Tin Vui Thời Điểm 21A
THỜI ĐIỂM ANH LÍNH MÁT THỨ THIỆT
Truyện kể về một anh sinh viên bị bắt vào lính đi quân dịch. Anh ta bất mãn vì bị như thế, nên tính tình trở nên bất thường, suốt ngày cứ nhớn nhác như muốn tìm một cái gì. Khi phải xếp hàng đi tập trên đường mà anh thấy được một tờ giấy văng vãi là thế nào anh ta cũng chạy tới nhặt lên xem. Đọc xuôi một hồi rồi lại lật tờ giấy đọc ngược nữa. Rồi càu nhàu vất đi: không phải cái này!
Cứ thế, ngày này qua ngày khác, lần nào anh ta cũng nhặt lên được mấy tờ giấy đọc rồi lại vất xuống: “không phải cái này.” Người đội trưởng bực mình la hét phạt chán rồi cũng vậy thôi. Còn đồng đội thì cũng đành chịu cái tên “hết thuốc chữa” này mỗi ngày một “mát” quá ra. Một hôm văn phòng gọi anh ta lên. Vị chỉ huy hằn giọng nói ngay: Mày “mát” quá không ai chịu nổi nữa. Đây, mày cầm cái giấy này về ngay!
Anh ta cầm giấy giơ lên đọc. Thì ra là giấy miễn dịch. Anh ta sung sướng reo lên: A, đúng là cái này rồi. Và anh ta vội vã chạy mất.
ĐÂU LÀ LỐI TÌM HẠNH PHÚC?
Hình như mình cũng như nhiều người đang nhớn nhác tìm kiếm một cái gì trong cuộc sống giống như anh chàng quân dịch thì phải. Còn bé thì chỉ mong chóng làm người lớn để tung hoành. Khi lớn thì lam lũ vất vả chỉ mong gom được chút tiền còm để dưỡng già. Mà về già thì lại ngồi tiếc nuối quá khứ vàng son! Nghĩa là chẳng bao giờ bằng lòng với những cái đang có trong hiện tại. Khi chưa có địa vị thì cũng mong có một chỗ đứng cho ra hồn. Nhưng khi đã bước vào cái vòng danh lợi cong cong rồi thì lại muốn hòng ra khỏi: không phải cái này! Đang khi nhiều người lại mong bước vào. Lập gia đình, mua nhà, sắm tiệm, một thời gian rồi cũng rất có thể lại nghĩ quẩn: không phải cái này! Rồi lại hối hả đi tìm kiếm một cái gì khác hơn nữa. Hình như bờ cỏ bên kia xanh hơn. Đứng núi nọ trông núi kia cao.
Xem ra ai cũng hăm hở tìm hạnh phúc, mà sao hạnh phúc khó tìm quá vậy! Đang khi mọi tạo vật đều nhởn nhơ phong lưu: con chim hót líu lo trên cành, con cá lội tung tăng dưới nước, bông hoa nở tươi bên ghềnh đá. Chỉ có con người là nhăn nhó khổ sở, đi tìm hạnh phúc mà lúc nào cũng căng thẳng nghiêm trọng như sắp lên ghế điện lãnh án tử hình! Có cái gì sai trệch căn bản trong đường lối tìm hạnh phúc thật rồi!
Nhân loại đã bước qua một giao điểm quan trọng của thiên niên kỷ mới. Con đường nào mở ra, và bước chân nào đang đi tới?
Có phải là những bước mệt mỏi lê lết trên đường New York, Paris, Tokyo, New Orleans, Los Angeles, Houston, San Jose, Sài Gòn, Hà Nội? Có phải là những bước chùn chân buông xuôi phó mặc cho may rủi của một cuộc vận hành vũ trụ?
