THÁNH LỄ VỌNG PHỤC SINH (2010): Mới hoài câu chuyện “Mồ Trống”
Dẫn nhập: Kính thưa ông bà anh chị em,
Đáp lại lời hiệu triệu của bài ca Exultet, bài ca công bố Tin Mừng Phục Sinh vào nghi thức đầu lễ: ”Mừng vui lên hỡi chư thân chư thánh…Mừng vui lên hỡi khắp miền dương thế…Mừng vui lên, hỡi Hội Thánh mẹ hiền…”, chúng ta hãy vui mừng, hân hoan chúc cho nhau lời chúc tốt đẹp nhất, thánh thiện nhất, bằng một tràng pháo tay thật nồng nhiệt.
Kính thưa ông bà anh chị em,
Nếu Phục Sinh là đỉnh cao của PV Kitô giáo, thì quả thật, Phụng Vụ Đêm Vọng Phục sinh nầy là một thuyết minh sống động và cụ thể.
Thật vậy, những gì chúng ta cử hành trong suốt Tuần Thánh nầy để đọng lại Đêm nay là xoay quanh những sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời Chúa Kitô: Từ cuộc khải hoàn vào thành Giêrusalem đến Bửa Tiệc Ly trong đêm Ngài bị nộp; từ bóng tối sự chết bao phủ đồi Canvê tới ánh bình minh rạng rỡ tràn ngập “Ngày Thứ Nhẩt trong tuần”; từ thân xác bất động được phủ kín tấm khăn liệm tang chế, đến “Mồ trống” tràn đầy dấu chỉ của phục sinh; từ những tan nát, vỡ vụn cõi lòng trước nổi đau mất mát của Thầy Chí Thánh đến niềm vui ngỡ ngàng của gặp gỡ, đối diện với vị Mục tử dấu yêu từ cõi chết trở về… Thánh thi Kinh sáng CN PS đã diễn tả sự kiện đó bằng những lời:
Đã im bặt câu than tiếng khóc
Đã hết rồi cảnh ngục thê lương
Sứ thần áo trắng vui mừng
Loan tin Chúa dã uy hùng phục sinh.
Những sự kiện đó cũng chính là những “lời rao giảng đầu tiên” của các Tông đồ Chúa Giêsu mà nội dung chủ yếu chỉ là những bài công bố một lời chứng sống động mắt thấy, tai nghe, tay rờ, miệng nếm, những lời chứng về một Đấng Phục Sinh mà các ông đã từng sợ hải chối bỏ khi Ngài dấn thân vào cuộc khổ nạn (Lc 22, 54-62), và đã ngỡ ngàng, hoài nghi cứ ngỡ là ma quỷ hiện hình khi Ngài đột nhiên hiện đến (Lc 24,36-43).
1. Phục sinh, một huyền nhiệm khó tin:
Cho dù có gần gũi thân thương đến mấy, Phục sinh vẫn là một huyền nhiệm luôn thách thức trái tim và trí óc con người muôn nơi và muôn thuở.
Chính vì thế, chúng ta cũng đừng lấy làm lạ, trong suốt cuộc hành trình gần 2000 năm của Tin Mừng Phục Sinh giữa lòng thế giới, đã có không biết bao nhiêu luận thuyết, lập trường, ý thức hệ, bao nhiêu tác phẩm văn chương,nghệ thuật muốn loại trừ, xuyên tạc, phá đổ niềm tin về sự Phục Sinh của Đức Kitô, Đâng mà chúng ta hôm nay một lần nữa tuyên xưng và xác tín, đang hiện diện cách mật thiết giữa cộng đoàn chúng ta.
Chúng ta đừng quên rằng: ngay từ đầu, khi phiến đá che cửa mộ táng xác Chúa Giêsu mới vừa được khép lại, các quan chức Do Thái giáo đã dùng tiền bạc đút lót để hòng dập tắt mọi chuyện liên quan đến “vụ án Giêsu Nadarét”, và nhất là tìm cách ngăn ngừa và vô hiệu hóa mọi toan tính nếu có của những tên tông đồ cuồng tín bày đặt ra câu chuyện “phục sinh” của Thầy mình để biện minh cho những lời tiên báo của Thầy trước đó; và họ cứ ngỡ rằng: bằng phiến đá to lấp cửa mộ, bằng vài tên lính canh đứng gác bên ngoài, bằng dấu triện niêm phong của quan tổng trấn Philatô…vĩnh viễn cái xác của tên “tội đồ” Giêsu Na-da-rét sẽ chết thúi trong mồ và tên của “chàng thợ mộc” Giêsu Na-da-rét sẽ sớm chìm vào sọt rác của thời gian !
