Chuyện phiếm: CHUYỆN QUÊ NHÀ



Mùa đông năm nay Canada nhiều tuyết lạ thường. Anh Mike hàng xóm da trắng của tôi sáng nào cũng phải thức dạy thật sớm xúc tuyết để mở lối cho xe ra đi làm. Chiều về anh phải cào tuyết hồi lâu mói đưa được xe vào trong. Gặp tôi anh nói lớn: Cả nước này chỉ có một mình ông là khôn ! Các cụ có biết anh Mike khen tôi khôn ở điểm nào chưa ? Thưa, ở điểm tôi không có xe hơi. Ở miền đất hạnh phúc này đã mấy chục năm, tôi chỉ lái xe có mấy năm đầu, rồi tôi bán xe. Tôi đi làm bằng xe bus các cụ ạ. Hệ thống chuyên chở công cộng ở Toronto này tốt nhất thế giới. Từ nhà tôi đi Phố Tàu mua nước mắm, tôi đi xe điện ngầm có 15 phút. Nếu cụ lái xe thì ít nhất cũng mất nửa giờ. Cụ lại còn bị nhức đầu vì kẹt xe, kẹt đường, tới nơi phải tìm ra chỗ đạu xe. Anh Mike còn khen tôi là không lái xe mà mỗi năm tôi để dành được gần 10 ngàn đồng vì không phải đóng thuế xe, tiền bảo hiểm, tiền bảo trì, tiền xăng nhớt. Chỉ có anh Mike là hiểu tôi và phục tôi, chứ mấy người tỵ nạn mới đến xứ này thì thương hại tôi lắm vì cho rằng tôi ở Canada đã lâu mà không mua nổi cái ô tô !

Mùa này, lái xe hơi thì khổ với mặt đường đầy tuyết, đi bộ thì cực với những đống tuyết chặn lối. Trong nhà, ngồi bên lò sưởi ấm áp rồi nhìn tuyết bay ngoài đường thì thấy thơ mộng thật, nhưng lội bộ ngoài đường, bước thấp bước cao, tuyết phả vào mặt, giá buốt luồn vào người, đời không hề thơ mộng chút nào.

Lần họp làng tuần qua tại nhà Cụ Chánh đã làm mọi người nhớ tới công ơn những người da trắng tiền phong, cách đây mấy trăm năm đã đến đây khai sơn phá thạch, để chúng tôi bây giờ được tiện nghi hạnh phúc như thế này.

Bữa nay Cụ chánh đãi chúng tôi hai món rất lạ miệng, đó là món vỏ dưa hấu xào thịt gà, và món gỏi vỏ dưa hấu thay thế đu đủ xanh. Xưa nay ăn dưa hấu, ta thường vất đi cái cùi trắng. Thật phí của trời. Chớ vất đi, các cụ ạ. Này nhá, ta gọt cái vỏ xanh bên ngoài, còn lại là cùi trắng, thuốc bổ đấy. Phần cùi trắng này rất tốt cho bao tử và bộ máy tiêu hóa. Xào với thịt, trộn với nước mắm, lạ miệng và ngon qúa sức !

Chị Ba Biên Hòa là người lên tiếng mở đầu bưã ăn. Chị nói: Tết con chuột đã qua, và chúng ta đã nghe bao nhiêu chuyên về chuột, bởi vậy hôm nay chúng ta không nói chuyện chuột nữa nghe bà con. Có một vài hội viên gật đầu, nhưng tiếng ông ODP đã làm mọi người chú ý: Chị Ba nói rất có lý, đáng lẽ là nên chấm dứt chuyện con chuột, nhưng xin cả làng cho tôi làm một việc ngoại lệ, ấy là bữa nay xin cho phép tôi được nói tiếp về chuột. Xin cho tôi nói để nó hết ấm ức trong lòng. Và mọi người đã lắng tai nghe ông.

Đã chuẩn bị từ trước, ông ODP rút trong túi ra mấy trang giấy, rồi ông chỉ tay vào tôi và thuyết trình: Đây là món qùa của bạn Trà Lũ gửi mừng tuổi tôi. Tôi thấy món qùa này qúy quá, không dám giữ riêng cho mình mà xin chia sẻ với cả làng. Thoáng nhìn mấy trang giấy ông ODP cầm trong tay là tôi nhận ra món quà của tôi rồi. Đó là mấy trang Tin Thư mang tên ‘Anh sáng’ của Mục Sư Phan Thanh Bình ở Cali gửi cho tôi. Các cụ biết mục sư Bình chứ ? Ông là một mục sư vừa đạo đức vừa thông thái lạ thường. Ông đã viết rất nhiều sách giảng đạo. Mỗi tháng ông còn gửi cho các tín hữu và bạn bè bản tin thư chia sẻ Lời Chúa. Tết Con Chuột vừa rồi, ông viết về con chuột hay quá. Tôi nhận được bản tin này, đọc ngấu nghiến rồi vội vàng biếu ngay ông ODP. Không ngờ ông ODP cũng bị bùa mê từ MS Bình.