Thì đây, Đức Giáo Chủ Công Giáo Gioan Phaolô II đã viết một tông thư cho thời điểm ngàn năm thứ ba này:
“Nay chúng ta đang bước vào đệ tam thiên niên của kỷ nguyên mới, tâm tư chúng ta hướng về những lời nói của tông đồ Phao-lô: “Khi thời gian đã đến buổi trọn đầy, Thiên Chúa gửi Con Mình đến, sinh từ một người phụ nữ.” (Gl 4:4)
“Sự kiện Ngôi Lời vĩnh cửu, trong sự toàn mãn của thời gian đã mặc lấy thân phận của tạo vật, đem lại cho biến cố của Bê-lem cách đây 2000 năm một giá trị hoàn vũ lạ lùng, Nhờ Ngôi Lời, thế giới của các tạo vật được xuất hiện như một hoàn vũ, nghĩa là một vũ trụ được xếp đặt trong trật tự. Và cũng chính Ngôi Lời khi nhập thể, làm mới lại trật tự hoàn vũ nơi các tạo vật.” (tông thư, số 3)
Đức Giáo Chủ có ý nói một điều đơn sơ: để bước vào thiên niên thứ ba, chỉ có một con đường là tìm gặp được Chúa Kitô trong cuộc sống. Ngài đã làm người ở giữa con người, đã trải qua thống khổ, bị tử hình nhưng đã sống lại để mở đường cho con người có thể vươn tới vô biên. Và Ngài mới là Đường, là sự Thật và là Sự Sống. Tất cả những con đường khác chỉ là “sự tìm kiếm Thiên Chúa bằng những bước mò mẫm.” (TĐCV 17:27). Chính cảm nghiệm này đã làm cho các môn đệ đầu tiên đầy hứng khởi bung đi khắp nơi rao truyền tin vui lớn.
Trên đây là một đoạn trích từ sách Đường Nở Hoa Lê Thị Thành của Lm. Trần Cao Tường, viết về đường tu đức của vị thánh nữ duy nhất của Việt Nam. Con mắt thấy được Đức Kitô đang có mặt trong cuộc sống là tất cả bí quyết về chiếc chìa khóa mở cửa hạnh phúc. Đó là con mắt của tâm. Con đường nở hoa hạnh phúc của thánh Lê Thị Thành được Giáo Hội giới thiệu đáp ứng thời điểm thì thật đơn sơ, gần gũi trong tầm tay của mỗi người trong cuộc sống hằng ngày, chứ không phải đi kiếm tìm đâu xa cả.
Vườn Địa Đàng hạnh phúc ở ngay trong gia đình, trong bếp, trong ruộng vườn, trong công sở. Vì nơi nào có Chúa thì ở đó là Thiên Đàng, mà Chúa là Đấng hằng hữu, ở khắp mọi nơi. Chỉ cần mở con mắt tin là thấy liền. Phép lạ xẩy ra mỗi giây phút. Như cái thấy của thánh Têrêsa Mẹ:
“Chúa đang đi giữa những nồi niêu xoong chảo.”
TIN VUI TÌM ĐƯỢC CHÌA KHÓA
Có lần Đức Giêsu đã hỏi các môn đệ xem các ông bảo Ngài là ai? Một vài ông đã trả lời theo cái nhìn của người khác, nghĩa là chẳng thấy gì đặc sắc lắm. Riêng Thánh Phêrô thì quả quyết: Thầy là Đức Kitô Con Thiên Chúa hằng sống. Và Ngài đã khen ngợi và xác nhận: Con thật có phúc. Thầy sẽ trao cho con chìa khóa nước Trời.
Quả là nhiều người sống bên cạnh Đức Giêsu mà đâu có nhận ra Ngài là ai, cũng bình thường thôi. Nhưng Thánh Phêrô đã nhìn thấy được bằng con mắt của tâm, con mắt của niềm tin, nên đã nắm bắt được chìa khóa mở cửa hạnh phúc ngay trong cuộc sống này. Con mắt tin nhận ra được Chúa toàn năng hằng hữu bên cạnh mình thì còn chi thiếu thốn? Đó là chiếc chìa khóa lạ.
Mình cũng như nhiều người đang nhớn nhác đi tìm một cái gì như anh quân dịch. Bao nhiêu cái đã nhặt được lúc này nhìn lại thấy đều không phải vậy. Thế thì chừng nào mới tìm được cái làm thỏa mãn thật đây để có thể hô to: A, đúng cái này rồi.
Lạy Chúa, con tin nhận để Chúa bước vào cuộc sống của con, và con xin thốt lên lời chân thành như thánh Âu Cơ Tinh sau nhiều kiếm chác mệt mỏi rã rời và đổ vỡ: “Tâm hồn con vật vã mãi cho đến khi gặp được Chúa.”
Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường
Tác giả sẵn lòng gửi đến cho quí vị những bài viết như trên mỗi tuần.
