Tôi có một kỷ niệm rất đau buồn mỗi khi Tuần Chay Thánh lại về, có lẽ dấu ấn này sẽ đi mãi theo cuộc đời tôi cho đến ngày cuối cùng… Đó cũng là nỗi ray rức mà không ai giúp tôi tẩy xoá được…

Vào năm 2004, ngoài Quê báo tin vào Sài Gòn, Cậu tôi bịnh nặng, nhồi máu cơ tim khó qua khỏi, hiện đang nằm phòng cấp cứu BV Hoàn Mỹ Đà Nẵng. Nghe tin ấy, vợ chồng tôi thu xếp về ngay.

4 giờ sáng thứ Tư Lễ Tro năm đó, tôi có mặt tại BV Hoàn Mỹ, dò tìm giường nằm của Ông. Đến bên giường khi “bọn gác canh” còn đang say ngủ, Ông mở mắt ra:

-Con về đó hả?

-Dạ… Cậu sao rồi?

-Cậu mệt…

Hỏi thêm vài câu thì tụi nhóc giật mình.

-Chị về rồi hả? Bác sĩ không cho Cậu nói chuyện nhiều.

Bảo Ông đừng nói, ngồi một tý, nhìn ra ngoài thấy trời sáng dần ông bảo:

-Hai đứa về ngay An Ngãi để dự Lễ Tro, hôm nay toàn Giáo phận về Quê mình đi Gẫm Đàng Thánh Giá trọng thể, Giữ Chay xong hãy xuống…

Lần ấy Ông qua khỏi, BS cho xuất viện, một tuần sau tái khám.

Ông là LM, anh trai của Mẹ tôi, về hưu ở nhà ông bà Ngoại, Cậu có nhiều cháu, chị em thay phiên nhau mỗi đêm 3 người ở bên cạnh Cậu, các chị đùa bảo tôi:

-Sài Gòn chưa trực đêm nào, về trực đi.

Tôi cười, nhưng Ông lắc đầu la nho nhỏ …

-Người ở xa ưu tiên được miễn hả Cậu?

Ông gật đầu.

Chồng tôi bảo “Đợi xem ngày tái khám BS nói sao rồi hãy vào lại”.

Đêm trước ngày tái khám Ông thấy mệt, đợi đến sáng xe Toà GiámMục lên đưa đi (Ở quê tôi muốn đi taxi thì cũng phải gọi từ Đà-nẵng lên, nên Đức Cha Bình Tĩnh bảo “Để cho xe lên đón”). Xe chưa đến nơi thì Ông mệt lắm, Ông nhìn tôi lắc đầu, tôi sợ… vuốt vuốt tay Ông, nhưng không dám nhìn ông, đứa cháu buộc miệng la to:

-Cô! Sao Ông nhìn Cô ghê vậy?

Tôi run lắm, nhưng vẫn không dám nhìn lại… may lúc ấy xe vào đến Ngõ, nghe tiếng la “Xe đến” da mặt Cậu đỡ nhợt nhạt… Tôi nhìn ông… có sắc rồi… Lại gặp tuần các Cha Tĩnh Tâm, nên Đức Cha đích thân lên đón, thấy cảnh ấy, Đức Cha nhìn tôi giấu lẹ cái lắc đầu… (Tôi vẫn luôn nhớ và ghi ơn Đức Cha Bình Tĩnh, một mình đã theo làm thủ tục đưa Cậu nhập viện, và tự ra đón xe ôm về lại TGM)

Trong hoàn cảnh này Chồng tôi đành về lại SG một mình…

Ở bệnh viện Cậu tôi lúc khoẻ lúc mệt, Bác sĩ và Đức Cha bảo: “Hãy chuẫn bị tinh thần vì không biết lúc nào?”….

Rồi Cậu khoẻ lại… được xuất viện. Về nhà đi tới đi lui, ngồi nghe chúng tôi nhắc chuyện đời xưa thỉnh thoảng cười cười…. Tôi đi Đà Nẵng mua cho ông 2 hộp Ensure, ông không cho “Để tiền đi về xe, cho mua 2 gói ngũ cốc thôi” (Cậu tôi còn bị bịnh tiểu đường nhiều năm rồi)

Vì là Mùa Chay nên các Giáo Xứ thường đi hành hương về Quê tôi để Gẫm Đàng Thánh Giá. Năm ấy Giáo xứ Cồn Dầu cũng tổ chức đi hành hương để cùng về thăm Cậu tôi, Cha Sở cũ của họ.

