Tin Mừng Chúa Nhật VIII thường niên
Theo báo chí gần đây cho biết, kể từ khi xăng dầu tăng giá, thì giá cả các mặt hàng khác cũng tăng theo. Lương công nhân không đủ để chạy theo thời giá. Đời sống người dân hiện nay càng thêm khó khăn. Vấn đề lương thực vẫn là một và có lẽ phải đứng hàng đầu. Chúng ta đầu tắt mặt tối, vất vả sớm hôm mà vẫn chưa đủ cơm ăn áo mặc. Thế mà Lời Chúa trong bài Tin Mừng CN VIII thường niên hôm nay lại khuyên bảo chúng ta đừng lo lắng! Chúng ta có thể bình thản sống như Lời Chúa dạy không?
Thiết tưởng trước hết cần phải hiểu đúng ý Chúa. Không phải vô lý mà trước khi cho chúng ta nghe bài Tin Mừng, Phụng vụ đã công bố vài lời của sách Isaia. Tác giả bấy giờ đang sống cảnh lưu đày với con cái Israel ở Babylon. Ông được Chúa sai đi đến với dân loan báo cho họ biết Thiên Chúa sắp ra tay cứu Dân. Chính lúc họ thất vọng, tưởng Người bỏ rơi họ và quên họ như họ đã từng quên Người thì Thiên Chúa đã đến phục hồi họ. “Mẹ nào lại quên con đẻ của mình…?”. Isaia đã nói đến tình yêu của Thiên Chúa mà theo ông nó tha thiết, sâu lắng và êm ái như lòng mẹ. Và còn hơn thế nữa, bởi vì cho dù “chúng quên được con mình, thì phần Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.”
Thật vậy, Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Người đã sinh ra ta, nên chắc chắn Người không thể bỏ rơi và quên chúng ta được. Loài người từng lầm lạc sa ngã, nhưng Thiên Chúa đã sai Con Một Người là Đức Giêsu Kitô đến để tìm gặp và mời gọi chúng ta nhìn xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho, thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao? Còn về áo mặc, hãy xem hoa đồng cỏ nội: chúng không làm lụng, không kéo sợi, nay còn mai sẽ bị quăng vào lò mà Thiên Chúa còn cho mặc đẹp hơn vua Salomon trong vinh hoa đời ông, huống chi chúng ta là con Thiên Chúa đầy tình yêu thương.
Lời Chúa dạy thật đơn sơ, chân thật và rõ ràng. Nhưng rất ít kẻ đón nhận. Đa số nhân loại vẫn dửng dưng với lời loan truyền Tin Mừng cứu độ. Vì chúng ta nghĩ rằng không tìm kiếm tiền của thì ăn gì, mặc gì? Thế là mặc nhiên chúng ta đã chối bỏ Thiên Chúa và quên Người để lo có cơm ăn áo mặc. Phải chăng chúng ta mới chỉ nghĩ tới việc “đừng” lo ăn lo mặc theo nghĩa tiêu cực, mà chưa đi sâu vào ý nghĩa tích cực lời giáo huấn của Chúa. Điều Người muốn nói với chúng ta là: hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước đã, còn tất cả những thứ kia Người sẽ ban thêm cho.
Khởi đầu sự khôn ngoan đích thực là lòng kính sợ Thiên Chúa, là tin vào tình thương của Người. Những con người như thế vẫn lo cơm ăn áo mặc hằng ngày, nhưng họ lo trong niềm tin vào tình yêu của Thiên Chúa. Họ không bị các lo lắng đời này lôi cuốn đến nỗi chưa lo hết hôm nay đã lo sang ngày mai, để cuối cùng không còn suy nghĩ, yêu mến gì khác nữa ngoài tiền của. Họ đã bỏ và quên Chúa, như lời nhận xét của chính Chúa: Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Chúa đã phải cảnh báo chúng ta: Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được.
Qua đoạn thư gửi giáo đoàn Côrintô, Thánh Phaolô dạy chúng ta phải tự coi mình là những tôi tớ, những viên quản lý của Chúa. Do đó chúng ta đừng quá mất thì giờ để tìm hiểu mình đã tiến bộ bao nhiêu. Vì như thế sẽ khiến chúng ta tự cao tự đại, dẫn đến mâu thuẫn với chức năng người tôi tớ hay viên quản lý. Chúng ta cũng không phải dao động vì dư luận đánh giá đoán xét công việc và thiện ý của chúng ta. Trái lại, chúng ta phải luôn tự vấn mình đã thật là người quản lý trung thành và khôn ngoan trong tất cả những gì Chúa đã trao phó chưa? Chúa muốn chúng ta từ bỏ những lo lắng vô ích. Vì chính Người sẽ hướng dẫn chúng ta trong đời sống hằng ngày, để dù lam lũ vất vả, dù gặp những xét đoán bất lợi, chúng ta vẫn không mất niềm tin vào quyền năng và tình yêu mà Thiên Chúa dành cho ta từ muôn thuở.