Xin liên lạc ghi danh nhận tài liệu tới email: tinvuithoidiem@gmail.com
THỜI ĐIỂM ANH LÍNH MÁT THỨ THIỆT
Truyện kể về một anh sinh viên bị bắt vào lính đi quân dịch. Anh ta bất mãn vì bị như thế, nên tính tình trở nên bất thường, suốt ngày cứ nhớn nhác như muốn tìm một cái gì. Khi phải xếp hàng đi tập trên đường mà anh thấy được một tờ giấy văng vãi là thế nào anh ta cũng chạy tới nhặt lên xem. Đọc xuôi một hồi rồi lại lật tờ giấy đọc ngược nữa. Rồi càu nhàu vất đi: không phải cái này!
Cứ thế, ngày này qua ngày khác, lần nào anh ta cũng nhặt lên được mấy tờ giấy đọc rồi lại vất xuống: “không phải cái này.” Người đội trưởng bực mình la hét phạt chán rồi cũng vậy thôi. Còn đồng đội thì cũng đành chịu cái tên “hết thuốc chữa” này mỗi ngày một “mát” quá ra. Một hôm văn phòng gọi anh ta lên. Vị chỉ huy hằn giọng nói ngay: Mày “mát” quá không ai chịu nổi nữa. Đây, mày cầm cái giấy này về ngay!
Anh ta cầm giấy giơ lên đọc. Thì ra là giấy miễn dịch. Anh ta sung sướng reo lên: A, đúng là cái này rồi. Và anh ta vội vã chạy mất.
ĐÂU LÀ LỐI TÌM HẠNH PHÚC?
Hình như mình cũng như nhiều người đang nhớn nhác tìm kiếm một cái gì trong cuộc sống giống như anh chàng quân dịch thì phải. Còn bé thì chỉ mong chóng làm người lớn để tung hoành. Khi lớn thì lam lũ vất vả chỉ mong gom được chút tiền còm để dưỡng già. Mà về già thì lại ngồi tiếc nuối quá khứ vàng son! Nghĩa là chẳng bao giờ bằng lòng với những cái đang có trong hiện tại. Khi chưa có địa vị thì cũng mong có một chỗ đứng cho ra hồn. Nhưng khi đã bước vào cái vòng danh lợi cong cong rồi thì lại muốn hòng ra khỏi: không phải cái này! Đang khi nhiều người lại mong bước vào. Lập gia đình, mua nhà, sắm tiệm, một thời gian rồi cũng rất có thể lại nghĩ quẩn: không phải cái này! Rồi lại hối hả đi tìm kiếm một cái gì khác hơn nữa. Hình như bờ cỏ bên kia xanh hơn. Đứng núi nọ trông núi kia cao.
Xem ra ai cũng hăm hở tìm hạnh phúc, mà sao hạnh phúc khó tìm quá vậy! Đang khi mọi tạo vật đều nhởn nhơ phong lưu: con chim hót líu lo trên cành, con cá lội tung tăng dưới nước, bông hoa nở tươi bên ghềnh đá. Chỉ có con người là nhăn nhó khổ sở, đi tìm hạnh phúc mà lúc nào cũng căng thẳng nghiêm trọng như sắp lên ghế điện lãnh án tử hình! Có cái gì sai trệch căn bản trong đường lối tìm hạnh phúc thật rồi!
Nhân loại đã bước qua một giao điểm quan trọng của thiên niên kỷ mới. Con đường nào mở ra, và bước chân nào đang đi tới?
Có phải là những bước mệt mỏi lê lết trên đường New York, Paris, Tokyo, New Orleans, Los Angeles, Houston, San Jose, Sài Gòn, Hà Nội? Có phải là những bước chùn chân buông xuôi phó mặc cho may rủi của một cuộc vận hành vũ trụ?
