CHÚA NHẬT 13 THƯỜNG NIÊN NĂM B
SỐNG YÊU THƯƠNG ĐỂ DIỄN TẢ ĐỨC TIN
Bài Tin Mừng Chúa nhật hôm nay nói đến lòng tin và phép lạ. Hai phép lạ xảy ra cùng thời gian nhờ lòng tin: Người đàn bà loạn huyết đến mười hai năm, được khỏi và bé gái con của ông trưởng hội đường đã chết, được sống lại.
Cả hai phép lạ, Chúa đều nhấn mạnh đức tin. Với người đàn bà loạn huyết, Chúa nhìn thấy lòng tin của chị, Chúa chữa cho chị. Chúa tuyên bố để xác nhận lòng tin vững vàng ấy: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con”.
Với ông trưởng hội đường, Chúa nâng đỡ lòng tin của ông - đang khi ông đứng trước thử thách lớn: con ông chết - bằng lời an ủi vừa đòi ông sẵn sàng biểu lộ đức tin, vừa nâng đỡ đức tin của ông: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi”.
Tuy cách thể hiện khác nhau:
- Ông trưởng Hội đường trực tiếp gặp Chúa, xin Chúa chữa lành con gái mình đang sắp chết, và ngay trước khi Chúa ra tay, em bé đã chết thật sự.
- Còn người phụ nữ, do đặc thù và sự tế nhị của bệnh tật, do định kiến độc ác của xã hội, do sự kỳ thị thiếu khoan nhân của lề luật, đã âm thầm bày tỏ lòng tin bằng cách đụng vào gấu áo Chúa với ước mong kín đáo, mình sẽ lành bệnh.
Cả hai cùng cho thấy lòng tin tưởng lớn và niềm trông cậy mạnh. Lòng tin tưởng, niềm trông cậy ấy bắt gặp tình yêu khoan nhân của Chúa Giêsu. Chúa hiểu nỗi lòng người phụ nữ đã quá mệt mỏi và đau khổ vì bệnh triền miên. Chúa càng hiểu nỗi đau của người cha khi nghe tin con mình vừa chết.
Ân huệ của Đấng giàu lòng xót thương được trao ban. Phép lạ đã diễn ra. Chúa quăng gánh bệnh tật của người phụ nữ, trả cho chị những ngày tháng sống vui tươi mà chị từng có trước kia. Chúa thủ tiêu nỗi lo lắng, buồn khổ của người đàn ông quá thương con và trả lại cho ông chính đứa con ruột thịt của ông.
Đức tin là quan trọng, cần thiết cho cuộc đời mỗi Kitô hữu. Nó không là kết quả của lao nhọc, tích cóp ngày này tháng nọ. Nó không bao giờ xuất phát từ không ngoan, thông minh, giàu có. Nó càng không bao giờ là thành quả do mua bán, đổi chác mà có.
Đức tin là ân ban, là quà tặng xuất phát bởi tình yêu, sự quan tâm của Đấng mà trời không thể thấu, đất không thể dò, trao ban cho từng người.
Dù vậy, đức tin không thay thế mọi hành động, mọi nếp nghĩ, nếp sống của con người. Đức tin do Thiên Chúa ban tặng, nhưng con người phải mở lòng đón nhận bằng chính sự cộng tác của mình.
Vậy cộng tác thế nào để trau dồi đức tin của bản thân ngày càng tiến và mạnh? Một trong những cách để có đức tin mạnh là sống yêu thương như Chúa Kitô, vì Chúa Kitô. Câu chuyện sau đây là bằng chứng giúp sống yêu thương.
Một người lính kể: "Một ngày mùa đông, chúng tôi hết lương thực, vừa đói lả, vừa lạnh, vừa phải truy lùng kẻ thù của bộ lạc mình. Sau ba đêm, tôi phát hiện một túp lều của kẻ thù. Tôi bò đến gần, khoét một lỗ trên vách. Nhìn vào, tôi thấy đôi vợ chồng đang ngồi sưởi và đứa bé chơi bên cạnh.
Tự dưng đứa bé đứng dậy cầm chiếc muỗng thọc vào nồi súp. Bất ngờ nó nhìn đúng vào cái lỗ mà tôi đã khoét. Tôi hốt hoảng. Nhưng đứa bé múc một ít súp thọc chiếc muỗng ra ngoài lỗ. Tôi chỉ cần kê môi mình vào chiếc muỗng. Nó cho tôi ăn liên tiếp mà đôi vợ chồng không hề hay biết...