Hôm đó là thứ sáu tuần thứ năm Mùa Chay, Họ đi chiếc xe 50 chỗ, và một số đi Honda, Họ ngồi quây quần bên Cậu trò chuyện, Họ kể cho Cậu nghe những chuyện trong Làng xóm, những chuyện trong Họ Đạo, Cha con nói chuyện rất vui vẻ làm chúng tôi ngồi nhà sau mà lo lắng, vì Bác sĩ căn dặn “Đừng để Ông vui, buồn, xúc động nhiều, không tốt”.

Hình như Cậu biết trước dự định GX Cồn Dầu sẽ lên thăm, nên Ông nhờ rửa rất nhiều hình chân dung của Ông. Hôm ấy Ông tặng mỗi người một tấm hình, thậm chí còn nhờ chuyển đến những người không đến thăm ông được và nói “Giữ lấy hình cha làm kỷ niệm, Cha xin chết trong mùa Chay Thánh này, nhớ cầu nguyện cho cha, cha sẽ cầu nguyện cho các con…”. Kẻ bật khóc, người gượng cười… Họ lo sợ ngày đó, còn Cậu thì vui vẻ, hài lòng vì đã gặp lại được tất cả những người thân thương nhất của Ông….

Thấy Cậu tôi có phần khả quan, chủ nhật Lễ Lá, tôi xin Cậu về lại Sài Gòn, Ông nhìn tôi không nói gì, nhưng sau đó lại hỏi:

-Về làm gì?

-Con đi lâu quá, từ Lễ Tro đến nay, con về hát mùa Chay Thánh nghe Cậu?

-Cậu sẽ chết trong Mùa Chay Thánh.

-Không, Cậu khoẻ rồi, Cậu dưỡng bịnh, Cậu còn sống với tụi con lâu nữa, để con có dịp về thăm Cậu, thăm Quê chứ!

-Cậu không sống nỗi đâu.

So với những ngày bịnh, Cậu tôi hôm đó khoẻ hẳn ra, ai thấy Cậu cũng nghĩ Ông đã thoát qua cơn bạo bịnh…, rồi Ông bằng lòng cho tôi về hát Lễ, Ông bảo: “Cầu nguyện cho Cậu nghe”.

Trưa thứ hai Tuần Thánh tôi lên Tàu, đã gọi điện báo cho Ông Xã biết:

- 4 giờ sáng thứ ba em đến ga Sài Gòn, anh ra đón, em khỏi gọi lại nhe.

- OK.

Trên đường về lòng thầm nhủ “Con sẽ cầu nguyện cho Cậu được khoẻ, rồi con sẽ thường xuyên về thăm Cậu, Cậu mà đi tụi con còn có ai?”…

Tàu đến ga SG đinh ninh thế nào Ông Xã cũng đúng hẹn, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy anh đâu. Sao vậy? Tôi khệ nệ mang xách quần áo và thùng vú sữa chị em gởi về cho các cháu… dù SG vú sữa ngon hơn, nhưng con gái út tôi luôn thích có quà (dù không ăn được nó vẫn cứ thích), vào ga ngồi nghĩ mệt, những tưởng trông chốc lát cũng thấy anh thôi, nhưng sao sân ga vắng dần mà anh đâu rồi? Tôi đành phải moi điện thoại ra gọi về nhà… bên kia tiếng anh.

- Chúa ơi! Anh làm sao vậy? Giờ này mà còn ở nhà?

Tiếng anh hấp tấp:

- Anh đến ngay…

Cơn giận trong tôi đùng đùng nổi dậy… sân ga hành khách chỉ còn mình tôi, 15 phút sau (hay ít hơn) anh có mặt.

- Anh xin lỗi…

- Bỏ người ta vậy mà xin lỗi? Anh nhìn sân ga xem…

Anh không nói gì, lẳng lặng chất đồ lên xe chở tôi về, ngồi sau xe… dể gì cơn giận tôi hạ xuống được…

- Chẳng tin tưởng được anh điều gì.

Không một lời cằn nhằn, không một lời phân bua… “Ủa sao lạ thế!”, hơi nhột người… nhưng vẫn chưa hả giận…

- Biết như vậy lúc nẩy gọi xe về cho xong…

Im lặng … “Kỳ quá ta!”, thường thì tôi luôn là người kết thúc “Thôi không nói với anh nữa” Giờ thì… “nói như chó sủa ma” tôi đành ngượng ngùng lặng thinh luôn.

