TA ĐÃ THẤY GÌ SAU ĐÊM ẤY ?
(Chút hoài niệm 42 năm “Tháng 4 đen”)
 
Ta đã thấy gì sau đêm ấy,
Đêm hòa bình mà “mắt mẹ chưa vui”[1]
Thấy em thơ nước mắt sụt sùi,
Vầng khăn trắng phủ lên đời côi cút !
 
Ta đã thấy tương lai là ngõ cụt,
Kiếp phận đời xin phó mặc rủi may.
Của cải gia tài, trắng cả đôi tay,
Còn duy nhất chút nợ tình dang dở.
 
Ta đã thấy người vợ hiền nức nở,
Ôm xác chồng lạnh ngắt vết thương đau !
Làm sao qua giờ đứt đoạn cây cầu ?
Và cuối xóm mái nhà xưa tan nát ?
 
Ta nghe thấy con chìa vôi đang hát,
Tháp giáo đường tắt lịm tiếng chuông ngân.
Con sông quê ta hụp tắm bao lần,
Giờ hoang vắng nên bãi bờ xa lạ !
 
Ta đã thấy gánh gồng ai tất tả,
Dắt díu đi mà chẳng biết về đâu !
Tay ẵm tay bồng mắt mẹ lo âu,
Nắng tháng tư, bụi đường mờ chân bước…!
 
Ta đã thấy giữa núi rừng mạn ngược,
Những thân tàn ma dại đám tàn quân.
Rách nát xanh xao còm cỏi tấm thân,
Trường cải tạo của một bầy súc vật.
 
Ta đã thấy bao công trường tất bật,
Nước mắt em hòa nhại nhễ mồ hôi.
Mái tóc, làn da, dáng đứng hoa khôi,
Tay liềm cuốc, bút nghiên đành xếp lại.
 
Ta đã thấy những đêm dài tê tái,
Những con thuyền trôi dạt giữa mênh mông.
Ai đó trên bờ dõi mắt ngóng trông,
Người đi mãi giữa trùng dương cổ mộ…
 
Sau đêm ấy, tiếng đàn ta đứt đổ,
“Ca hát” (KH) thôi nhường “khờ khổ” (Khờ-ô-khô…) lên ngôi.
Cạp đất mà ăn đành phải chọn thôi…
Làm sao kể đủ, chuyện từ sau đêm ấy !
 
Sơn ca Linh (Tháng 4/2017)
 


[1] Lời trong ca khúc “ĐÊM NAY HÒA BÌNH SAO MẮT MẸ CHƯA VUI” của có nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.