Tôi rút lui và không còn ý hại gia đình kia nữa. Tôi cắm cổ chạy trên tuyết, nhưng hình ảnh đứa bé không buông tha, nó lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi quyết định cứu họ. Trở lại túp lều, tôi đi vào cửa trước. Bị bất ngờ, đôi vợ chồng kinh hoảng. Nhưng thấy tôi không có ý đe dọa, họ lấy lại bình tĩnh.
Tôi cho họ biết tất cả mọi sự vừa mới xảy ra và việc tôi đổi ý không làm hại họ ra sao. Tôi đề nghị họ mau lánh đi, bởi chẳng bao lâu nữa, bộ lạc của tôi sẽ bất ngờ ập đến như kế hoạch và chắn chắn họ không tha cho bất cứ ai mà họ xem là kẻ thù.
Sau cùng, tôi xin rời quân ngũ. Lòng thù hận trong tôi đã tắt, bù lại là tình yêu chớm nở. Từ đó, tôi luôn trân trọng tình yêu và thể hiện yêu thương khi có dịp. Càng lớn tuổi, tôi càng tin, cái mà chúng ta cần là tình yêu chứ không phải thù hận, chém giết. Mỗi người cần học lấy hình ảnh "Đứa Bé Hòa Bình" như thế, để luôn dành yêu thương cho nhau".
Tình yêu làm nên phép lạ. Chúa Giêsu thể hiện tình yêu. Ông trưởng hội đường cũng lấy tình yêu đối với con cái mà đến với Chúa Giêsu.
Chúa chờ chúng ta bày tỏ lòng yêu thương để những phép lạ của thời mới tiếp tục diễn ra.
Nếu cử chỉ yêu thương vô thức của đứa bé đã cứu cả nhà, thì chính cử chỉ đó cũng đã làm thay đổi một con người. Đó chính là phép lạ giữa đời thường.
Tình yêu làm nên phép lạ. Nếu ta sống yêu thương mọi nơi, mọi lúc, chắc chắn phép lạ giữa đời cũng không hề là điều hiếm hoi.
Còn hơn thế, nếu Kitô hữu, vì tin vào Chúa, vì muốn sống và bày tỏ đức tin của mình, chắc chắn họ cũng sẽ làm nên vô vàn phép lạ. Phép lạ lớn nhất là kéo họ đến gần Chúa, chiếm lĩnh Chúa.
Hãy tin và hãy yêu. Tin để mà yêu. Và yêu để ngày càng gia tăng lòng tin.
SỐNG YÊU THƯƠNG ĐỂ DIỄN TẢ ĐỨC TIN
Bài Tin Mừng Chúa nhật hôm nay nói đến lòng tin và phép lạ. Hai phép lạ xảy ra cùng thời gian nhờ lòng tin: Người đàn bà loạn huyết đến mười hai năm, được khỏi và bé gái con của ông trưởng hội đường đã chết, được sống lại.
Cả hai phép lạ, Chúa đều nhấn mạnh đức tin. Với người đàn bà loạn huyết, Chúa nhìn thấy lòng tin của chị, Chúa chữa cho chị. Chúa tuyên bố để xác nhận lòng tin vững vàng ấy: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con”.
Với ông trưởng hội đường, Chúa nâng đỡ lòng tin của ông - đang khi ông đứng trước thử thách lớn: con ông chết - bằng lời an ủi vừa đòi ông sẵn sàng biểu lộ đức tin, vừa nâng đỡ đức tin của ông: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi”.
Tuy cách thể hiện khác nhau:
- Ông trưởng Hội đường trực tiếp gặp Chúa, xin Chúa chữa lành con gái mình đang sắp chết, và ngay trước khi Chúa ra tay, em bé đã chết thật sự.
- Còn người phụ nữ, do đặc thù và sự tế nhị của bệnh tật, do định kiến độc ác của xã hội, do sự kỳ thị thiếu khoan nhân của lề luật, đã âm thầm bày tỏ lòng tin bằng cách đụng vào gấu áo Chúa với ước mong kín đáo, mình sẽ lành bệnh.
Cả hai cùng cho thấy lòng tin tưởng lớn và niềm trông cậy mạnh. Lòng tin tưởng, niềm trông cậy ấy bắt gặp tình yêu khoan nhân của Chúa Giêsu. Chúa hiểu nỗi lòng người phụ nữ đã quá mệt mỏi và đau khổ vì bệnh triền miên. Chúa càng hiểu nỗi đau của người cha khi nghe tin con mình vừa chết.
Ân huệ của Đấng giàu lòng xót thương được trao ban. Phép lạ đã diễn ra. Chúa quăng gánh bệnh tật của người phụ nữ, trả cho chị những ngày tháng sống vui tươi mà chị từng có trước kia. Chúa thủ tiêu nỗi lo lắng, buồn khổ của người đàn ông quá thương con và trả lại cho ông chính đứa con ruột thịt của ông.
