MÁU CÁC THÁNH TỬ ĐẠO TRỔ SINH CON NHÀ CÓ ĐẠO
Một buổi sáng thứ bảy, em bé chào cha mẹ để đến nhà thờ học giáo lý. Trên đường đi em bị một người lính chặn lại và chất vấn.
- Em bé kia đi đâu ?
Ngước cặp mắt ngây thơ, em bé nhìn người lính lễ phép trả lời:
- Dạ thưa chú, cháu đến nhà thờ học giáo lý.
Người lính lạnh lùng nói với em.
- Không còn lớp giáo lý nào nữa, cháu về nhà đi.
Em bé hồn nhiên nói với người lính.
- Không còn lớp giáo lý thì cháu đến nhà thờ đọc kinh vậy. Có được không thưa chú?
Người lính trừng mắt nhìn em bé, rồi xẵng giọng lên tiếng doạ nạt.
- Nhà thờ bị phá xập rồi, cháu tới bây giờ nguy hiểm lắm, cháu có biết không?
Vẫn giữ nguyên giọng nói hồn nhiên, em bé nhìn người lính trả lời:
- Nhà thờ bị phá thì cháu đến nhà Cha Sở để xin Ngài kể chuyện về Hội Thánh càng vui.
Em bé vừa dứt lời, người lính cất tiếng cười chế nhạo rồi lắc đầu gằn giọng nói:
- Không còn Hội Thánh nào nữa hết, cháu biết không? Cháu về nhà đi, vì Cha Sở đã bị bắt đêm qua rồi.
Nói xong, y thích thú nhìn em chờ đợi một thái độ buồn rầu sợ hãi. Nhưng trái với dự đoán của y, em bé không những không buồn rầu, sợ hãi mà còn dõng dạc cất tiếng trả lời:
- Không! Chú lầm rồi. Cho dẫu lớp giáo lý bị giải tán, nhà thờ bị xập, Cha Sở bị bắt giam, nhưng Hội Thánh Chúa vẫn còn.
Trước vẻ ngỡ ngàng, lúng túng của người lính, em bé nhìn y và hỏi lại:
- Chú biết sao không?
Ngừng lại một giây, em đưa tay phải chỉ vào ngực mình rồi chậm rãi tự trả lời:
- Vì còn cháu đây nè. Chính cháu là Hội Thánh.
Mẩu đối thoại giữa người lính vô thần và em bé 10 tuổi trên đã được truyền tụng lâu đời trong Hội Thánh, từ thuở chính quyền La Mã còn bắt đạo. Dù nó thực hư đến đâu thì nó vẫn còn nguyên giá trị khi mấy hôm nay, chúng ta, những người Công Giáo Việt Nam nói chung và anh chị em giáo xứ Thái Hà nói riêng, bị nhiều bắt bớ. Chúng ta liên tục bị “CÁI LOA” của những kẻ độc quyền về việc kiểm soát thông tin xuyên tạc chân lý, nói sai sự thật. Nhưng như Chúa Giêsu đã nói “sự thật sẽ giải thoát anh em” (Ga 8,32).
Chẳng nhẽ chuyện một miếng đất, và vài nghìn người của xứ Thái Hà mà nhà nước phải hao tâm tổn lực vậy sao? Nếu SỰ THẬT không thuộc về giáo xứ Thái Hà thì chỉ cần 30 giây là nhà nước có thể dẹp yên, cần gì phải lải nhải mãi trên mọi phương tiện thông tin đại chúng. Họ càng lải nhải càng làm cho mọi người tự đặt câu hỏi: phải chăng nhà nước sai rồi, không tự mình giải quyết được đành phải “tạo dư luận” để tìm sự ủng hộ của những kẻ khù khờ (dạng vừa ăn cướp vừa la làng)?.
