Việc đầu tiên trong ngày đầy đủ thứ nhất ở Mễ Tây Cơ của Đức Phanxicô là tới Cung Điện Quốc Gia để gặp gỡ Tổng Thống Enrique Pena Nieto, các nhà cầm quyền dân sự và ngoại giao đoàn. Tại đây, ngài đã đọc bài diễn văn đầu tiên trong chuyến tông du 6 ngày của ngài:

Thưa Tổng Thống, tôi cám ơn ngài về những lời nghinh đón của ngài. Tôi sung sướng được đặt chân lên đất Mễ Tây Cơ, đất nước chiếm một chỗ đặc biệt trong trái tim Mỹ Châu. Hôm nay, tôi đến như một nhà truyền giáo của lòng thương xót và hòa bình nhưng cũng như một người con muốn tôn kính mẹ mình, Nữ Trinh Diễm Phúc Guadalupe, và đặt mình dưới sự chăm sóc khôn nguôi của ngài.

Cố gắng làm một đứa con ngoan, bước theo bước đi của mẹ chúng ta, tôi muốn chính tôi bày tỏ lòng tôn trọng đối với dân tộc này và đối với mảnh đất này, một đất nước hết sức phong phú về văn hóa, lịch sử, và tính đa dạng. Thưa Tổng Thống, qua ngài, tôi muốn chào kính và ôm hôn nhân dân Mễ Tây Cơ trong nhiều biểu thức của họ và trong tình hình đa dạng nhất họ từng kinh qua. Cám ơn qúi vị đã nghinh đón tôi tới lãnh thổ qúy vị.

Mễ Tây Cơ là một quốc gia vĩ đại. Nó được chúc phúc với những tài nguyên thiên nhiên phong phú và một sinh thái đa dạng mênh mông, trải dài khắp lãnh thổ. Vị trí địa dư ưu tiên của nó biến nó thành điểm qui chiếu đối với Mỹ Châu; và các nền văn hóa bản địa mestizocriollo đã mang lại cho nó một bản sắc riêng, tạo điều kiện thuận lợi cho một sự phong phú văn hóa không luôn dễ dàng tìm thấy và nhất là lượng giá. Sự khôn ngoan của tổ tiên biểu hiện qua chủ nghĩa đa văn hóa là một trong các tài nguyên vĩ đại nhất, vượt xa, về đời người. Đó là một bản sắc từ từ học được cách phải tự lên khuôn mình ra sao giữa muôn hình muôn dạng và nay chắc chắn đã tạo nên một di sản phong phú cần được đánh giá, khuyến khích và bảo vệ.

Tôi tin và dám nói rằng ngày nay, sự phong phú chính của Mễ Tây Cơ có một khuôn mặt trẻ; đúng thế, sự phong phú này chính là giới trẻ của qúy vị. Hơn một nửa dân số của qúy vị là người trẻ. Điều này làm cho việc dự tính và đặt kế hoạch cho tương lai, cho ngày mai trở thành khả hữu. Điều này đem lại hy vọng và viễn ảnh tương lai. Dân tộc nào có một dân số trẻ trung là một dân tộc có khả năng tự canh tân và biến đổi; nó là một lời mời nhìn về tương lai với niềm hy vọng và, ngược lại, nó thách thức chúng ta một cách tích cực tại đây và ngay bây giờ. Thực tại này nhất định dẫn chúng ta tới chỗ phải suy nghĩ về các trách nhiệm của mình khi đề cập tới việc xây dựng một loại Mễ Tây Cơ như lòng chúng ta mong muốn, một Mễ Tây Cơ mà chúng ta muốn trao lại cho các thế hệ đang đến. Nó cũng dẫn chúng ta tới chỗ hiểu ra rằng tương lai đầy hy vọng phải được tạo dựng trong hiện tại bởi những con người nam nữ chính trực, trung thực, và có khả năng làm việc cho ích chung, “cái ích chung” mà ở thế kỷ 21 này người ta ít khi chịu tìm kiếm. Kinh nghiệm dạy chúng ta rằng mỗi khi chúng ta tìm con đường đặc quyền hay đặc lợi cho một số ít người mà gây hại tới lợi ích mọi người, chẳng sớm thì muộn, đời sống xã hội sẽ trở thành mảnh đất mầu mỡ của tham nhũng, buôn bán ma túy, loại trừ các nền văn hóa khác, bạo lực và buôn người, bắt cóc và chết chóc, đem lại đau khổ và một sự phát triển trì trệ.

