Bố Việt Nam & Đức tính

Tháng 9 Úc Châu chuẩn bị kéo về với ngày Lễ Bố. Tôi ghé vào nhà của một người thân, gặp ngay hai ông bố Việt Nam đang ngồi tâm sự với nhau về thân phận đàn ông ở đất Úc. Thấy tôi, ông bố Việt Nam thứ nhất mở miệng than thở,

— Giời ạ! Con trai thì nó rúc rúc ở trong phòng, chát chát với bạn bè từ sáng cho tới tối, từ tối cho tới khuya, tới giờ cơm gọi chán như gọi đò sang sông cũng không thấy mặt. Còn con gái thì mới nứt mắt ra mà đã son với phấn, người thì lúc nào cũng sực mùi nước hoa CK, sểnh ra một cái thì biến mất dạng với bạn với bè. Mình có dạy bảo điều chi thì nó cũng cứ nhấm nha nhấm nhẳng như chó cắn ma, “I know! I know!”, cứ y như cái ông gì đó ở trong truyện Số Đỏ, “Biết rồi, khổ lắm nói mãi”. Cái ngữ này biết thế hồi xưa là tôi sinh ra trái trứng. Ghét, mình cho vào nồi luộc. Tức, bóc vỏ ra ăn thì chắc đỡ tức hơn!

Thấy cảnh nhà vắng vẻ, tôi ái ngại hỏi,

— Còn chị nhà? Chị ấy đâu rồi? Tới đây bao nhiêu lần rồi mà đố có mấy khi nhìn thấy mặt nội tướng của nhà ông.

Ông bố thứ nhất chỉ tay về hướng sòng bài,

— Ông cứ ra đó đứng nhìn vào thì nom thấy ngay. Hai tay hai máy. Nhìn cứ như ông tây bà đầm!

Tôi, miệng phân ưu với ông bố Việt Nam, mà lòng thì buồn thiu. Chán chết! Mình thì cũng đang rầu thối ruột, mà gặp phải những ông bố như thế này, đời đang hạnh phúc cũng hóa thành tối om.

I. Nhập gia tùy tục

Mà hình như làm phận bố Việt Nam trên đất người thiệt tình là không khá. Tức! Muốn phát cho thằng con hỗn như gấu mấy roi cũng phải cẩn thận, bởi coi chừng nó nhấc phôn gọi cảnh sát. Tù mọt gông!

Còn vợ bây giờ thì lại càng đúng là nhất vợ nhì trời. Có ai mà dám đụng vào! Người ta nói, bây giờ gặp một bà vợ cầm guốc gỗ đập chan chát vào đầu của ông chồng gầy gò ốm yếu giữa nơi thanh thiên bạch nhật, thiên hạ vẫn thản nhiên tỉnh bơ bỏ đi một nước. May lắm có người lặng lẽ liếc nhìn, hoặc là âm thầm ái ngại, nhưng rồi họ cũng vẫn yên lặng bỏ đi. Nhưng ông bố Việt ngứa mình lỡ to tiếng với bà vợ, hay là cầm lòng chẳng đặng lỡ tay tung ra Đệ Nhất Vũ Phu chưởng vào mặt vợ ngay giữa phố chợ thì ôi thôi, “đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi”, cầm chắc là đi bán muối. Thiên hạ sẽ không tiếc tiền điện thoại bị hãng Optus hay Vodafone chém thẳng tay, nhưng rộn ràng lôi mobile phone ra, gọi cảnh sát ngay. Thế là nhẹ lắm thì tòa ra vạ phạt cấm ông bố tới gần bà vợ trong vòng ba trăm thước, nặng hơn nữa thì dám bỏ tù ngồi đếm lịch mệt xỉu. Mà phạt nhẹ hay phạt nặng, đằng nào cũng khổ. Đang vợ chồng mặn nồng, giờ tự nhiên cấm không cho người ta tới gần với nhau. Rõ chán! Còn nếu bị giam trong tù thì lại càng te tua! Bởi mèo hàng xóm, có con mèo nào mà lại khờ khạo đến nỗi chê miếng mỡ đang vắng mặt chủ, may ra chỉ có mèo bị thiến! Ông bà mình cứ hay nói, “Vắng chủ nhà, gà vọc niêu tôm” là như thế. Rõ khổ!

Ông bố Việt Nam thứ hai có máu tếu, chen vào câu chuyện,

— Ông bà mình nói, “Đáo giang tùy khúc, nhập gia tùy tục”. Bây giờ sống ở Úc, đất của âm thịnh dương suy, thôi đành “Phận trai mười hai bến nước”. Trong nhờ đục chịu. Giờ này là “Thân anh như hạt mưa sa, Hạt rơi vào giếng, hạt sa ruộng cày”.