Những người dân sống trên đất nước này sẽ tự đặt cho mình câu hỏi: Tại sao bao nhiêu vụ tham nhũng này nọ còn “hoành tráng” hơn nhiều thì đài báo lại không quan tâm? Phải chăng những tín hữu Thái Hà là cái cớ để nhà nước đánh lạc hướng quan tâm của dân chúng về những “tội” tày trời của một số quan chức nhà nước?
Mỗi người tín hữu giáo xứ Thái Hà trong những ngày qua đến ‘linh địa Đức Bà’ cầu nguyện đã bị đàn áp, bắt bớ, bôi xấu đủ chuyện. Họ như em bé đứng trước người lính trong câu chuyện trên. Họ không sợ vì SỰ THẬT luôn về phía họ. Họ tự hào vì mình đã nối gót các bậc tổ tiền trong việc sống và bảo vệ đức tin. Họ ý thức hành vì, thái độ biểu lộ lòng tin của họ xứng với lời của cố Đức Giáo Hoàng Gioan Phao lô II trong bài giảng nhân dịp Phong Thánh cho 117 VỊ ANH HÙNG TỬ ĐẠO VIỆT NAM: “Hỡi giáo đoàn Việt Nam, Cha nói lại với anh chị em rằng: máu các vị Tử Đạo là nguồn ân sủng cho anh chị em trước tiên, để anh chị em thăng tiến trong đức tin. Giữa anh chị em, đức tin của tổ tiên vẫn tiếp tục và con lưu truyền qua nhiều thế hệ tương lai. Đức tin này tồn tại để làm nền tảng xây dựng sự kiên trì cho tất cả những người Việt Nam trung thành với quê hương đất nước, đồng thời vẫn mãi mãi là tín hữu của Chúa Kitô ”
Quả thật, anh chị em Thái Hà bị dồn ép tư bề giữa những khó khăn, bắt bớ, bị đè bẹp bởi những kẻ cường quyền, nhưng họ tin rằng họ đang TỬ VÌ ĐẠO, và “Máu các Thánh Tử Đạo sẽ trổ sinh con nhà có đạo” (Tertuliano).
Một buổi sáng thứ bảy, em bé chào cha mẹ để đến nhà thờ học giáo lý. Trên đường đi em bị một người lính chặn lại và chất vấn.
- Em bé kia đi đâu ?
Ngước cặp mắt ngây thơ, em bé nhìn người lính lễ phép trả lời:
- Dạ thưa chú, cháu đến nhà thờ học giáo lý.
Người lính lạnh lùng nói với em.
- Không còn lớp giáo lý nào nữa, cháu về nhà đi.
Em bé hồn nhiên nói với người lính.
- Không còn lớp giáo lý thì cháu đến nhà thờ đọc kinh vậy. Có được không thưa chú?
Người lính trừng mắt nhìn em bé, rồi xẵng giọng lên tiếng doạ nạt.
- Nhà thờ bị phá xập rồi, cháu tới bây giờ nguy hiểm lắm, cháu có biết không?
Vẫn giữ nguyên giọng nói hồn nhiên, em bé nhìn người lính trả lời:
- Nhà thờ bị phá thì cháu đến nhà Cha Sở để xin Ngài kể chuyện về Hội Thánh càng vui.
Em bé vừa dứt lời, người lính cất tiếng cười chế nhạo rồi lắc đầu gằn giọng nói:
- Không còn Hội Thánh nào nữa hết, cháu biết không? Cháu về nhà đi, vì Cha Sở đã bị bắt đêm qua rồi.
Nói xong, y thích thú nhìn em chờ đợi một thái độ buồn rầu sợ hãi. Nhưng trái với dự đoán của y, em bé không những không buồn rầu, sợ hãi mà còn dõng dạc cất tiếng trả lời:
- Không! Chú lầm rồi. Cho dẫu lớp giáo lý bị giải tán, nhà thờ bị xập, Cha Sở bị bắt giam, nhưng Hội Thánh Chúa vẫn còn.
