốn môn đệ đầu tiên là hai cặp anh em: Simon và Anrê, Giacôbê và Gioan. Chúa gọi các môn đệ đang lúc họ chài lưới và vá lưới trong thuyền. Có lẽ, loanh quanh làng quê, chưa bao giờ các ông đưa mắt nhìn xa quá tầm mắt quen thuộc với những công việc thường ngày. Bây giờ Chúa Giêsu đến mời gọi các ông nhìn lên cao hơn và xa hơn. Ngài chỉ cho các ông thấy thế giới như biển cả mênh mông, phải vượt khắp đó đây để thực thi sứ mệnh đem các linh hồn về cho Chúa.
Tại sao Chúa Giêsu gọi bốn người môn đệ đầu tiên toàn là dân làm nghề lưới cá? Và công việc Chúa sẽ trao cho họ cũng được ví như việc đánh cá: “lưới người”.
Họ là những người làm nghề chài lưới "ăn với sóng, nói với gió", họ quen chịu giá rét biển khơi, từng trải giữa sóng gió. Vì cuộc hành trình theo Chúa sẽ có rất nhiều chướng ngại và thử thách đang chờ đợi phía trước. Là ngư phủ lăn lộn với sóng gió ngày đêm, với kinh nghiệm ngư trường, họ phải vượt qua mọi khó khăn vất vả để có thể thu hoạch được nhiều cá tôm. Người ngư phủ có phẩm chất là không ngại gian truân, sẵn sàng hy sinh trong mọi công việc hàng ngày. Vì thế, Chúa đã gọi đã chọn những ngư phủ làm môn đệ.
Ở lại với Chúa và được Chúa sai đi, làm nên hai chiều kích căn bản của đời sống người môn đệ. Cầu nguyện và hoạt động là hai chiều kích đan xen vào nhau trong mỗi ngày sống của những người theo Chúa.
Vậy để có thể theo Chúa cho trọn vẹn, người môn đệ cần phải đi theo hành trình ba bước.
1. Hiểu Biết Chúa
Người đời thường nói: “vô tri bất khả mộ”, không biết thì không mộ mến. Nếu không biết Chúa, thì làm sao mộ mến và theo Chúa được? Vì thế, điều kiện để theo Chúa thì phải hiểu biết Chúa. Nhưng hiểu biết Chúa thì khác với sự hiểu biết về một con người bình thường. Hiểu biết Chúa ở đây có nghĩa là đã gặp gỡ Chúa, cảm nghiệm thấy chính Ngài là sự cuốn hút họ, là sức sống của họ, và họ không muốn tách rời khỏi Ngài.
Sự hiểu biết này Thánh Phaolô coi trọng đến độ ngài sẵn sàng đổi mọi sự trên trần đời để có được nó như chính lời ngài đã thốt lên: “những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay, vì Đức Kitô, tôi cho là thiệt thời. Hơn nữa, tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thời so với mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Kitô và được kết hợp với Người, được thông phần những đau khổ của Người, với hy vọng có ngày cũng được sống lại từ trong cõi chết.” (P1 3,7-10).
2. Yêu Mến Chúa
Có hiểu biết thì dễ đưa đến yêu mến và yêu mến thì dễ hiểu biết. Một bằng chứng cụ thể là hai người yêu mến nhau thì chỉ cần một cái nháy mắt là người ta hiểu nhau muốn những gì. Cũng vậy, môn đệ không thể yêu mến Chúa nếu không hiểu biết Ngài. Sự hiểu biết của môn đệ với Chúa càng thâm sâu thì lòng mến càng nồng nàn. Yêu mến và hiểu biết luôn tỉ lệ thuận với nhau. Không hiểu Thầy, không gặp Thầy, không mến Thầy thì làm sao có thể theo Thầy. Việc theo Thầy bao hàm một thái độ tin yêu, mến phục thì mới quyết tâm theo Thầy. Vì vậy, việc theo Thầy là kết quả của một sự tin yêu biến thành hành động và tất yếu là một cuộc thuộc trọn về người mình yêu mến.
