KHIÊM NHƯỜNG

Khiêm nhường như Chúa Giêsu
Dù là Thiên Chúa thiên thu sáng ngời
Không đòi ngang Đức Chúa Trời
Nhưng làm nô lệ kiếp người trần gian
Vâng lời tự hạ hoàn toàn
“Chết trên Thánh Giá chịu mang khổ hình” (Pl 2,7-8)
Khiêm nhường tự nhận biết mình
Là không trước Chúa, bóng hình qua mau
“Con người là một cây lau,
Cây lau suy nghĩ trước sau - là người” (Pascal)
Khiêm nhường thể hiện vâng lời,
Vâng lời dẫn đến cuộc đời dấn thân.
“Ai người lớn nhất trong dân,
Hãy là phục vụ, là phần bé đi,
Vì Con Người đến thực thi
Chính là phục vụ thay vì khiến sai” (Mt 20,28)
Gương nào hơn được gương này:
Rửa chân môn đệ - chính tay Chúa làm.
Đó là bài học dịu dàng
Tai nghe, mắt thấy, lại càng thấm sâu.
Thật là ý Chúa nhiệm mầu
Trong ngoài vũ trụ khéo đâu bù trừ:
Sống thì lại chỉ ngụ cư
Chết thì lại được sống như Chúa Trời.
Nhún sâu thì cất cao người,
Nước cao lại chảy xuống nơi thấp cùng.
Rộng đưa tới chốn hãi hùng
Hẹp thì được đến Thiên cung sáng ngời.
Nâng mình bị hạ đáng đời,
Hạ mình lại được Chúa Trời nâng lên.
Trẻ thì được Chúa ưu tiên,
Pha-siêu (Phariseu) thì Chúa gọi tên giả hình!
Xin ngồi tả hữu: lặng thinh (Mc 10,35-40)
Với người trộm bị đóng đinh: nhận lời!
Mẹ xưng: “Tỳ nữ Chúa Trời” (Lc 1,38)
Thì nay phong chức đời đời Nữ Vương.



Khiêm nhường ẩn giấu Thiên Đường
Điểm nào thấy Chúa lạ thường khác xa?
“Ông này thợ mộc giữa ta,
Do đâu thông thái sâu xa thế này” (Mc 6,2-3)
Người khiêm không chạy mà bay
Đúng thôi, vì Chúa đỡ tay chẳng rời.
Nhỏ như hạt cải tung rơi
Trở thành cây lớn chim trời nương thân.
Nhớ cây xưa rắn đến gần,
E-và (Eva) kiêu ngạo không tuân lệnh truyền
Làm cây in vết tội nguyên,
Nay cây Thánh Giá dựng lên sáng ngời.
Cây treo Con Đức Chúa Trời,
Khiêm nhường, tự hạ, vâng lời, hy sinh.
Cây nay mang dấu trường sinh
Vâng lời chiến thắng cố tình, bất tuân.
Khi vâng theo Chúa Thánh Thần
Để Người chỉ dẫn mọi phần trong ta
Ý riêng mình loại hẳn ra
Chính là khi đó cho ta khiêm nhường.
Thánh Thần nguồn mạch tình thương
Sẽ đưa ta tới Thiên Đường vinh quang.
Khiêm nhường đầu mối khôn ngoan
Đưa ta đến Chúa ngập tràn thánh ân.
Riêng ta, ta sẽ chết dần
Như cành nho đã lìa thân héo rời.
*
* *
Vâng! Con muốn nguyện mãi lời:
“Con không đáng Chúa ngự nơi linh hồn
Một lời của Chúa càn khôn
Linh hồn con sẽ trường tồn, bình an”.

LM. Phêrô Hồng Phúc