Trước vẻ ngỡ ngàng, lúng túng của người lính, em bé nhìn y và hỏi lại:
- Chú biết sao không?
Ngừng lại một giây, em đưa tay phải chỉ vào ngực mình rồi chậm rãi tự trả lời:
- Vì còn cháu đây nè. Chính cháu là Hội Thánh.
Mẩu đối thoại giữa người lính vô thần và em bé 10 tuổi trên đã được truyền tụng lâu đời trong Hội Thánh, từ thuở chính quyền La Mã còn bắt đạo. Dù nó thực hư đến đâu thì nó vẫn còn nguyên giá trị khi mấy hôm nay, chúng ta, những người Công Giáo Việt Nam nói chung và anh chị em giáo xứ Thái Hà nói riêng, bị nhiều bắt bớ. Chúng ta liên tục bị “CÁI LOA” của những kẻ độc quyền về việc kiểm soát thông tin xuyên tạc chân lý, nói sai sự thật. Nhưng như Chúa Giêsu đã nói “sự thật sẽ giải thoát anh em” (Ga 8,32).
Chẳng nhẽ chuyện một miếng đất, và vài nghìn người của xứ Thái Hà mà nhà nước phải hao tâm tổn lực vậy sao? Nếu SỰ THẬT không thuộc về giáo xứ Thái Hà thì chỉ cần 30 giây là nhà nước có thể dẹp yên, cần gì phải lải nhải mãi trên mọi phương tiện thông tin đại chúng. Họ càng lải nhải càng làm cho mọi người tự đặt câu hỏi: phải chăng nhà nước sai rồi, không tự mình giải quyết được đành phải “tạo dư luận” để tìm sự ủng hộ của những kẻ khù khờ (dạng vừa ăn cướp vừa la làng)?.
Những người dân sống trên đất nước này sẽ tự đặt cho mình câu hỏi: Tại sao bao nhiêu vụ tham nhũng này nọ còn “hoành tráng” hơn nhiều thì đài báo lại không quan tâm? Phải chăng những tín hữu Thái Hà là cái cớ để nhà nước đánh lạc hướng quan tâm của dân chúng về những “tội” tày trời của một số quan chức nhà nước?
Mỗi người tín hữu giáo xứ Thái Hà trong những ngày qua đến ‘linh địa Đức Bà’ cầu nguyện đã bị đàn áp, bắt bớ, bôi xấu đủ chuyện. Họ như em bé đứng trước người lính trong câu chuyện trên. Họ không sợ vì SỰ THẬT luôn về phía họ. Họ tự hào vì mình đã nối gót các bậc tổ tiền trong việc sống và bảo vệ đức tin. Họ ý thức hành vì, thái độ biểu lộ lòng tin của họ xứng với lời của cố Đức Giáo Hoàng Gioan Phao lô II trong bài giảng nhân dịp Phong Thánh cho 117 VỊ ANH HÙNG TỬ ĐẠO VIỆT NAM: “Hỡi giáo đoàn Việt Nam, Cha nói lại với anh chị em rằng: máu các vị Tử Đạo là nguồn ân sủng cho anh chị em trước tiên, để anh chị em thăng tiến trong đức tin. Giữa anh chị em, đức tin của tổ tiên vẫn tiếp tục và con lưu truyền qua nhiều thế hệ tương lai. Đức tin này tồn tại để làm nền tảng xây dựng sự kiên trì cho tất cả những người Việt Nam trung thành với quê hương đất nước, đồng thời vẫn mãi mãi là tín hữu của Chúa Kitô ”
Quả thật, anh chị em Thái Hà bị dồn ép tư bề giữa những khó khăn, bắt bớ, bị đè bẹp bởi những kẻ cường quyền, nhưng họ tin rằng họ đang TỬ VÌ ĐẠO, và “Máu các Thánh Tử Đạo sẽ trổ sinh con nhà có đạo” (Tertuliano).