Nhưng rồi, chỉ bằng những bước chân hớt hải hoảng kinh của một nhóm đàn bà đi thăm mộ thấy mộ trống (như Tin Mừng Luca vừa được công bố), hay chỉ với những lời tường thuật đầy hoang mang sợ hải đượm một thoáng ngỡ ngàng của một thiếu phụ Maria Mađalêna đã vang bóng một thời là một cô gái làng chơi nức tiếng: “Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mộ, và chúng tôi không biết người ta đã để Thầy ở đâu” (Ga 20, 2), mọi toan tính “khai trừ Giêsu” khỏi thế giới sự sống và lịch sử của loài người của hội đồng cộng tọa Do Thái, của những người cương quyết chống lại Chúa Giêsu cho tới cùng đã trở nên “dã tràng xe cát”.
Và rồi, khi những bước chân đầu tiên của các Tông Đồ mới vừa mạnh dạn mở cửa phòng Tiệc Ly để công bố cho dân Giêrusalem về Đấng Phục Sinh, đã bị quan chức Do Thái giáo đập cho te tua bằng lao tù, trấn áp, cấm ngăn…thì đã có một Phaolô ngã ngựa, và cùng với niềm tin và lời rao giảng về Đức Kitô Phục Sinh của Phaoloo và các môn đệ khác của Chúa Giêsu, đã lần lượt mọc lên các giáo đoàn Antiochia, Côrintô, Êphêsô…và sau cùng là cả đế quốc Rôma đã bị thuyết phục bởi niềm tin Phục Sinh cho đến khi “tiếng chúng đã vang cùng trái đất và lời chúng tràn ra khắp cõi địa cầu”…
Chính vì thế, một lần nữa chúng ta tuyên xưng rằng: Chúa Kitô phục sinh đó là “câu chuyện của niềm tin”, đó là mầu nhiệm đức tin, đó là hồng ân đức tin vĩ đại nhất được trao ban như lời ca của bài ca Exultets hôm nay đã vang lên ngay từ khi ánh nến lung linh của Cây Nến Phục Sinh mới vừa được thắp sáng trong nghi thức đầu lễ:
“Ôi kỳ diệu thay, lòng Cha yêu thương đoàn con, nào ai hiểu thấu, để cứu kẻ nô lệ Cha đã nộp chính Ngôi Con. Ôi tội A-dam thật là cần thiết, tội đã được xóa bỏ nhờ cái chết của Đức Kitô. Ôi tội đã hóa thành hồng phúc vì nhờ đó mà chúng con có được Đấng Cứu Chuộc cao sang. Ôi đêm thật diễm phúc, vì chỉ mình ngươi xứng đáng biết được thời giờ Đức Kitô từ cõi chết phục sinh…”
2. Phục sinh: tiêu đích của lịch sử cứu độ:
Vâng, nhân loại kể từ sau biến cố “Ngôi Mộ Trống” của buổi sáng tinh mơ “Ngày Thứ Nhất trong tuần” cách đây 2000 năm, đã tiến trên một “lộ trình mới”, đã thoát ra khỏi “con đường hầm của thất vọng buồn tênh” mà cái chết như là một căn phần định mệnh chí tử. Đức Kitô đã sống lại và từ đó một nguồn sống mới đã thổi vào trần gian, một niềm hy vọng về sự sống lại và sự sống vĩnh cửu đã được nhen lên giữa miền âm u tử địa, một con đường dẫn tới hy vọng rạng ngời cho kiếp phận vĩnh hằng của nhân loại đã được mở ra với dòng nước Thanh Tẩy khởi đi nơi dòng nước xuất phát từ trái tim bị đâm thâu của Ngài.
