CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG NĂM B

THEO THÁNH GIOAN DỌN ĐƯỜNG CHO CHÚA

Mời gọi suy niệm gương thánh Gioan Tẩy Giả, một khuôn mặt của mùa Vọng –– qua chính lời khen ngợi của Chúa Giêsu: “Ta bảo thật các ngươi, trong các con cái người nữ sinh ra, chưa từng xuất hiện một ai cao trọng hơn Gioan Tẩy Giả; nhưng người nhỏ nhất trong nước trời còn cao trọng hơn ông”, Hội Thánh muốn ta lắng nghe và sống Lời Chúa để nên người “cao trọng”.

Cách duy nhất để thực hành Lời Chúa và nên cao trọng như thánh Gioan là: dọn đường. Nghĩa là canh tân cuộc sống của mình, lấp đi mọi ghồ ghề của chia rẻ, hận thù, lường gạt, mưu toan xấu, tính toán bẩn thỉu…

Tâm hồn là nơi Chúa ngự đến. Một khi ta biết dọn con đường đến tâm hồn, cho nó thông thoáng, Chúa mới có thể đến và có chỗ cư trú trong tâm hồn ta.

Cái đẹp của người dọn đường của Chúa ý thức mình dọn đường cho ai và Đấng mà mình dọn đường là ai.

Bởi đó, kẻ dọn đường đáng được tôn vinh. Thánh Gioan Tẩy giả là người dọn đường của Chúa, thánh nhân đáng được tôn vinh. Chính Chúa Kitô không tiếc lời khen ngợi người dọn đường cho mình:

“Các ngươi đi xem gì ở hoang địa? Một cây sậy phất phơ trước gió ư? Vậy các ngươi đi xem gì? Một người ăn mặc lả lướt ư? Nhưng những người ăn mặc lả lướt thì ở cung điện nhà vua. Vậy các ngươi đi xem gì? Một tiên tri ư? Phải, ta bảo các ngươi, và còn hơn một tiên tri nữa… Trong các con cái người nữ sinh ra, chưa từng xuất hiện một ai cao trọng hơn Gioan Tẩy giả; nhưng người nhỏ nhất trong nước trời cũng còn cao trọng hơn ông”.

Bắt đầu bằng những hình ảnh rất đời thường: cây sậy trước gió, một người ăn diện… Chúa Giêsu đưa người nghe càng lúc càng tiến xa, càng có giá trị cao dần, và càng xoáy vào trọng tâm của vấn đề.

Vấn đề trọng tâm ở đây là một con người, thánh Gioan, người mà Chúa muốn khắc họa thành hình tượng tiêu biểu giúp ta ấn tượng sâu, dễ nhớ hơn.

Lúc đầu chỉ là “cây sậy phất phơ trước gió” đến “một người ăn mặc lả lướt” rồi đến “một tiên tri”.

Sau cùng, vấn đề được sáng tỏ: Người dọn đường của Chúa: “Vì trong sách có lời chép rằng: ‘Này Ta sai sứ thần Ta đi trước mặt con, để dọn đường sẵn cho con’”.

Cũng bằng những hình ảnh ấy, Chúa Giêsu đưa ra vấn đề rồi phủ nhận nó, để mỗi lúc một xác định rõ hơn trọng tâm, làm cho trọng tâm có giá trị cao: “Các ngươi đi xem gì? Một cây sậy phất phơ trước gió ư?”. Cây sậy trong sa mạc đáng gì để mà xem! Hay là đi xem một người ăn mặc lả lướt? Họ ở đền vua, chẳng có ở trong sa mạc để mà xem.

Có một người gọi là tiên tri, còn hơn một tiên tri nữa: Gioan Tẩy giả.

Thánh Gioan cao trọng đến nỗi không có ai hơn được, thánh nhân là người dọn đường cho Chúa.

Nhưng Chúa vẫn chưa dừng lại. Gioan đã cao trọng lắm rồi, “nhưng người nhỏ nhất trong nước trời còn cao trọng hơn ông”. Đó mới là điều đáng nói. Đó mới là điều quan trọng chúng ta cần khắc ghi và ý thức luôn luôn.

Kẻ dọn đường chẳng phải là người nhỏ hay sao? Hình như Chúa tự mâu thuẫn với chính mình trong lời của Người: Một mặt bảo “chưa từng xuất hiện một ai cao trọng hơn Gioan”, nhưng sau cùng lại kết luận: “Người nhỏ nhất trong nước trời còn cao trọng hơn ông”?

Vâng! Làm kẻ dọn đường thì không là người lớn. Chấp nhận làm kẻ dọn đường là chấp nhận mình nhỏ đi. Mà người nhỏ trong nước trời không có nghĩa là kẻ tầm thường, không phải là những người nhỏ nhoi ích kỷ, không bao giờ là loại người tiểu nhân, càng không phải là kẻ tội lỗi.

Người nhỏ nhất trong nước trời chỉ có thể là người lớn nhất khi họ tự chấp nhận mình trở nên nhỏ nhất.

Hóa ra lời Chúa Giêsu không mâu thuẫn. Dù thánh Gioan không lý luận, nhưng khi tự hạ làm người dọn đường, thánh nhân lập tức trở thành người nhỏ nhất trong nước trời.

Và nếu đã là người nhỏ nhất trong nước trời, thì chính thánh Gioan lại là người lớn nhất. Đó là danh dự của kẻ dọn đường. Danh dự này một mặt do chính công việc dọn đường tạo nên cho người dọn đường. Mặt khác rất cần thiết và rất quan trọng, đó là được Chúa Giêsu nhìn nhận và khen ngợi: “Chưa từng có ai cao trọng hơn Gioan”.

Chúa Giêsu không tiếc lời khen ngợi thánh Gioan, vì thánh Gioan là người dọn đường cho Chúa, thì chắc chắn Người cũng sẽ không tiếc lời khen ngợi bạn và tôi, nếu chúng ta biết dọn đường cho Chúa ngự vào tâm hồn mình. Vậy làm sao để trở thành người dọn đường cho Chúa? Dọn bằng cách nào?

Xung quanh chúng ta lúc nào cũng tràn ngập tiếng ồn, xao động. Âm thanh của tiếng ồn và âm thanh của những xao động trong lòng ta: nào là một nắng hai sương tảo tầng, tất bậc lo toan của cuộc sống, nào là mưu mô, dục vọng, đam mê… cuốn ta trôi theo chúng, làm lòng ta lúc nào cũng bộn bề.

Dọn đường để Chúa đến trong tâm hồn cũng có nghĩa là dọn tâm hồn bớt ồn ào, bớt xao động.

Bạn và tôi chỉ có thể làm điều này nếu mỗi ngày ta biết dành một chút lắng đọng tâm hồn, im lặng hoàn toàn để tự đặt mình trước Chúa và kiểm điểm con người của chính mình sau một ngày sống, một ngày làm việc. Nếu nhận ra mình còn thiếu sót thì cố quyết tâm sửa chữa.

Ta cũng hãy lợi dụng giây phút im lặng ấy, để dâng lên Chúa những xao động, những lo toan, những nỗi vui, nỗi buồn để lòng ta bớt căng thẳng, và sẽ được bình an.

Nếu thực hiện được như thế, chúng ta là người dọn đường của Chúa để Chúa đến trong tâm hồn mình. Được như thế chắc chắn Chúa sẽ khen ngợi ta là người nhỏ nhất trong nước trời, nhờ đó ta sẽ trở thành người cao trọng.

Đó là danh dự của chúng ta, kẻ dọn đường của Thiên Chúa.