Vui miệng tôi đổi đề tài,

— Nếu vậy, ông nghĩ những đức tính tối thiểu nào những ông bố Việt Nam ở hải ngoại cần phải có cho nó hợp tình hợp cảnh và hợp phong thổ hơn một chút.

Ông bố Việt Nam thứ hai suy nghĩ một hồi, rồi trả lời liền.

— Dựa vào kinh nghiệm bản thân, tôi thì tôi nghĩ kiên nhẫn là cái đức tính đầu tiên mà bố Việt Nam ở hải ngoại cần phải có rồi đó. Kiên nhẫn dẫn mấy bà đi shopping nè. Kiên nhẫn cho mấy bà chà thẻ nhựa, rồi cuối tháng hốt bill trả tiền nè. Kiên nhẫn đứng nấu ăn rửa chén cho vợ con có thì giờ ngồi coi phim Đại Hàn nè…

Ông bố có máu tếu dừng lại, lập lại dòng tư tưởng,

— Nói đùa chơi cho vui thôi. Nhưng tôi tin rằng kiên nhẫn vẫn là đức tính đầu tiên mà mấy ông bố Việt ở đất Úc cần phải có rồi đó.

II. Đức Tính

A. Kiên Nhẫn

Tôi cũng đồng ý với ý kiến của ông bố thứ hai. Bởi theo như hãng thông tấn Reuters (đọc được trên internets), mẫu người đàn ông mà phụ nữ ngày hôm nay yêu mến không còn phải là khuôn mặt vuông vắn chữ điền nữa. Những khuôn mặt đặc sệt nam tính này chỉ được chuộng vào cái thời hồi xưa, cái thời mà phụ nữ phái yếu thân phận hoa lý hoa quỳnh sớm nở tối tàn cần phải nương tựa vào phái mạnh, “Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao”. Nhưng bây giờ trong thiên niên kỷ thứ ba của trai gái đề huề, trái tim phụ nữ tự nhiên trở nên dửng dưng với khuôn mặt đầy nam tính của mặt vuông chữ điền, bởi họ biết cái ngữ này thì cũng chỉ giỏi cái tài vặt là chồng chúa vợ tôi mà thôi!

Còn đàn ông với khuôn mặt chấm phết nho nhỏ một vài nét dịu của nữ tính thì tự nhiên lại khiến trái tim của phụ nữ thổn thức, rung động, đêm về thương trộm nhớ thầm. Phân tích ra thì mới biết bởi những người thanh niên như thế này, thường có đức tính kiên nhẫn, không cố chấp, và không ăn nói cấm cẳng như chó cắn ma; mà là ngược lại, cưng vợ như cưng trứng, khoan dung với con cái, nhưng cũng vẫn năng nổ gánh vác gia đình như người đàn ông có khuôn mặt chữ điền.

Nếu vậy thì thiên hạ dại chi mà nhắm mắt chọn cho mình khuôn mặt chữ điền làm chi nữa, nhất là trong cái thời đại bình đẳng nam nữ của thiên niên kỷ 2000.

B. Trăng Hoa

Ngoài kiên nhẫn, tôi nghĩ bố Việt Nam ở hải ngoại cũng không nên bắt chước cái thói trăng hoa của ông cựu Tổng Thống Bill Clinton. Giời ạ! Nhớ giùm cho tôi một cái là cái thời của vua Solomon hay là của Tần Thủy Hoàng với ngàn vạn cung phi đã qua rồi. Bây giờ đang là thời của một vợ một chồng, và chớ có mà dại dột chấm mút như Clinton. Ông bà mình nói, “Khôn ba năm, dại một giờ”. Câu thành ngữ này phải sửa lại tí ti cho hợp với trường hợp của Clinton, “Khôn ba mươi năm, dại chỉ một giờ”. Mà quả thật là như vậy, ba mươi năm lặn lội nấp nấp ở bên Canada để trốn quân dịch, rồi may mắn biết thổi kèn saxophone leo lên ngai vàng của Hiệp Chủng Quốc, thế mà chỉ vì khuôn diện bóng sắc của Monica Lewinski, mà suýt nữa ngài tổng thống bị Quốc Hội đàn hạch (impeach) đòi truất khỏi ngai vàng Washington như trường hợp của tổng thống Nixon năm xưa qua vụ gián điệp Watergate. Thiệt tình, Lý Duyên Niên nói quả là không sai,

Bắc quốc hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.


Tạm dịch là,

Phương Bắc có người con gái đẹp,

Người đẹp tuyệt thế nhưng còn độc thân này (đẹp đến nỗi)

Nghiêng đầu quay lại nhìn một cái, thành quách suy tàn.

Nghiêng đầu quay lại nhìn thêm một lần nữa, quốc gia hưng vong.


