MỘT CÀNH MAI CHO NGƯỜI MẸ QUÊ

Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
(Trích bài thơ “Cáo tật thị chúng” của thiền sư Mãn Giác - 1052-1096)


Xuân đã bao mùa qua lặng lẽ,
Vẫn vàng hoa rực những cành mai,
Chim én ngoài kia tung cánh nhẹ,
Mà sao vai mẹ vẫn hao gầy !

Mẹ vẫn hao gầy qua năm tháng,
Vẫn bàn tay chai sạn nắng mưa,
Từ sáng tinh mơ, chiều chạng vạng,
Lao nhọc làm sao kể cho vừa !

Sao kể cho vừa công của mẹ,
Đã bao lần sinh nặng đẻ đau,
Bao đêm che dấu ngàn giọt lệ,
Khóc chồng con ngàn nổi ưu sầu.

Ngàn nổi ưu sầu ai biết được,
Để riêng mình ấp ủ trong tim.
Để có mùa xuân vui trở lại,
Riêng mẹ mùa đông vẫn im lìm.

Đông vẫn im lìm xuân lại đến,
Cho dẫu bờ vai mẹ vẫn gầy,
Dâu bể, được thua, thôi chấp nhận,
Con về biếu mẹ một cành mai.

Trương Đình Hiền