Mỗi năm mấy lần đi qua màu tím,
Riêng mùa nầy mang nỗi nhớ chênh vênh.
Dòng thời gian như mây trắng lênh đênh,
Kéo ta về bờ nhấp nhô ký ức…
Bóng hình xưa tưởng chìm sâu đáy vực,
Chợt bây giờ trong nhang khói hiển linh !
Dáng ai như cô gái trẻ thân quen,
Viên đạn vô tình, đời xuân khép lại !
Bên nghĩa địa buồn vọng về tê tái,
Mấy đứa bạn thân… mới chết chiều qua.
Định mệnh có chừa phe địch phe ta,
Thời gần gũi, thời chia xa vĩnh viễn !
Rồi những người thân…những lần đưa tiễn,
Làm sao nhớ hết lớn bé trẻ già…
Mỗi con đường, phố thị, xóm nhỏ đi qua…
Ánh mắt, nụ cười… tưởng chừng ai vẫy gọi !
Mùa Các Đẳng ta nghe mùi nhang khói,
Đậm trong ta hương của hiếu, nghĩa, tình.
Một chút lắng sâu một thoáng lời kinh,
“Người chết nối linh thiêng vào đời”, thương quá !
Sơn Ca Linh
Tháng 11/2018