Thì đây, Đức Giáo Chủ Công Giáo Gioan Phaolô II đã viết một tông thư cho thời điểm ngàn năm thứ ba này:
“Nay chúng ta đang bước vào đệ tam thiên niên của kỷ nguyên mới, tâm tư chúng ta hướng về những lời nói của tông đồ Phao-lô: “Khi thời gian đã đến buổi trọn đầy, Thiên Chúa gửi Con Mình đến, sinh từ một người phụ nữ.” (Gl 4:4)
“Sự kiện Ngôi Lời vĩnh cửu, trong sự toàn mãn của thời gian đã mặc lấy thân phận của tạo vật, đem lại cho biến cố của Bê-lem cách đây 2000 năm một giá trị hoàn vũ lạ lùng, Nhờ Ngôi Lời, thế giới của các tạo vật được xuất hiện như một hoàn vũ, nghĩa là một vũ trụ được xếp đặt trong trật tự. Và cũng chính Ngôi Lời khi nhập thể, làm mới lại trật tự hoàn vũ nơi các tạo vật.” (tông thư, số 3)
Đức Giáo Chủ có ý nói một điều đơn sơ: để bước vào thiên niên thứ ba, chỉ có một con đường là tìm gặp được Chúa Kitô trong cuộc sống. Ngài đã làm người ở giữa con người, đã trải qua thống khổ, bị tử hình nhưng đã sống lại để mở đường cho con người có thể vươn tới vô biên. Và Ngài mới là Đường, là sự Thật và là Sự Sống. Tất cả những con đường khác chỉ là “sự tìm kiếm Thiên Chúa bằng những bước mò mẫm.” (TĐCV 17:27). Chính cảm nghiệm này đã làm cho các môn đệ đầu tiên đầy hứng khởi bung đi khắp nơi rao truyền tin vui lớn.
Trên đây là một đoạn trích từ sách Đường Nở Hoa Lê Thị Thành của Lm. Trần Cao Tường, viết về đường tu đức của vị thánh nữ duy nhất của Việt Nam. Con mắt thấy được Đức Kitô đang có mặt trong cuộc sống là tất cả bí quyết về chiếc chìa khóa mở cửa hạnh phúc. Đó là con mắt của tâm. Con đường nở hoa hạnh phúc của thánh Lê Thị Thành được Giáo Hội giới thiệu đáp ứng thời điểm thì thật đơn sơ, gần gũi trong tầm tay của mỗi người trong cuộc sống hằng ngày, chứ không phải đi kiếm tìm đâu xa cả.
Vườn Địa Đàng hạnh phúc ở ngay trong gia đình, trong bếp, trong ruộng vườn, trong công sở. Vì nơi nào có Chúa thì ở đó là Thiên Đàng, mà Chúa là Đấng hằng hữu, ở khắp mọi nơi. Chỉ cần mở con mắt tin là thấy liền. Phép lạ xẩy ra mỗi giây phút. Như cái thấy của thánh Têrêsa Mẹ:
“Chúa đang đi giữa những nồi niêu xoong chảo.”
TIN VUI TÌM ĐƯỢC CHÌA KHÓA
Có lần Đức Giêsu đã hỏi các môn đệ xem các ông bảo Ngài là ai? Một vài ông đã trả lời theo cái nhìn của người khác, nghĩa là chẳng thấy gì đặc sắc lắm. Riêng Thánh Phêrô thì quả quyết: Thầy là Đức Kitô Con Thiên Chúa hằng sống. Và Ngài đã khen ngợi và xác nhận: Con thật có phúc. Thầy sẽ trao cho con chìa khóa nước Trời.
Quả là nhiều người sống bên cạnh Đức Giêsu mà đâu có nhận ra Ngài là ai, cũng bình thường thôi. Nhưng Thánh Phêrô đã nhìn thấy được bằng con mắt của tâm, con mắt của niềm tin, nên đã nắm bắt được chìa khóa mở cửa hạnh phúc ngay trong cuộc sống này. Con mắt tin nhận ra được Chúa toàn năng hằng hữu bên cạnh mình thì còn chi thiếu thốn? Đó là chiếc chìa khóa lạ.
Mình cũng như nhiều người đang nhớn nhác đi tìm một cái gì như anh quân dịch. Bao nhiêu cái đã nhặt được lúc này nhìn lại thấy đều không phải vậy. Thế thì chừng nào mới tìm được cái làm thỏa mãn thật đây để có thể hô to: A, đúng cái này rồi.
Lạy Chúa, con tin nhận để Chúa bước vào cuộc sống của con, và con xin thốt lên lời chân thành như thánh Âu Cơ Tinh sau nhiều kiếm chác mệt mỏi rã rời và đổ vỡ: “Tâm hồn con vật vã mãi cho đến khi gặp được Chúa.”
Lm. Dũng Lạc Trần Cao Tường
Tác giả sẵn lòng gửi đến cho quí vị những bài viết như trên mỗi tuần.
Xin liên lạc ghi danh nhận tài liệu tới email: tinvuithoidiem@gmail.com