Chúa Giêsu dậy chúng ta nhiều nhiều lắm những dụ ngôn Nước Trời thì giống như …. Nhưng hình như những dụ ngôn của Ngài không làm cho nhiều người giầu cảm thấy hưng phấn và phấn khởi để muốn tìm kiếm. Mà chỉ dành cho những con nhà nghèo và bệnh tật; hy vọng có cuộc sống đời sau của mình khá hơn; thăng tiến tốt lành hơn; và không còn những tham, sân, si, trong cuộc sống của hiện tại.

Còn những thành phần giầu nứt vách thì bỏ ngoài tai những gì Chúa Giêsu dậy bảo họ. Vì hiện tại họ đã giầu quá rồi và đang được hưởng những gì họ khao khát để có, thì việc đời sau đối với họ hãy để cho đời sau; vì có phải họ chết ngay đâu mà sợ??. Sự suy nghĩ nông cạn của con người mà tất cả nhân loại cứ phải than van và trách móc Ông Trời luôn, vì sao tôi phải thế này hay vì sao con tôi phải ra nông nỗi thế??. Sự sang giầu thường làm cho con người trở thành lãnh đạm và thờ ơ với Một Thiên Chúa mà đang ban cho mình tất cả những gì mình có, để mà hưởng thụ, để mà được sung sướng; nhưng khi gặp thất bại rủi ro, vì tại mình gây ra, thì quay ra trách móc và Chúa phải bị nghe những lời rất phũ phàng và rất chua cay đó của mình.

Thật sự khi Chúa tác tạo ra từng con người thì Ngài liền ban cho chúng ta sự sống và tất cả những gì có mặt trên vũ trụ này, chúng ta phải biết cảm ơn Người trong mọi phút giây. Nếu không thì Người có quyền cất mạng sống của chúng ta, bất cứ giây phút nào, vì Người nắm vận mạng của chúng ta cơ mà!?. Con người thật là vô ơn và vô dụng, chẳng làm được gì tốt đẹp cho Chúa. Chỉ biết than thở và than trách Người mà thôi!. Giống như những đứa con trần gian của chúng ta vậy. Tôi có đứa con đang tập sống ở ngoài vì cảm tạ Chúa trước tiên là cháu được chính phủ cấp cho tiền để ăn, ở, và học miễn phí; ngoài ra cháu cũng có đi làm thêm để kiếm đủ tiền cho xăng nhớt, thỉnh thoảng đi sắm sửa và ăn uống chơi vui với bạn bè.

Hạnh phúc của cháu sống bên bạn bè ngày ngày vui chơi ăn học thì chúng tôi là bậc cha mẹ chẳng hưởng được gì của cháu, nhưng khi cháu gặp chuyện gì không vui không lành, thì cháu lại dọn về nhà và đem tất cả những rác rưởi đó của cháu mà đổ trên cha mẹ, và tìm nguồn hạnh phúc sống bên gia đình. Và cháu bảo chúng tôi rằng vì ý nghĩa của gia đình là phải thế!?. Có phải làm bậc cha mẹ chúng ta không ai thoát được những gì gọi là đau thương mà con cái chúng ta gặp phải??. Trừ khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay và được chôn sâu dưới lòng đất. Nếu chúng ta ai đã từng làm bậc cha mẹ thì tất phải hiểu tình yêu của Cha chúng ta trên trời, Người độ lượng và thương yêu chúng ta đến là dường nào. Chúng ta chỉ cưu mang con cái của mình và chúng chỉ sống gần bên chúng ta một thời gian rất ngắn, rồi thì chúng ra đi để gầy dựng tổ ấm riêng của chúng; mà chúng ta còn gian nan vất vả với chúng biết là dường nào, nhưng tình yêu không thể nào so sánh cho bằng tình yêu của Thiên Chúa dành cho chúng, Người dành ban cho nhân loại, tức là con cái của Người. Người dựng nên chúng ta, ắt hẳn Người phải yêu thương chúng ta là điều tất nhiên, không ai phủ nhận được điều đó.