Theo báo chí gần đây cho biết, kể từ khi xăng dầu tăng giá, thì giá cả các mặt hàng khác cũng tăng theo. Lương công nhân không đủ để chạy theo thời giá. Đời sống người dân hiện nay càng thêm khó khăn. Vấn đề lương thực vẫn là một và có lẽ phải đứng hàng đầu. Chúng ta đầu tắt mặt tối, vất vả sớm hôm mà vẫn chưa đủ cơm ăn áo mặc. Thế mà Lời Chúa trong bài Tin Mừng CN VIII thường niên hôm nay lại khuyên bảo chúng ta đừng lo lắng! Chúng ta có thể bình thản sống như Lời Chúa dạy không?
Thiết tưởng trước hết cần phải hiểu đúng ý Chúa. Không phải vô lý mà trước khi cho chúng ta nghe bài Tin Mừng, Phụng vụ đã công bố vài lời của sách Isaia. Tác giả bấy giờ đang sống cảnh lưu đày với con cái Israel ở Babylon. Ông được Chúa sai đi đến với dân loan báo cho họ biết Thiên Chúa sắp ra tay cứu Dân. Chính lúc họ thất vọng, tưởng Người bỏ rơi họ và quên họ như họ đã từng quên Người thì Thiên Chúa đã đến phục hồi họ. “Mẹ nào lại quên con đẻ của mình…?”. Isaia đã nói đến tình yêu của Thiên Chúa mà theo ông nó tha thiết, sâu lắng và êm ái như lòng mẹ. Và còn hơn thế nữa, bởi vì cho dù “chúng quên được con mình, thì phần Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.”
Thật vậy, Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Người đã sinh ra ta, nên chắc chắn Người không thể bỏ rơi và quên chúng ta được. Loài người từng lầm lạc sa ngã, nhưng Thiên Chúa đã sai Con Một Người là Đức Giêsu Kitô đến để tìm gặp và mời gọi chúng ta nhìn xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho, thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao? Còn về áo mặc, hãy xem hoa đồng cỏ nội: chúng không làm lụng, không kéo sợi, nay còn mai sẽ bị quăng vào lò mà Thiên Chúa còn cho mặc đẹp hơn vua Salomon trong vinh hoa đời ông, huống chi chúng ta là con Thiên Chúa đầy tình yêu thương.
Lời Chúa dạy thật đơn sơ, chân thật và rõ ràng. Nhưng rất ít kẻ đón nhận. Đa số nhân loại vẫn dửng dưng với lời loan truyền Tin Mừng cứu độ. Vì chúng ta nghĩ rằng không tìm kiếm tiền của thì ăn gì, mặc gì? Thế là mặc nhiên chúng ta đã chối bỏ Thiên Chúa và quên Người để lo có cơm ăn áo mặc. Phải chăng chúng ta mới chỉ nghĩ tới việc “đừng” lo ăn lo mặc theo nghĩa tiêu cực, mà chưa đi sâu vào ý nghĩa tích cực lời giáo huấn của Chúa. Điều Người muốn nói với chúng ta là: hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa trước đã, còn tất cả những thứ kia Người sẽ ban thêm cho.
Khởi đầu sự khôn ngoan đích thực là lòng kính sợ Thiên Chúa, là tin vào tình thương của Người. Những con người như thế vẫn lo cơm ăn áo mặc hằng ngày, nhưng họ lo trong niềm tin vào tình yêu của Thiên Chúa. Họ không bị các lo lắng đời này lôi cuốn đến nỗi chưa lo hết hôm nay đã lo sang ngày mai, để cuối cùng không còn suy nghĩ, yêu mến gì khác nữa ngoài tiền của. Họ đã bỏ và quên Chúa, như lời nhận xét của chính Chúa: Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Chúa đã phải cảnh báo chúng ta: Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được.
Qua đoạn thư gửi giáo đoàn Côrintô, Thánh Phaolô dạy chúng ta phải tự coi mình là những tôi tớ, những viên quản lý của Chúa. Do đó chúng ta đừng quá mất thì giờ để tìm hiểu mình đã tiến bộ bao nhiêu. Vì như thế sẽ khiến chúng ta tự cao tự đại, dẫn đến mâu thuẫn với chức năng người tôi tớ hay viên quản lý. Chúng ta cũng không phải dao động vì dư luận đánh giá đoán xét công việc và thiện ý của chúng ta. Trái lại, chúng ta phải luôn tự vấn mình đã thật là người quản lý trung thành và khôn ngoan trong tất cả những gì Chúa đã trao phó chưa? Chúa muốn chúng ta từ bỏ những lo lắng vô ích. Vì chính Người sẽ hướng dẫn chúng ta trong đời sống hằng ngày, để dù lam lũ vất vả, dù gặp những xét đoán bất lợi, chúng ta vẫn không mất niềm tin vào quyền năng và tình yêu mà Thiên Chúa dành cho ta từ muôn thuở.