Thánh Phaolô trong bài đọc II hôm nay đã khẳng định với chúng ta về điều đó: “Khi chúng ta được dìm vào nước thanh tẩy, để thuộc về Đức Kitô Giê-su, là chúng ta được dìm vào trong cái chết của Người sao ? Vì được dìm vào trong cái chết của Người, chúng ta đã cùng được mai táng với Người. Bởi thế, cũng như Người đã được sống lại từ cõi chết nhờ quyền năng vinh hiển của Chúa Cha, thì chúng ta cũng được sống một đời sống mới…”.
-Cuộc sống mới này, mà Chúa Giêsu là người đầu tiên sinh ra trong đó, chúng ta có thể kinh nghiệm được ngay từ bây giờ. Nó không phải là một giả thiết cho tương lai, song là một thực tại của hiện thời. Đó là tất cả ý nghĩa của phép thánh tẩy và sức mạnh canh tân của nó mà ta đang thấy qua các cử hành Phục sinh. Nếu Chúa Giêsu là trưởng tử của tạo vật mới, thì không nguyên một mình Ngài mà tất cả những ai được rửa tội, ngay từ bây giờ, đã làm thành một dòng tộc mới giống Chúa Giêsu. Và đây là vai trò chính yếu và là sứ mệnh muôn đời của Giáo hội: loan báo cho thế gian biết rằng: Chúa Giêsu đã sống lại và trao ban sự sống mới của Ngài cho tất cả những ai tin nhận Ngài và cùng Ngài bước đi trên lộ trình “Bát Phúc”.
- Chính vì thế, cử hành Phụng vụ đêm nay còn nhắc nhở chúng ta rằng: chúng ta hãy canh tân phép rửa của chúng ta thường xuyên trong sức mạnh nguyên tuyền của nó để củng cố sự hiện hữu của thế giới mới đã được Chúa Giêsu phục sinh khai mào. Muốn thế, chúng ta phải không ngừng từ bỏ tội lỗi và những biểu hiện của một nền “văn minh sự chết”, của lối sống đồi trụy, bấp bênh, ảo tưởng và không định hướng mà bao ý thức hệ điên khùng, bao triết lý phi nhân đang rao bán nhan nhản trên chợ đời thế giới hôm nay.
-Chúng ta, những người tin vào mầu nhiệm Phục Sinh phải luôn luôn sống trong Chúa Giêsu Phục sinh, là sự thật, sự sống và niềm hy vọng duy nhất của nhân loại. Đồng thời chúng ta cũng cầu nguyện cho tất cả các anh chị em được lãnh nhận các bí tích nhập đạo đêm nay được kiên vững niềm tin và bước đi trong niềm vui của cuộc đời con cái Chúa giữa lòng Giáo Hội và trong cuộc sống con người.
3. Phục sinh: Tin vui cần được loan báo
Cho dù Phục Sinh là câu chuyện của Thiên Chúa, thì Thiên Chúa lại cứ muốn mượn lấy đôi môi con người, bước chân con người, trái tim con người để chuyển tải mầu nhiệm đó qua muôn thế hệ. Và vì thế, chúng ta có thể nói được rằng: sở dĩ câu chuyện “Mồ Trống” của Bà Maria Mađalêna, câu chuyện Ngày Thứ Nhất trong tuần của hai môn đệ làng Emmau, của Phêrô, của Gioan…cứ sống mãi, cứ mới hoài và cứ đầy sức thuyết phục, vì suốt 2000 năm nay luôn tiếp nối liên tục những chứng từ, những ngôn sứ, những, tông đồ đã tin và dám trả giá cho niềm tin đó bằng chính mạng sống mình.
Chính vì thế, sứ điệp phụng vụ đêm nay lại là một gọi mời chúng ta tiếp bước lên đường, tiếp tục lời chứng nguyên thủy của các tông Đồ, của Hội Thánh, tiếp tục “chuyện kể ngày nào của Maria Mađalêna”:
“Tôi đã thấy mồ trống của Đức Kitô,
Phục sinh vinh hiển thiên thu khải hoàn…
Chúng tôi vững niềm tin sắt đá
Đức kitô thật đã phục sinh
Tâu Vua chiến thắng hiển vinh
Đoàn con xin Chúa dủ tình xót thương” (Ca Tiếp Liên).