Về đến nhà, một câu nói ngọt như mía lùi:

- Em vào tắm rửa rồi ngủ một giấc cho khoẻ.

Trời! Lúc ấy thì tôi thật sự lạnh tanh, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cho ông chồng tôi trong mấy tuần vắng mặt… nếu trong suốt hơn 30 năm, mà tình trạng này luôn được xảy ra thì…không phải sự yên ổn của một gia đình mà… đến hoà bình thế giới cũng dể tìm được.

Đang mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì có tiếng gọi:

- Chị Hoa ơi! Về chưa?

Tiếng cậu em họ gọi ngoài cửa, tôi vội đi ra.

- Về đâu? Tôi vừa đi về còn đi đâu nữa…

- Ủa, chị chưa biết gì sao? Vậy anh Hùng giấu chị rồi,

Tôi còn đang ngơ ngẩn thì anh Hùng đến bên,

- Ừ, anh chưa nói…

- Nói gì?

- Cậu mất rồi

- Hả? Nói bậy.

- Đêm hôm qua lúc 10 giờ Cậu đã mất, Cậu đi nhanh lắm, lật người là đi luôn…, hơn 10 giờ ngoài đó gọi vào, anh phải thông báo cho những người trong này, nên vừa chợt mắt là em gọi về… định để cho em nghĩ ngơi đỡ mệt rồi mới báo tin…

Tôi bần thần … Cậu đi rồi… “Cậu sẽ đi vào Mùa Chay Thánh…” sao tôi lại không ở bên Cậu khi Cậu nói thế? Sao tôi lại không linh cảm gì khi Cậu không muốn cho tôi về? Nước mắt tôi cứ thế trào ra…. Tiếng anh Hùng:

- Cậu về xe đò đi, để chị nghĩ, chiều anh đưa ra tàu lửa, giờ đi tiếp chắc chị chịu không nỗi…

Em tôi đã đi… tôi ngồi mãi như thế mà nghe tâm can dày vò xâu xé…

Trưa thứ Tư tôi lại có mặt tại nhà Ngoại, Cậu tôi đã được đặt trong hòm kiếng….

“Cậu mất thật rồi ! Bỏ tụi con bơ vơ như thế này sao Cậu ? Ai sẽ là người giúp chúng con giải quyết những khó khăn trong gia tộc ? Ai sẽ là người tư vấn cho chúng con mỗi khi con cái có những cuộc hôn nhân bất bình thường, hay những khi trong gia đình hay trong anh chị em chúng con có những nổi hiểu lầm, bất hòa, chia rẽ ? Ai sẽ cố vấn cho Giáo Xứ Cồn Dầu mỗi khi có những việc cần tiếng nói của Cậu ? Con không tin Cậu lại ra đi như thế, vì con còn cần Cậu rất nhiều mà Cậu ? …”

Các chị kể lại, 6giờ tối hôm ấy, Ông vẫn bình thường, trò chuyện, hỏi thăm “Giờ này con Hoa đã đến nhà chưa?” “ Chưa đâu, nó còn đang ở trên tàu… sáng mai mới đến Sài Gòn …”. Tôi nghẹn ngào, nước mắt tuôn trào …

Ông Bà Ngoại tôi chỉ còn hai người con trai, Cậu Sáu sinh được bốn người con gái, rồi mất sớm, Cậu Bảy là người cuối cùng của thế hệ lớn dòng họ bên Ngoại tôi, và là Linh Mục, mất Ông là mất mát lớn nhất của cả dòng họ chúng tôi. Ông ra đi vào tối thứ hai Mùa Chay Thánh, được Đồng tế Lễ An Táng sau Thánh Lễ Dầu, ngày thứ năm Tuần Thánh của Địa phận Đà Nẵng.

Và thứ hai Tuần Thánh năm nay là ngày Giỗ thứ sáu của Cậu.

- Cậu ơi! Bao năm rồi con vẫn còn nhớ cái nhìn của Cậu khi con đòi về lại Sài Gòn, Cậu biết là chúng con không còn ai nữa… Suốt cuộc đời chỉ là những cuộc tiễn đưa đầy nước mắt, nhưng không lần tiễn đưa nào bi thảm và dày xé lòng con bằng lần báo trước “Sẽ ra đi vào Tuần Chay Thánh”.