3. Đi Theo Chúa
Nghe tiếng Chúa kêu gọi, các ông đáp lại ngay và sẵn sàng từ bỏ mọi sự, kể cả những gì thiết thân nhất trong đời sống như nghề nghiệp và phương tiện sinh sống cùng với những mối liên hệ ruột thịt tự nhiên. Từ nay các ông sẽ có những bận tâm khác với những lo lắng trước đây. Các ông rời bỏ quê hương làng xóm, nơi chôn nhau cắt rốn, để đi đến những nơi Thầy sẽ sai đến. Quê hương các ông bây giờ là thế giới. Ai muốn theo Chúa thì phải dứt khoát: “Đã cầm cày không có ngoái cổ lại”; “Ai không sẵn sàng từ bỏ cha mẹ, anh em, ruộng vườn…thì không xứng đáng là môn đệ Thầy”; “Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết”... Tất cả những điều này cho thấy Chúa muốn những ai theo Chúa phải thuộc về Chúa. Theo Chúa cần thiết: “Phải từ bỏ mình, vác thập giá mà theo”.
Các môn đệ đi theo Chúa với niềm xác tín và không cần phải hỏi xem Ngài sẽ dẫn mình đi đâu và tương lai sẽ thế nào. Các môn đệ đi theo Chúa và đồng lao cộng khổ với Ngài. Các môn đệ đi theo Chúa để lãnh nhận lời giáo huấn, lấy đó làm mẫu mực cho đời sống mình, tuyên xưng đức tin và truyền bá Tin Mừng cho mọi người. Đọc các thư Thánh Phaolô chúng ta đều thấy một tâm hồn sung mãn niềm vui vì được theo Chúa Kitô dầu có phải trăm ngàn nguy khốn.
Ơn gọi phát xuất từ sáng kiến của Chúa Giêsu, chính Ngài gọi và gọi các môn đệ ngay trong môi trường làm việc của họ, trong lúc họ đang làm việc thường nhật. Người được gọi đã đáp bằng việc từ bỏ tất cả để theo Ngài. “Hãy theo Thầy”, Chúa Giêsu gọi các môn đệ không phải trong khuôn khổ một lễ hội tôn giáo hoặc một hoạt động tâm linh, nhưng ở giữa đời sống mỗi ngày của họ, trong lúc họ đang làm công việc nghề nghiệp. Bốn tông đồ đầu tiên nói riêng và tất cả các tông đồ nói chung, đã đáp trả lời mời gọi ấy của Chúa Giêsu một cách trọn vẹn. Các ông đã đi theo Chúa, sống bên Chúa, chứng kiến mọi việc Chúa làm, ghi nhớ những lời Chúa giảng dạy. Và khi Chúa về trời, các ông nhiệt thành rao giảng về Chúa và giáo huấn của Chúa cho đến chết. Đó là đường lối mà các tông đồ đầu tiên và các thế hệ tông đồ kế tiếp nhau đã làm đổi thay bộ mặt thế giới cho tới ngày nay.
Lời mời gọi “Hãy theo Thầy” ngân vang trong nhịp sống Giáo hội và là thông điệp gửi đến chúng ta hằng ngày. Thực tế chúng ta có quan tâm lắng nghe và đáp trả không? Mỗi người được Chúa gọi rất nhiều lần trong cuộc đời! Ngài gọi chúng ta qua tiếng lương tâm, qua các dấu chỉ, qua những sự kiện, biến cố, qua những người này hay người kia...Ngài mời gọi chúng ta thi hành bác ái, yêu thương người nghèo, hoán cải, sống công chính và trung thành với đức tin... Tuy nhiên, nhiều khi chúng ta đã không nhạy bén đủ, hay cũng có những lúc không muốn đáp lại lời mời gọi đó và viện đủ mọi lý do để khước từ!
Qua Bí tích Rửa tội, chúng ta là Kitô hữu. Sống ơn gọi cao cả ấy là tin những điều Giáo hội dạy, giữ những điều răn Chúa và Giáo hội truyền, và thực hành đức ái. Dù ở bậc sống nào, dù ở bất cứ nơi đâu, chúng ta cũng là những tông đồ của Chúa qua cuộc sống chứng nhân của mình.Đời sống tốt đẹp làm thay đổi được nếp sống của những người chung quanh, có thể thay đổi được vận mệnh của người khác giup cho họ biết Chúa, yêu mến và tôn thờ Ngài.
Theo Chúa là một hành trình của tình yêu. Chúa Giêsu có một sức hút lạ thường lôi kéo chúng ta về phía Ngài. Nếu để cho Ngài lôi kéo, chắc chắn cuộc đời của chúng ta sẽ trở nên tuyệt diệu. Ơn Chúa có thể đến bất cứ từ nơi đâu, trong mọi cảnh huống cuộc đời, lúc vui mừng hay đau khổ, lúc thành công hay khi thất bại. Ðiều quan trọng là chúng ta biết nhận ra đó là ân ban của Chúa. “Hãy theoThầy” là tiếng gọi âm vang trong suốt hành trình cuộc đời mỗi người.