Sống mầu nhiệm phục sinh chính là biết từng ngày tâm niệm và xác tín rằng: “Tôi đã gặp Đấng Phục Sinh”, là từng ngày tiếp tục ra đi sống mầu nhiệm Thánh Tẩy “cùng chết đi với Đức Kitô để cùng sống lại với Ngài trong cuộc sống mới”, cuộc sống yêu thương hơn, chân thật hơn, phục vụ hơn, liêm chính hơn, trong sạch hơn, nhẫn nhục hơn, cuộc sống thật sự là Kitô hữu hơn…Chúa Kitô đang thật sự “phục sinh con người tôi”, trái tim tôi, tư tưởng tôi, và biến tôi nên một con người mới; Ngài đang phục sinh mối tương quan vợ chồng vốn cũ mòn xơ cứng, lãnh đạm thờ ơ nay trở nên mặn nồng, sắt son tha thiết. Ngài đang phục sinh quan hệ ứng xử giữa tôi, gia đình tôi với mọi người xung quanh vốn thờ ơ lạnh nhạt, ghen ghét đố kỵ, nay trở nên thân tình thắm nghĩa anh em. Ngài đang phục sinh cuộc sống vốn ích kỷ nhỏ nhen, lọc lừa gian dối nơi tôi thành một tâm hồn quảng đại khoan dung biết sẻ chia và phục vụ. Ngài đang phục sinh đức tin non yếu, tâm hồn khô khan nguội lạnh, cuộc sống biếng lười lệch lạc của tôi trở thành mạnh mẽ tin yêu, nhiệt tình và sâu sắc…
Và như thế, lời chúc phục sinh sau cùng của chúng ta đêm nay đó là: ước gì niềm tin phục sinh mỗi người chúng ta sẽ như cây nến Phục sinh sẽ cháy mãi như lời ước nguyện ban đầu của bài ca Exultet:
“Ước gì ngọn lửa còn cháy mãi,
Lúc xuất hiện Sao Mai:
Một vì sao không bao giờ lặn,
Là Đức Kitô, Con yêu quí của Cha,
Đấng từ cõi chết sống lại,
Đem ánh sáng thanh bình soi chiếu vạn dân.
Người hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen”.
Dẫn nhập: Kính thưa ông bà anh chị em,
Đáp lại lời hiệu triệu của bài ca Exultet, bài ca công bố Tin Mừng Phục Sinh vào nghi thức đầu lễ: ”Mừng vui lên hỡi chư thân chư thánh…Mừng vui lên hỡi khắp miền dương thế…Mừng vui lên, hỡi Hội Thánh mẹ hiền…”, chúng ta hãy vui mừng, hân hoan chúc cho nhau lời chúc tốt đẹp nhất, thánh thiện nhất, bằng một tràng pháo tay thật nồng nhiệt.
Kính thưa ông bà anh chị em,
Nếu Phục Sinh là đỉnh cao của PV Kitô giáo, thì quả thật, Phụng Vụ Đêm Vọng Phục sinh nầy là một thuyết minh sống động và cụ thể.
Thật vậy, những gì chúng ta cử hành trong suốt Tuần Thánh nầy để đọng lại Đêm nay là xoay quanh những sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời Chúa Kitô: Từ cuộc khải hoàn vào thành Giêrusalem đến Bửa Tiệc Ly trong đêm Ngài bị nộp; từ bóng tối sự chết bao phủ đồi Canvê tới ánh bình minh rạng rỡ tràn ngập “Ngày Thứ Nhẩt trong tuần”; từ thân xác bất động được phủ kín tấm khăn liệm tang chế, đến “Mồ trống” tràn đầy dấu chỉ của phục sinh; từ những tan nát, vỡ vụn cõi lòng trước nổi đau mất mát của Thầy Chí Thánh đến niềm vui ngỡ ngàng của gặp gỡ, đối diện với vị Mục tử dấu yêu từ cõi chết trở về… Thánh thi Kinh sáng CN PS đã diễn tả sự kiện đó bằng những lời:
Đã im bặt câu than tiếng khóc
Đã hết rồi cảnh ngục thê lương
Sứ thần áo trắng vui mừng
Loan tin Chúa dã uy hùng phục sinh.