Nhân dân Mễ Tây Cơ đặt trọn niềm hy vọng của họ vào một bản sắc đã được lên khuôn trong các thời điểm thử thách và khó khăn của lịch sử. Bản sắc này đã được rèn đúc bởi các chứng tá công dân tuyệt vời, những người hiểu rõ rằng muốn vượt qua các tình huống phát sinh từ sự cố chấp của chủ nghĩa duy cá nhân, điều cần là phải có đồng tâm nhất trí giữa các định chế chính trị, xã hội và tài chánh, và của mọi người nam nữ dấn thân cho ích chung và phát huy phẩm giá con người nhân bản.

Một nền văn hóa tổ tiên cùng với việc khuyến khích các tài nguyên nhân bản như nền văn hóa của qúy vị phải là một kích thích để tìm ra các hình thức mới cho đối thoại, thương thảo và bắc cầu có thể hướng dẫn chúng ta trên con đường liên đới dấn thân. Khởi đi từ những con người tự cho mình là Kitô hữu, đây là một dấn thân mà tất cả chúng ta phải cam kết, để xây dựng “một đời sống chính trị trên căn bản thực sự con người” (Gaudium et Spes, 73), và một xã hội trong đó, không ai cảm thấy mình là nạn nhân của nền văn hóa vứt bỏ.

Các nhà lãnh đạo đời sống xã hội, văn hóa và chính trị có một nghĩa vụ đặc thù là đem lại cho mọi công dân cơ hội để đóng góp xứng đáng cho chính tương lai của họ, bên trong gia đình họ và trong mọi phạm vi diễn ra các tương tác nhân bản và xã hội. Với cách này, họ sẽ giúp các công dân thực sự có quyền sử dụng các của cải vật chất và tâm linh hết sức cần thiết: nhà ở thỏa đáng, việc làm xứng đáng, thực phẩm, công lý thực sự, an ninh hữu hiệu, một môi trường lành mạnh và yên ổn.

Đây không chỉ là vấn đề cần phải cập nhật và cải thiện luật lệ, một điều luôn cần thiết, nhưng đúng hơn cần phải khẩn thiết đào tạo trách nhiệm bản thân nơi mỗi cá nhân, với việc tôn trọng đầy đủ đối với người khác vì mọi người nam nữ đều có chung trách nhiệm phải cổ vũ việc thăng tiến quốc gia. Đây là một nghĩa vụ liên quan tới mọi người Mễ Tây Cơ thuộc các lãnh vực khác nhau, bất kể là công hay tư, là tập thể hay cá nhân.

Thưa Tổng Thống, tôi bảo đảm với ngài rằng trong cố gắng này, Chính Phủ Mễ Tây Cơ có thể trông cậy vào sự hợp tác của Giáo Hội Công Giáo, một Giáo Hội vốn đồng hành với đời sống của quốc gia này và luôn đổi mới cam kết và sự sẵn sàng của mình để phục vụ chính nghĩa vĩ đại của nhân loại: xây dựng nền văn minh tình thương.

Tôi sẵn sàng du hành khắp đất nước xinh đẹp và rộng lớn này như một nhà truyền giáo và như một người hành hương muốn được cùng qúy vị đổi mới cảm nghiệm thương xót như một chân trời mới đầy cơ may nhất định sẽ đem lại công lý và hòa bình. Tôi cũng xin phó thác trong tầm nhìn của Đức Maria, Nữ Trinh Diễm Phúc Guadalupe, để nhờ lời cầu bầu của ngài, Cha hay thương xót sẽ ban ơn để những ngày này và tương lai của lãnh thổ này sẽ là một cơ hội để gặp gỡ, hợp nhất và hoà bình. Xin cám ơn qúy vị.