Truyện ngắn

Cuối tuần, chị đến trường nội trú đón con trai. Bin, con chị năm nay vào lớp 2. Chị mới vừa qua tuổi 30 và là một trong những người mẹ đơn thân nuơi con khi người bạn trai không đón nhận giọt máu của mình. Nhưng chị kể với Bin là bố mất do tai nạn khi Bin còn nằm trong bụng chị. Một mình, chị không thể vừa lo kiếm tiền vừa chăm con nên đành gởi Bin vào trường nội trú của các nữ tu để an tâm làm việc. Mấy tuần đầu, thoáng thấy bóng mẹ đến đón là Bin xuất hiện liền với cặp mắt đỏ hoe khiến chị xốn xang cả lòng. Bin bảo nhớ mẹ lắm lắm. Nhưng thời gian sau thì khác, Bin không còn khóc lóc giận chị “bỏ rơi” nó những khi chị vì công việc nên phải để nó ở lại trường. Có lẽ các nữ tu đã giải thích cho Bin hiểu sự vất vả của mẹ là vì Bin, vả lại ở đây Bin đã có nhiều bạn.

Hôm nay chị lật đật đi đón con sớm vì có vài rắc rối với một mối hàng và chị định sẽ hẹn gặp vào chiều tối để giải quyết. Việc mua bán thuận lợi cuốn hút chị, lúc nào chị cũng thấy thiếu thời gian. Như lúc này đây, chị đang rất vội nên sốt ruột khi thấy Bin vừa nhẩn nha vừa cười nói ríu rít với chị nữ tu trẻ đang giúp nó mặc áo gió. Rồi Bin còn bịn rịn chia tay với những đứa bạn cuối tuần vẫn ở lại trường. Chị nóng lòng nhìn đồng hồ và nhấp nhỏm vì chờ lâu. Sau cùng thì Bin cũng ra, nó chẳng để ý đến thái độ của mẹ bởi còn đang mải săm soi con chim làm bằng lá dừa vừa làm xong. Cu cậu lí lắc chạy lại chào mẹ rồi hớn hở khoe sản phẩm của mình. Chị gật đầu qua loa rồi giục con mau lên xe. Thằng bé nhanh nhẹn leo lên xe rồi bất ngờ lại tụt xuống đất và reo lên:

- A! Mẹ xem, mẹ xem. Chim sẻ đang tắm kìa mẹ! Hay chưa.

Theo hướng tay Bin, chị chỉ thấy có mấy con chim đang rỉa lông bên vũng nước mưa đọng lại trên sân trường. Bực mình vì chuyện vớ vẩn trẻ con, chị quay lại giục con:

- Con lên xe mau, mẹ chở con về rồi còn có hẹn với khách hàng.

Bin nài nỉ:

- Một chút thôi mà mẹ! Con muốn xem chim sẻ tắm nhưng ngày nào cũng đi học về muộn đâu có xem được. Mẹ chờ con một chút mẹ nha, mẹ nha!

Miệng nói “nha nha” rồi chẳng chờ chị đồng ý, Bin rón rén tiến lại gần vũng nước hơn để nhìn cho rõ mấy con chim. Đến nước này thì chị nổi giận thực sự. Chị nữ tu coi phòng khách đoán chừng chị sẽ la thằng bé nên tiến lại gần nói:

- Trẻ con mà, để chúng gần với thiên nhiên một chút cũng tốt chị ạ!

Nhìn điệu bộ thích thú của con, chị đành kiên nhẫn chờ. Năm phút. Mười phút. Bin vẫn chăm chú quan sát lũ chim đang thong thả rỉa từng cái lông bên vũng nước. Chị đưa mắt nhìn bâng quơ. Khuôn viên trường thật tĩnh lặng, đột nhiên bên tai chị vang lên rõ mồn một: “Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha con trên trời vẫn nuôi chúng. Con lại chẳng quý giá hơn chúng sao? Hỏi có ai có thể nhờ lo lắng mà kéo dài thêm đời mình dù chỉ là một gang không?”. Chị rùng mình. Lời Chúa đang nói với chị đấy, chị tự hỏi lòng:

- Ừ nhỉ! Tại sao lúc nào mình cũng phải bù đầu với công việc. Mình cố sức kiếm tiền với mục đích đem lại sự đầy đủ cho Bin mà, nhưng lâu rồi hai mẹ con chưa được vui vẻ bên nhau?