Những sự kiện đó cũng chính là những “lời rao giảng đầu tiên” của các Tông đồ Chúa Giêsu mà nội dung chủ yếu chỉ là những bài công bố một lời chứng sống động mắt thấy, tai nghe, tay rờ, miệng nếm, những lời chứng về một Đấng Phục Sinh mà các ông đã từng sợ hải chối bỏ khi Ngài dấn thân vào cuộc khổ nạn (Lc 22, 54-62), và đã ngỡ ngàng, hoài nghi cứ ngỡ là ma quỷ hiện hình khi Ngài đột nhiên hiện đến (Lc 24,36-43).
1. Phục sinh, một huyền nhiệm khó tin:
Cho dù có gần gũi thân thương đến mấy, Phục sinh vẫn là một huyền nhiệm luôn thách thức trái tim và trí óc con người muôn nơi và muôn thuở.
Chính vì thế, chúng ta cũng đừng lấy làm lạ, trong suốt cuộc hành trình gần 2000 năm của Tin Mừng Phục Sinh giữa lòng thế giới, đã có không biết bao nhiêu luận thuyết, lập trường, ý thức hệ, bao nhiêu tác phẩm văn chương,nghệ thuật muốn loại trừ, xuyên tạc, phá đổ niềm tin về sự Phục Sinh của Đức Kitô, Đâng mà chúng ta hôm nay một lần nữa tuyên xưng và xác tín, đang hiện diện cách mật thiết giữa cộng đoàn chúng ta.
Chúng ta đừng quên rằng: ngay từ đầu, khi phiến đá che cửa mộ táng xác Chúa Giêsu mới vừa được khép lại, các quan chức Do Thái giáo đã dùng tiền bạc đút lót để hòng dập tắt mọi chuyện liên quan đến “vụ án Giêsu Nadarét”, và nhất là tìm cách ngăn ngừa và vô hiệu hóa mọi toan tính nếu có của những tên tông đồ cuồng tín bày đặt ra câu chuyện “phục sinh” của Thầy mình để biện minh cho những lời tiên báo của Thầy trước đó; và họ cứ ngỡ rằng: bằng phiến đá to lấp cửa mộ, bằng vài tên lính canh đứng gác bên ngoài, bằng dấu triện niêm phong của quan tổng trấn Philatô…vĩnh viễn cái xác của tên “tội đồ” Giêsu Na-da-rét sẽ chết thúi trong mồ và tên của “chàng thợ mộc” Giêsu Na-da-rét sẽ sớm chìm vào sọt rác của thời gian !
Nhưng rồi, chỉ bằng những bước chân hớt hải hoảng kinh của một nhóm đàn bà đi thăm mộ thấy mộ trống (như Tin Mừng Luca vừa được công bố), hay chỉ với những lời tường thuật đầy hoang mang sợ hải đượm một thoáng ngỡ ngàng của một thiếu phụ Maria Mađalêna đã vang bóng một thời là một cô gái làng chơi nức tiếng: “Người ta đã lấy xác Thầy khỏi mộ, và chúng tôi không biết người ta đã để Thầy ở đâu” (Ga 20, 2), mọi toan tính “khai trừ Giêsu” khỏi thế giới sự sống và lịch sử của loài người của hội đồng cộng tọa Do Thái, của những người cương quyết chống lại Chúa Giêsu cho tới cùng đã trở nên “dã tràng xe cát”.
