NGỢI KHEN VÀ TÁN TẠ
“Hãy ngợi khen và tán tạ Chúa tới muôn đời!”.
J. S. Bach nói, “Tất cả âm nhạc không nên có một mục đích nào khác hơn là vinh danh Thiên Chúa và tươi mới cho tâm hồn; ở đâu điều này không được nhớ đến, sẽ không có âm nhạc thực sự, mà chỉ có huyên náo của ma quỷ!”. Sáng tác đầu tiên ông là “J. J.!”, “Jesus Juva!”, “Giêsu, Giúp Con!”; sáng tác cuối cùng của ông là “S. D. G.” “Soli Dei Gratia”, “Chỉ Chúa Mới Đáng Tán Tạ!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Hôm nay, Lễ Tạ Ơn, Thanksgiving, phụng vụ Lời Chúa cũng muốn nói, “Chỉ Chúa Mới Đáng Tán Tạ!”, cho dẫu Lời Chúa vừa nói đến “ngày báo oán”, vừa nói đến “giờ cứu rỗi”. Đó là ngày Đaniel bị quăng vào hầm sư tử, cũng là ngày ông được cứu sống; đó là ngày tận thế, cũng là ngày Con Thiên Chúa giáng lâm. Chúa Giêsu nói, “Khi những điều đó bắt đầu xảy đến, các con hãy đứng dậy và ngẩng đầu lên, vì giờ cứu rỗi các con đã gần kề!”, và danh Thiên Chúa được tôn vinh, “Hãy ‘ngợi khen và tán tạ’ Chúa tới muôn đời!” như lời Thánh Vịnh đáp ca.
Bài đọc Cựu Ước cống hiến cho chúng ta câu chuyện ly kỳ của Đaniel; ông cầu nguyện, và vì lý do đó, ông bị ném xuống hầm sư tử. Nhưng Chúa đã khoá hàm sư tử, Ngài ở cùng Đaniel và ông được bình an. Và điều đáng nói là, Đariô, vị vua đã ném Đaniel vào đó, sau khi chứng kiến phép lạ cả thể này, đã ra chiếu chỉ rằng, “Ai nấy đều phải kính sợ Thiên Chúa của Đaniel. Chính Ngài mới là Thiên Chúa hằng sống, và hằng có đời đời!”. Thái độ của Đariô được ví như thái độ của đại đế Constanine thế kỷ thứ tư đối với Kitô giáo, vì nhờ ông, danh Chúa được ‘ngợi khen và tán tạ’.
Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu nói đến “ngày báo oán” của Giêrusalem, ngày mà các tầng trời rung chuyển, khiến muôn dân hồn xiêu phách lạc. Nhưng, với con cái Thiên Chúa, đây cũng là “ngày cứu độ”. Những gì Chúa Giêsu nói hầu như đang xảy ra; chúng ta chứng kiến một thế giới bất an, bất ổn và bất minh hơn bao giờ hết; từ chiến tranh, khủng bố đến di dân, buôn người, thiên tai, dịch bệnh… và tự hỏi, tại sao thế giới lại trở nên một nơi khó chịu; cuộc sống không thể dễ dàng hơn; hoặc tại sao nhiều người vô tội phải chịu đựng đến thế? Than ôi! Thiên Chúa cũng đặt những câu hỏi tương tự. Câu trả lời là, tất cả những điều ác, những huỷ hoại đều bắt nguồn từ tội nguyên tổ, từ sa ngã của Ađam. Trong kế hoạch của Thiên Chúa, không hề có những sự dữ này. Thế nhưng, Ngài cho phép chúng xảy ra vì Ngài tôn trọng tự do của con người. Ngài cho phép vì Ngài biết, Ngài có thể mang lại điều tốt từ những tai ương đó; và con cái Ngài, những ai có niềm tin, sẽ được lớn lên qua các biến cố đó, để họ lại ‘ngợi khen và tán tạ’ Ngài!
Chúa Giêsu tiên báo “Giêrusalem sẽ bị các dân ngoại chà đạp dưới chân”, không có nghĩa là Thiên Chúa bỏ rơi đền thánh. Phải, trọng tâm của niềm tin tôn giáo sẽ không còn là đền thờ; nó sẽ có một trọng tâm mới, đó là Chúa Kitô. ‘Giờ định mệnh’ của mỗi người sẽ đến, nhưng cũng là giờ Chúa Giêsu sẽ đến với họ cách tỏ tường hơn, cũng như Ngài đang đến mỗi ngày thực sự trong Bí tích Thánh Thể; bàn thờ và nhà tạm sẽ là trung tâm mới, nơi Thiên Chúa, Đấng đáng được ‘ngợi khen và tán tạ’ đang hiện diện giữa dân Ngài!
Anh Chị em,
“Hãy ngợi khen và tán tạ Chúa tới muôn đời!”. Lịch sử loài người, lịch sử Giêrusalem, cũng như lịch sử của mỗi người chúng ta, không thể được hiểu là một chuỗi những sự kiện vô nghĩa. Nó cũng không được phép giải thích theo định mệnh thuyết, như thể mọi sự được sắp đặt vốn đã loại bỏ bất kỳ khoảng trống nào cho tự do, ngăn chúng ta đưa ra những lựa chọn đúng đắn cho mình. Qua Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho biết, lịch sử các nước và lịch sử của mỗi cá nhân đều có một mục đích để hoàn thành; đó là cuộc gặp gỡ dứt khoát với Chúa Giêsu. Thiên Chúa không cho phép chúng ta suy sụp trong đau khổ, nhưng kêu gọi chúng ta trở lại trách nhiệm của mình; trách nhiệm đối với Thiên Chúa, biết tạ ơn Ngài; trách nhiệm đối với tha nhân, quảng đại và yêu thương; trách nhiệm đối với môi trường và thế giới, trân trọng và gìn giữ. Có như thế, chúng ta sẽ “đứng thẳng và ngẩng đầu lên” vào ngày Chúa đến, ngày ‘ngợi khen và tán tạ’ uy danh Ngài!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin giúp con biết phân định những giá trị thực và những gì là phù du, để con sống phù hợp với điều Chúa muốn, hầu có thể ‘ngợi khen và tán tạ’ Chúa hôm nay và mai ngày”, Amen.
(Tgp. Huế)