BÌNH THƯỜNG NHƯNG RẤT PHI THƯỜNG
“Người thấy Simon và em là Anrê đang thả lưới xuống biển”;
“Người thấy Giacôbê và em là Gioan đang xếp lưới trong thuyền”.

Kính thưa Anh Chị em,

Mùa Giáng Sinh kết thúc, chúng ta bước vào tuần đầu tiên của mùa Thường Niên. Đã đến lúc trở lại nhịp thường của cuộc sống. Thế nhưng, câu hỏi rất thú vị đặt ra là, ‘Có phải cuộc sống của người Kitô hữu là một cuộc sống bình thường?’. Không hoàn toàn như thế! Đó là một cuộc sống ‘bình thường nhưng rất phi thường’; bởi lẽ, mỗi ngày, giữa nhịp thường cuộc sống, họ vẫn có một lời mời gọi rất phi thường của Chúa Giêsu, Đấng được bao trùm bởi Thánh Thần, Đấng vừa công khai khởi đầu sứ vụ để xây dựng Nước Trời tại thế trần. Ngài kêu gọi những con người bình thường thuộc thế trần cộng tác với Ngài; đúng là tầm thường đã biến thành phi thường.

Tin Mừng hôm nay tiết lộ lời mời gọi phi thường đó cho bốn môn đệ đầu tiên, những người đang sống cuộc sống bình thường của họ; họ “đang thả lưới xuống biển”, họ “đang xếp lưới trong thuyền”. Và Simon, Anrê; Giacôbê và Gioan đã mau mắn đáp lại lời mời gọi này, và sự đáp trả không thể tin được của họ lại trở thành một lời mời gọi, một thách thức tất cả chúng ta bước ra khỏi nhịp sống bình thường để đáp lại lời mời gọi phi thường của Ngài; nhờ đó, cuộc sống mỗi người sẽ nên phong phú, đầy kinh ngạc, vì dẫu ‘bình thường nhưng rất phi thường’.

Căn tính của một đời sống Kitô hữu là đi theo Chúa Giêsu; nghĩa là nên giống Ngài, con người Giêsu. Ngài là nhân vật chính của cuộc sống; Ngài chủ động gọi chúng ta theo Ngài ngày càng gắn bó, gần gũi hơn; Ngài mời chúng ta đi theo Ngài để loan báo Tin Mừng. Biết Chúa Kitô, biết Thiên Chúa là chưa đủ; chúng ta còn phải chia sẻ niềm tin Kitô cho thế giới, cho những người khác. Vậy mà thông thường, phần lớn chúng ta chỉ muốn thoải mái với những việc quen thuộc của mình; đang khi Chúa Giêsu lại muốn phá vỡ tất cả những khuôn mẫu đó, Ngài đề nghị chúng ta rời khỏi vùng an toàn. Bởi lẽ, chúng ta không thể mong đợi thay đổi thế giới, trừ khi lần đầu tiên, dám thay đổi bản thân; cũng vậy, chúng ta sẽ không là những tông đồ hăng nhiệt trong Vương Quốc Ngài, trừ khi lần đầu tiên, dám hiến dâng mình để hiểu biết Chúa Giêsu cách mật thiết hơn. Theo con người Giêsu, là thật sự đi theo một Đấng không nơi gối đầu, dẫu Ngài là Đấng dựng nên sao trời, biển khơi và vũ trụ. Đúng, chỉ sau khi ‘gặp gỡ cá nhân’ với Ngài, chỉ sau khi “ăn năn sám hối” như Ngài kêu gọi và chỉ sau khi “tin vào Tin Mừng” của Ngài, chúng ta mới có thể trải nghiệm hạnh phúc thế nào là yêu mến Ngài và thế nào là được được Ngài mến yêu. Như thế, đời sống Kitô hữu là một đời sống dẫu xem ra khá ‘bình thường nhưng rất phi thường’.

Charles Eliet, đã nhận hợp đồng xây chiếc cầu treo vắt qua thác Niagara. Một trong những vấn đề ông phải đối mặt là làm thế nào để kéo sợi cáp đầu tiên của mình qua một vùng biển rộng lớn chỉ có sóng dữ; một chiếc thuyền băng qua sông, nó sẽ bị nước cuốn. Eliet nghĩ ra một ý tưởng đơn giản. Nếu một con diều có thể được thả sang bờ đối diện bằng một sợi dây nhẹ, một sợi dây chắc chắn hơn có thể được gắn theo và kéo ngang, sau đó kéo một sợi dây mạnh hơn và cứ tiếp tục như vậy, cho đến khi một sợi cáp có thể được gắn và kéo ngang qua. Charles Eliet kêu gọi một cuộc thi thả diều và một thanh niên tên là Homan Walsh đã thành công trong lần thử thứ hai. Kế hoạch đơn giản của Charles Eliet đã phát huy tác dụng và cây cầu đã được xây dựng.

Anh Chị em,

Thiên Chúa cũng giao cho chúng ta sứ mạng xây những cây cầu; cây cầu nối từ đất lên trời, từ trần thế lên thiên quốc. Đó là một sứ mạng phi thường, vì chúng ta phải chuyển tải những gì thuộc thiên quốc vào cõi trần và ngược lại; mỗi ngày, cùng với Giêsu, dâng cõi trần lên thiên quốc trong mỗi thánh lễ, trong chiêm ngắm, trong nguyện cầu. Muốn được vậy, chúng ta phải bám vào một trụ cọc duy nhất, đó là con người của Chúa Giêsu. Ngài không chỉ là nhân vật chính nhưng còn là lẽ sống của mỗi người; chỉ khi bám vào Ngài, cuộc đời chúng ta mới không còn tẻ nhạt nhưng thật phi thường; thật ‘bình thường nhưng rất phi thường’ là vậy!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho con biết làm tất cả mọi sự Chúa trao với một niềm vui và một lòng nhiệt thành, dù công việc của con có thể chỉ là những sợi nhợ nhỏ bé đầu tiên của cánh diều; để rồi, những gì nhỏ bé nhất nơi con dẫu ‘bình thường nhưng sẽ rất phi thường’ vì đã có thêm ‘Những Chiếc Cầu Cứu Độ’ mang tên “Giêsu” trên thế gian này”, Amen.

(Tgp. Huế)