Và rồi, khi những bước chân đầu tiên của các Tông Đồ mới vừa mạnh dạn mở cửa phòng Tiệc Ly để công bố cho dân Giêrusalem về Đấng Phục Sinh, đã bị quan chức Do Thái giáo đập cho te tua bằng lao tù, trấn áp, cấm ngăn…thì đã có một Phaolô ngã ngựa, và cùng với niềm tin và lời rao giảng về Đức Kitô Phục Sinh của Phaoloo và các môn đệ khác của Chúa Giêsu, đã lần lượt mọc lên các giáo đoàn Antiochia, Côrintô, Êphêsô…và sau cùng là cả đế quốc Rôma đã bị thuyết phục bởi niềm tin Phục Sinh cho đến khi “tiếng chúng đã vang cùng trái đất và lời chúng tràn ra khắp cõi địa cầu”…
Chính vì thế, một lần nữa chúng ta tuyên xưng rằng: Chúa Kitô phục sinh đó là “câu chuyện của niềm tin”, đó là mầu nhiệm đức tin, đó là hồng ân đức tin vĩ đại nhất được trao ban như lời ca của bài ca Exultets hôm nay đã vang lên ngay từ khi ánh nến lung linh của Cây Nến Phục Sinh mới vừa được thắp sáng trong nghi thức đầu lễ:
“Ôi kỳ diệu thay, lòng Cha yêu thương đoàn con, nào ai hiểu thấu, để cứu kẻ nô lệ Cha đã nộp chính Ngôi Con. Ôi tội A-dam thật là cần thiết, tội đã được xóa bỏ nhờ cái chết của Đức Kitô. Ôi tội đã hóa thành hồng phúc vì nhờ đó mà chúng con có được Đấng Cứu Chuộc cao sang. Ôi đêm thật diễm phúc, vì chỉ mình ngươi xứng đáng biết được thời giờ Đức Kitô từ cõi chết phục sinh…”
2. Phục sinh: tiêu đích của lịch sử cứu độ:
Vâng, nhân loại kể từ sau biến cố “Ngôi Mộ Trống” của buổi sáng tinh mơ “Ngày Thứ Nhất trong tuần” cách đây 2000 năm, đã tiến trên một “lộ trình mới”, đã thoát ra khỏi “con đường hầm của thất vọng buồn tênh” mà cái chết như là một căn phần định mệnh chí tử. Đức Kitô đã sống lại và từ đó một nguồn sống mới đã thổi vào trần gian, một niềm hy vọng về sự sống lại và sự sống vĩnh cửu đã được nhen lên giữa miền âm u tử địa, một con đường dẫn tới hy vọng rạng ngời cho kiếp phận vĩnh hằng của nhân loại đã được mở ra với dòng nước Thanh Tẩy khởi đi nơi dòng nước xuất phát từ trái tim bị đâm thâu của Ngài.
Thánh Phaolô trong bài đọc II hôm nay đã khẳng định với chúng ta về điều đó: “Khi chúng ta được dìm vào nước thanh tẩy, để thuộc về Đức Kitô Giê-su, là chúng ta được dìm vào trong cái chết của Người sao ? Vì được dìm vào trong cái chết của Người, chúng ta đã cùng được mai táng với Người. Bởi thế, cũng như Người đã được sống lại từ cõi chết nhờ quyền năng vinh hiển của Chúa Cha, thì chúng ta cũng được sống một đời sống mới…”.
-Cuộc sống mới này, mà Chúa Giêsu là người đầu tiên sinh ra trong đó, chúng ta có thể kinh nghiệm được ngay từ bây giờ. Nó không phải là một giả thiết cho tương lai, song là một thực tại của hiện thời. Đó là tất cả ý nghĩa của phép thánh tẩy và sức mạnh canh tân của nó mà ta đang thấy qua các cử hành Phục sinh. Nếu Chúa Giêsu là trưởng tử của tạo vật mới, thì không nguyên một mình Ngài mà tất cả những ai được rửa tội, ngay từ bây giờ, đã làm thành một dòng tộc mới giống Chúa Giêsu. Và đây là vai trò chính yếu và là sứ mệnh muôn đời của Giáo hội: loan báo cho thế gian biết rằng: Chúa Giêsu đã sống lại và trao ban sự sống mới của Ngài cho tất cả những ai tin nhận Ngài và cùng Ngài bước đi trên lộ trình “Bát Phúc”.
- Chính vì thế, cử hành Phụng vụ đêm nay còn nhắc nhở chúng ta rằng: chúng ta hãy canh tân phép rửa của chúng ta thường xuyên trong sức mạnh nguyên tuyền của nó để củng cố sự hiện hữu của thế giới mới đã được Chúa Giêsu phục sinh khai mào. Muốn thế, chúng ta phải không ngừng từ bỏ tội lỗi và những biểu hiện của một nền “văn minh sự chết”, của lối sống đồi trụy, bấp bênh, ảo tưởng và không định hướng mà bao ý thức hệ điên khùng, bao triết lý phi nhân đang rao bán nhan nhản trên chợ đời thế giới hôm nay.