Đức tin là quan trọng, cần thiết cho cuộc đời mỗi Kitô hữu. Nó không là kết quả của lao nhọc, tích cóp ngày này tháng nọ. Nó không bao giờ xuất phát từ không ngoan, thông minh, giàu có. Nó càng không bao giờ là thành quả do mua bán, đổi chác mà có.
Đức tin là ân ban, là quà tặng xuất phát bởi tình yêu, sự quan tâm của Đấng mà trời không thể thấu, đất không thể dò, trao ban cho từng người.
Dù vậy, đức tin không thay thế mọi hành động, mọi nếp nghĩ, nếp sống của con người. Đức tin do Thiên Chúa ban tặng, nhưng con người phải mở lòng đón nhận bằng chính sự cộng tác của mình.
Vậy cộng tác thế nào để trau dồi đức tin của bản thân ngày càng tiến và mạnh? Một trong những cách để có đức tin mạnh là sống yêu thương như Chúa Kitô, vì Chúa Kitô. Câu chuyện sau đây là bằng chứng giúp sống yêu thương.
Một người lính kể: "Một ngày mùa đông, chúng tôi hết lương thực, vừa đói lả, vừa lạnh, vừa phải truy lùng kẻ thù của bộ lạc mình. Sau ba đêm, tôi phát hiện một túp lều của kẻ thù. Tôi bò đến gần, khoét một lỗ trên vách. Nhìn vào, tôi thấy đôi vợ chồng đang ngồi sưởi và đứa bé chơi bên cạnh.
Tự dưng đứa bé đứng dậy cầm chiếc muỗng thọc vào nồi súp. Bất ngờ nó nhìn đúng vào cái lỗ mà tôi đã khoét. Tôi hốt hoảng. Nhưng đứa bé múc một ít súp thọc chiếc muỗng ra ngoài lỗ. Tôi chỉ cần kê môi mình vào chiếc muỗng. Nó cho tôi ăn liên tiếp mà đôi vợ chồng không hề hay biết...
Tôi rút lui và không còn ý hại gia đình kia nữa. Tôi cắm cổ chạy trên tuyết, nhưng hình ảnh đứa bé không buông tha, nó lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi quyết định cứu họ. Trở lại túp lều, tôi đi vào cửa trước. Bị bất ngờ, đôi vợ chồng kinh hoảng. Nhưng thấy tôi không có ý đe dọa, họ lấy lại bình tĩnh.
Tôi cho họ biết tất cả mọi sự vừa mới xảy ra và việc tôi đổi ý không làm hại họ ra sao. Tôi đề nghị họ mau lánh đi, bởi chẳng bao lâu nữa, bộ lạc của tôi sẽ bất ngờ ập đến như kế hoạch và chắn chắn họ không tha cho bất cứ ai mà họ xem là kẻ thù.
Sau cùng, tôi xin rời quân ngũ. Lòng thù hận trong tôi đã tắt, bù lại là tình yêu chớm nở. Từ đó, tôi luôn trân trọng tình yêu và thể hiện yêu thương khi có dịp. Càng lớn tuổi, tôi càng tin, cái mà chúng ta cần là tình yêu chứ không phải thù hận, chém giết. Mỗi người cần học lấy hình ảnh "Đứa Bé Hòa Bình" như thế, để luôn dành yêu thương cho nhau".
Tình yêu làm nên phép lạ. Chúa Giêsu thể hiện tình yêu. Ông trưởng hội đường cũng lấy tình yêu đối với con cái mà đến với Chúa Giêsu.
Chúa chờ chúng ta bày tỏ lòng yêu thương để những phép lạ của thời mới tiếp tục diễn ra.
Nếu cử chỉ yêu thương vô thức của đứa bé đã cứu cả nhà, thì chính cử chỉ đó cũng đã làm thay đổi một con người. Đó chính là phép lạ giữa đời thường.
Tình yêu làm nên phép lạ. Nếu ta sống yêu thương mọi nơi, mọi lúc, chắc chắn phép lạ giữa đời cũng không hề là điều hiếm hoi.
Còn hơn thế, nếu Kitô hữu, vì tin vào Chúa, vì muốn sống và bày tỏ đức tin của mình, chắc chắn họ cũng sẽ làm nên vô vàn phép lạ. Phép lạ lớn nhất là kéo họ đến gần Chúa, chiếm lĩnh Chúa.
Hãy tin và hãy yêu. Tin để mà yêu. Và yêu để ngày càng gia tăng lòng tin.