Thập Giá lên tiếng nói

Tôi là cây Thập Tự mang trên mình người tử tội Giêsu. Ngày ấy, tôi vốn là cây gỗ xấu xí nằm một xó chẳng ai thèm ngó đến. Bỗng một ngày kia, những bước chân xào xạc, những ánh mắt kiếm tìm đã để ý đến tôi. Họ lôi tôi đi chẳng cần hỏi ý xem tôi thích đi đâu. Mãi đến lúc nghe tiếng ồn ào náo động: “Đóng đinh nó đi! Đóng đinh nó vào Thập giá!”… của một đám người đông đảo tôi mới mường tượng được phần nào về mục đích mà họ đưa tôi đi.

Nhưng có điều mà tôi không thể nào biết trước được, đó là người ta đã dùng tôi để xử tử một người vô tội. Tôi lên tiếng phản đối kịch liệt, nhưng vô dụng, chẳng ai nghe được tiếng tôi cả. Họ vẫn đặt tôi lên vai người có tên gọi Giêsu. Tôi rùng mình xót xa, cảm nhận sức nặng của mình đang đè nặng thêm lên con người đớn đau vì đòn roi, vì phản bội này. Tôi ước mong sao mình là xốp, là nhựa để giảm gánh nặng cho Người, nhưng không thể được. Tôi vẫn là tôi, cây gỗ nặng nề, xấu xí.

Những đớn đau này kế tiếp những đớn đau khác theo Người ấy đã đưa tôi lên đỉnh đồi Can-vê sỏi đá. Tôi ngẫm nghĩ: “Mình thật vô dụng, chẳng làm được gì nhiều từ xưa đến nay. Chỉ giây phút này đây tôi mới hiểu và cảm nhận được rằng, mình thật vinh phúc. Vinh phúc vì tôi đã trở thành nơi Con Một Thiên Chúa trút hơi thở cuối cùng để minh chứng cho Tình yêu Cứu độ.”

Niềm hạnh phúc xen lẫn những đớn đau trong tôi: Hạnh phúc vì tên tôi, hai chữ “Thập Giá” giờ được tôn vinh thành “Thánh Giá”. Đớn đau vì chính tôi là cái án nhục nhã đè nặng lên Người, Con Chiên vô tội không tì tích.

Ôi! Cuộc đời quả là một Mầu Nhiệm, và Thập Giá cũng là một Nhiệm Mầu.

XUÂN AN