-Chúng ta, những người tin vào mầu nhiệm Phục Sinh phải luôn luôn sống trong Chúa Giêsu Phục sinh, là sự thật, sự sống và niềm hy vọng duy nhất của nhân loại. Đồng thời chúng ta cũng cầu nguyện cho tất cả các anh chị em được lãnh nhận các bí tích nhập đạo đêm nay được kiên vững niềm tin và bước đi trong niềm vui của cuộc đời con cái Chúa giữa lòng Giáo Hội và trong cuộc sống con người.
3. Phục sinh: Tin vui cần được loan báo
Cho dù Phục Sinh là câu chuyện của Thiên Chúa, thì Thiên Chúa lại cứ muốn mượn lấy đôi môi con người, bước chân con người, trái tim con người để chuyển tải mầu nhiệm đó qua muôn thế hệ. Và vì thế, chúng ta có thể nói được rằng: sở dĩ câu chuyện “Mồ Trống” của Bà Maria Mađalêna, câu chuyện Ngày Thứ Nhất trong tuần của hai môn đệ làng Emmau, của Phêrô, của Gioan…cứ sống mãi, cứ mới hoài và cứ đầy sức thuyết phục, vì suốt 2000 năm nay luôn tiếp nối liên tục những chứng từ, những ngôn sứ, những, tông đồ đã tin và dám trả giá cho niềm tin đó bằng chính mạng sống mình.
Chính vì thế, sứ điệp phụng vụ đêm nay lại là một gọi mời chúng ta tiếp bước lên đường, tiếp tục lời chứng nguyên thủy của các tông Đồ, của Hội Thánh, tiếp tục “chuyện kể ngày nào của Maria Mađalêna”:
“Tôi đã thấy mồ trống của Đức Kitô,
Phục sinh vinh hiển thiên thu khải hoàn…
Chúng tôi vững niềm tin sắt đá
Đức kitô thật đã phục sinh
Tâu Vua chiến thắng hiển vinh
Đoàn con xin Chúa dủ tình xót thương” (Ca Tiếp Liên).
Sống mầu nhiệm phục sinh chính là biết từng ngày tâm niệm và xác tín rằng: “Tôi đã gặp Đấng Phục Sinh”, là từng ngày tiếp tục ra đi sống mầu nhiệm Thánh Tẩy “cùng chết đi với Đức Kitô để cùng sống lại với Ngài trong cuộc sống mới”, cuộc sống yêu thương hơn, chân thật hơn, phục vụ hơn, liêm chính hơn, trong sạch hơn, nhẫn nhục hơn, cuộc sống thật sự là Kitô hữu hơn…Chúa Kitô đang thật sự “phục sinh con người tôi”, trái tim tôi, tư tưởng tôi, và biến tôi nên một con người mới; Ngài đang phục sinh mối tương quan vợ chồng vốn cũ mòn xơ cứng, lãnh đạm thờ ơ nay trở nên mặn nồng, sắt son tha thiết. Ngài đang phục sinh quan hệ ứng xử giữa tôi, gia đình tôi với mọi người xung quanh vốn thờ ơ lạnh nhạt, ghen ghét đố kỵ, nay trở nên thân tình thắm nghĩa anh em. Ngài đang phục sinh cuộc sống vốn ích kỷ nhỏ nhen, lọc lừa gian dối nơi tôi thành một tâm hồn quảng đại khoan dung biết sẻ chia và phục vụ. Ngài đang phục sinh đức tin non yếu, tâm hồn khô khan nguội lạnh, cuộc sống biếng lười lệch lạc của tôi trở thành mạnh mẽ tin yêu, nhiệt tình và sâu sắc…
Và như thế, lời chúc phục sinh sau cùng của chúng ta đêm nay đó là: ước gì niềm tin phục sinh mỗi người chúng ta sẽ như cây nến Phục sinh sẽ cháy mãi như lời ước nguyện ban đầu của bài ca Exultet:
“Ước gì ngọn lửa còn cháy mãi,
Lúc xuất hiện Sao Mai:
Một vì sao không bao giờ lặn,
Là Đức Kitô, Con yêu quí của Cha,
Đấng từ cõi chết sống lại,
Đem ánh sáng thanh bình soi chiếu vạn dân.
Người hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen”.