Cho nên chẳng phải chúng ta là người Công Giáo mới biết Ơn Người, mà toàn thể địa cầu con người phải biết Ơn Người đã tác tạo ra chúng ta. Cho nên sự trách móc Thiên Chúa là điều làm không phải; rất là vô ơn bội nghĩa, đáng để Người khiển trách và cất mạng sống của mình, nếu Người muốn khi cảm thấy chúng ta sống thật vô dụng và không còn hy vọng gì nơi chúng ta. Một người vô dụng là chính bản thân mình muốn trở thành rong rêu và là loài ký sinh trùng, sống bám vào mọi người, khi mà thân thể vẹn toàn và mạnh khỏe. Hay là những con người gian manh xảo quyệt, chỉ luôn làm những công việc là đợi trời tối xuống thì đi ôm Của của người khác mà làm Của riêng cho mình. Đục khoét của dân rồi đục khoét của chính phủ. Không tự tay mình làm ra, không đổ giọt mồ hôi và nước mắt, thì tất cả là vô dụng!??.

Thành phần vô dụng hay lợi dụng này chúng ta đang thấy nhan nhãn ở khắp mọi nơi, dù ít hay dù nhiều, thì đều phạm chung một tội là tội ăn cắp; trong đó có tôi và anh chị em. Cho nên dù nghèo hay giầu gì đi chăng nữa, Nước Trời cũng ở thật xa trong tầm mắt của chúng ta, mà không ai biết Cửa Trời ở tận phương trời nào?. Chúng ta tất cả là phường vô dụng, vì hằng ngày chúng ta hít Hơi Thở cũng của Chúa, Ăn Cơm Chúa ban, và nơi Chốn Ở cũng được Chúa ưu đãi; nhưng vẫn không theo Luật của Chúa và luôn tìm cách xa lánh Người, không nói rằng chúng ta tất cả đều lợi dụng Chúa mà tôn thờ những gì do ma quỷ chúng bày ra. Hay được gọi là ăn cơm nhà Chúa mà đem cơm Chúa đi cúng vái bốn phương.

Chúng ta thử ngẫm nghĩ mà xem! Xem Chúa có thương nổi chúng ta là những lũ con ăn hại hay không nhé!. Chúa cho chúng ta hết thảy quyền tự do khi Chúa ban cho chúng ta sự sống. Chúa đâu có bảo chúng ta đi nhậu nhẹt cho xả láng rồi tự cầm tay lái mà về nhà đâu!. Thế thì khi chúng ta cầm tay lái đụng xe vào người khác làm thiệt mạng biết bao nhiêu người trong xe ấy. Gây tổn thương cho chính mình là mất một cánh tay hay mất một cái chân, rồi thì bao nhiêu tiền bồi thường cho người ta cho đến khi không còn một đồng xu dính túi, thì lại quay ra trách Chúa một cách chua cay và đắng đót??. Tại sao Chúa không bao che cho tôi? Tại sao Chúa lại để tôi trở thành què quặt như bây giờ? Tại sao con tôi phải thế này hay phải thế kia, mà không tự trách mình, đã không có trách nhiệm trên chính mình và trên con cái? Có phải là do tự mình quyết định làm hay không?.

Một con người mà không biết trách nhiệm hay bổn phận của mình mà lại chuyên đổ thừa cho người khác là một con người thật vô dụng và thiếu trưởng thành trong cả sự suy nghĩ và việc làm của mình??. Thì tìm đâu ra Nước Trời cơ chứ??. Nước Trời thật sự trong tâm hồn, trong gia đình, và trong tình liên đới giữa anh chị em với nhau mà chúng ta còn tìm không ra, thì hà huống chi chúng ta có thể Tìm ra được Nước Trời, Nhà của Thiên Chúa???.

Ấy là tôi chỉ muốn điểm ra những gì là dốt nát và ngu muội của con người mà thôi!. Chứ tôi và anh chị em luôn tin rằng Thiên Chúa của chúng ta Người yêu thương chúng ta không cần điều kiện, chỉ cần chúng ta đừng từ chối tình yêu của Người mà thôi!. Thì Nước Trời vẫn ở trong tầm tay với của chúng ta. Chìa khóa của Nước Trời là chúng ta hãy luôn bám vào tình yêu của Thiên Chúa, Lời của Người, và hãy bắt chước sống một cuộc đời luôn có tinh thần khó nghèo mà Chúa Giêsu đã sống đã làm gương sáng cho chúng ta noi theo. Có thế chúng ta mới cảm nhận được cái khó nghèo của anh chị em chúng ta mà giúp đỡ họ. Cho anh chị em được những gì chúng ta có thể. Một nụ cười, một lời khuyên, một vài phút chịu lắng nghe. Để có thể chúng ta cùng khóc với họ hay cười với họ. Một chiếc bánh và một tấm áo cho đỡ đói và đỡ lạnh. Cầu nguyện nhiều cho họ để tâm hồn họ được Chúa biến đổi, tìm được nguồn yêu thương và bình an của Người. Amen.