Không biết Lewinski liếc nhìn Bill bao nhiêu lần, mà danh tiếng của ngài tổng thống liểng xiểng lao đao. Hên là bà Thượng Nghĩ Sĩ Hillary Clinton chịu khó ngậm đắng nuốt cay không nói chi, cho nên thành quách của họ Clinton chưa suy tàn, và cũng hên là Hiệp Chủng Quốc chưa sụp đổ bởi cái liếc nhìn của người vàng Lewinski.

Nhưng gần đây, một số ông bố Việt Nam từ khắp bốn phương tấp nập kéo về Việt Nam tìm hoa thơm cỏ lạ. Cũng tội nghiệp cho những Cô Tấm bên Việt Nam, bởi phận nghèo, cho nên đành chịu thua trước những đồng tiền của những ông phú hộ hải ngoại. Thiên hạ giờ này chắc đã quên trong Tin Mừng Luca, ông nhà giàu bị Thiên Chúa phạt không phải bởi vì ông ta giàu có hay bởi số tiền bạc vạn của ông, nhưng bởi thái độ của người nhà giàu với người hàng xóm Lazarô. Trong khi thiên hạ hàng xóm đang sống trong khốn cùng, không có cơm thừa canh cặn để ăn, nhưng ông nhà giàu tỉnh bơ nhởn nhơ ăn chơi sung sướng, không màng chi đến cảnh khổ của thiên hạ. Và bởi thái độ bất cần này, ông nhà giàu nhận được một cái vé một chiều đi thẳng xuống hỏa ngục cái rụp (Luca 16:19-31). Cho nên, bố Việt Nam cũng nên cẩn thận. Về Việt Nam tìm cô Tấm, kiếm hoa thơm, ngoài bệnh Aids, Sida, mồng gà trái khế, cũng hãy coi chừng mất cõi đời sau như ông nhà giàu trong Tin Mừng đã từng bị mất cho mà coi!

C. Chung Thủy

Ngoài Bill Clinton, bố Việt Nam có lẽ cũng không nên bắt chước tài tử Tom Cruise, chồng cũ của đại tài tử Úc Châu Nicole Kidman. Tội nghiệp cho cái cô nữ tài tử xinh đẹp như hoa, nhưng lận đận với đường tình duyên, bởi người ngọc chân dài vớ nhầm ngay phải ông chồng ưa thay vợ như thay áo.

Thế giới Holywood là một thế giới đẹp. Người nào làm việc cho kinh đô điện ảnh thế giới thì không mặt hoa da phấn như cô đào miệng rộng Julia Roberts, thì cũng là lực lưỡng đô con như Russell Crowe của Úc Châu. Nhưng đằng sau tấm màn nhung sân khấu, cuộc đời chua như nho chát của kinh đô Holywood vẫn chưa bao giờ thay đổi. Nữ tài tử khét tiếng Elizabeth Taylor của bộ phim Cleopatra là mấy đời chồng. Ca sĩ Britney Spears bị ông chồng cũ đe dọa mang lên internets những thước phim rất là thầm kín riêng tư của hai người. Brat Pitt đang vợ chồng ngon lành với Jennifer Aniston, nữ tài tử điện ảnh có nét dịu dàng, duyên dáng, xinh như mộng. Thế mà nhấm nhẳng cãi nhau, rồi đùng một cái là ly dị, bỏ luôn, “Good bye, my love!”. Thiệt tình! Chẳng ra đâu vào với đâu.

Ông bố Việt Nam ở hải ngoại không bao giờ nên bước vào vết xe đổ của những tài tử Holywood. Nhưng làm ơn nhớ dùm, “Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”. Dù có là cơm nguội với mắm ruốc, không nóng sốt như cơm trắng thịt sườn ở chợ, nhưng đó vẫn là cơm mắm của nhà mình. Chớ có mà tham mê cái vẻ hào nhoáng của cơm trắng sườn nướng. Bởi vẻ đẹp hào nhoáng bề ngoài cũng chỉ giống như hoa trong tranh, nhìn thì đẹp, nhưng vẫn không thật, hoặc là có thật thì cũng chỉ là tạm thời, bây giờ đẹp, ngày mai tàn phai, y như hoa Quỳnh, khuya nở sáng tàn mà thôi.

Mà bố Việt Nam gốc Công Giáo cũng đừng có quên là mình đã từng đọc lời thề hứa chung thủy oang oang ở giữa cung thánh trước mặt quan viên hai họ vào ngày đám cưới rồi. Mà lời thề này lại thề trước mặt Chúa, cho nên nặng lắm lời thề ơi…

(Trích một đoạn trong Bố Việt Nam: Đức tính sẽ xuất hiện trong Nguyệt san Dân Chúa Úc Châu số 150 tháng 9, 2007)

www.nguyentrungtay.com