Chị giật mình khi nhận ra ngay cả với con chị cũng chẳng có thời gian trò chuyện. Chúa Nhật về nhà, ngoài những lúc đến nhà thờ, Bin cũng chỉ quanh quẩn trong nhà chơi game hay xem tivi còn chị thì mắc bận ở cửa hàng. Không được, chị không thể để cho công việc và tiền bạc làm ông chủ cuộc đời chị được. Chị bỗng nhận ra không biết là từ khi nào lời cầu nguyện của chị chỉ toàn là đòi xin Chúa ơn này ơn nọ chứ không hề biết Tạ ơn dù biết bao ơn lành chị đã nhận từ Thiên Chúa. Một điều gì đó vừa òa vỡ trong tâm hồn khiến chị cảm thấy mình cần phải thay đổi …

Cu Bin giật giật áo kéo chị ra khỏi dòng suy nghĩ, nó chắt lưỡi tiếc rẻ:

- Mẹ! Con đang xem tự nhiên con Lucky sủa to làm chim giật mình bay mất rồi! Mình về đi mẹ.

Cẩn thận mang khẩu trang cho con, chị nheo nheo mắt nhìn gương mặt phụng phịu đáng yêu của Bin rồi hỏi:

- Nếu bây giờ có một điều ước thì Bin sẽ ước gì?

Vòng tay ôm chặt bụng mẹ, Bin thủ thỉ:

- Hồi giờ con chỉ ước Chúa Nhật nào cũng được đi lễ với mẹ rồi học Giáo lý, học xong mình đi mua kem rồi mình ra bờ biển vừa ăn vừa xem thả diều, nhưng mà mẹ lúc nào cũng bận việc hết á !

Mắt chị chợt cay xè, điều ước của con chị giản dị như vậy mà lâu nay chị nào có hay. Khẽ bóp bàn tay con chị nói:

-Mẹ hứa với con từ nay dù bận việc mấy, ngày Chúa Nhật mẹ cũng sẽ chở con đi lễ rồi đi chơi biển chịu không?

- Thật không mẹ, mẹ đúng là number one. Hay bây giờ mình đi biển luôn nghen mẹ! – Thằng bé quá vui nên hét to, chợt nó hạ giọng – Nhưng chiều nay mẹ lại có hẹn với khách rồi. Con lại phải đợi đến tận ngày mai.

Có người mẹ nào đành lòng để con mất vui như vậy, chị quay lại bảo con:

- Ngay bây giờ mẹ con mình sẽ đi thẳng ra biển luôn. Khách hàng à!- chị giả giọng nói điện thoại- bà hãy vui lòng chờ nhé, còn không thể để con trai cưng của tôi chờ được.

- Thật mẹ nhé! Con thương mẹ nhất trên đời – thằng bé dụi dụi mặt vào lưng chị để diễn tả sự sung sướng rồi vừa cười vừa reo lên- Hai mẹ con mình đi biển ăn kem nào.

Chị bật cười theo thằng bé mà trong lòng dậy nên niềm hạnh phúc của một người mẹ. Ngước mắt nhìn con đường trước mặt, chị thầm thì: Lạy Chúa, còn gì hạnh phúc hơn khi đuợc nghe chính con mình thốt lên tự đáy lòng rằng “con thương mẹ”. Con cảm ơn Người đã giúp con không bỏ mất cơ hội quý giá này!. Mỉm cười nhìn con chim thắt bằng lá dừa treo lủng lẳng ở trước xe, chị tự nhủ: mình phải cám ơn những chú chim sẻ nữa chứ.

(Ghi lại từ lời kể của một người mẹ)