Ông ODP nói rất say sưa: Tôi đọc cổ thư đã nhiều, thế mà không hề biết chuyện con chuột của văn hào Tô Đông Pha đời Tống bên Tàu. Họ Tô kể rằng: Một đêm kia ông đang ngồi đọc sách thì nghe tiếng chuột gặm cái gì đâu đó. Ông vỗ bàn thì nó yên. Phút sau nó lại gặm. Ông sai người đầy tớ lấy cây đèn tìm chuột. Người đầy tớ lắng nghe động tĩnh hồi lâu thì phát giác ra con chuột đang gậm nhấm trong rương. Học giả Tô Đông Pha liền chuẩn bị đập con chuột. Mở rương ra, ông chỉ thấy một con chuột nhắt nằm chết ngay đơ. Ông vội lấy que gắp con chuột chết vất ra ngoài. Thân con chuột vừa chạm đất, nó vùng chạy rồi biến mất. Văn hào Tô Đông Pha bắt hụt con chuột đã trầm ngâm: Lạ thay, con chuột bị nhốt trong rương, không có gì ăn được, nhưng nó cứ cố gặm. Nó gặm để gây chú ý, để người ta mở rương giúp nó tìm kế thóat thân. Không chết mà làm ra chết. Con người là con vật khôn hơn các loài, ấy thế mà ta thấy con chuột khôn hơn loài người. Ta đã mắc mưu nó.

Hay qúa chứ. Các cụ đã nghe chuyện con chuột này chưa ? Ông ODP và tôi đều chưa. Xin bái phục MS Phan Thanh Bình đã tìm ra con chuột của Tô Đông Pha

Mà phần bái phục chưa hết đâu. Sau chuyện con chuột trên đây, MS Bình còn luận về Dịch Hạch, một thứ dịch do con chuột gây ra. Thế kỷ thứ 5, dich này đã giết hại hàng trăm ngàn người ở Nhã Điển, thế kỷ thứ 6 hàng triệu người ở Bắc Phi, thế kỷ thứ 14, 23 triệu người ở Âu Châu và 23 triệu người ở Á Châu…... Và các thế kỷ kế tiếp, con chuột đã gieo kinh hoàng cho khắp thế giới.

Và mục sư Bình đã cảnh giác chúng ta: Ngoài dịch chuột, thế giới còn đang phải đối diện với Dịch Chiến Tranh, do con vi trùng ganh ghét, đố kỵ, vị kỷ. Thế Chiến Thứ Nhất bệnh dịch này đã lấy đi mạng sống của 10 triệu người, Thế Chiến Thứ Hai lấy đi 55 triệu mạng người. Và Thế Chiến Thứ Ba hình như đang tới gần. Ngoài ra còn dịch Cộng Sản. Nga Sô, Trung Cộng, Việt Cộng, Miên Cộng đã giết chừng một trăm triệu người.. .

Mấy bà mấy cô trong làng nghe tới sự chết thì sợ qúa đã xin ông ODP ngưng nói về bệnh Dịch. Ông ODP ngưng đề tài này và chuyển sang đề tài khác ngay. Các cụ có biết ông già ODP mưu lược này nói về chuyện gì không. Tôi phục cái tài mẫn tiệp của ông này qúa. Hình như ông đã tính trước được phản ứng của dân làng. Xưa, ông là nhà quân sự nổi tiếng cầm quân giỏi. Ông đánh trận nào thắng trận đó. Đánh giặc là phải biết tiên liệu mà, ông thường bảo tôi thế. Tôi cũng tưởng ông kể chuyện cười. Không phải thế, các cụ ơi. Ông nói về đề cái ĂN, và vẫn dính tới MS Phan Thanh Bình, mới tài chứ.

Ông ODP hùng hồn nói tiếp: Từ khi tôi mê MS Bình, tôi đã tìm mua được cuốn sách mới nhất của ông, cuốn ‘ Hài Hòa Trong Tình Người’. Tác giả giảng về nhiều đề tài, giọng rất tếu. Chẳng hạn nói về ĂN, trang 122 ông viết:

-Những lãnh vực không nên ăn: ăn bám, ăn bẩn, ăn bòn, ăn bớt, ăn bừa, ăn cắp, ăn chận, ăn chịu, ăn chơi, ăn chực, ăn cướp, ăn đút, ăn gian, ăn hiếp, ăn hối lộ, ăn lường, ăn mảnh, ăn mánh, ăn mày, ăn ngược nói ngạo, ăn quỵt, ăn sương, ăn trộm, ăn vạ, ăn vụng………...

- Những lãnh vực nên ăn: ăn cận nằm kề, ăn cây nào rào cây ấy, ăn cho đều chia cho sòng, ăn có nhai nói có nghĩ, ăn học, ăn khớp,, ăn lương, ăn nằm, ăn năn, ăn ngay nói thẳng, ăn nhịp, ăn nói, ăn ở, ăn sung mặc sướng, ăn tiệc, ăn tiêu, an uống, ăn ý...

Thuyết trình viên ODP là người rất tinh ý, ông biết ông giảng đạo như vậy đã đủ, nên ông chuyển sang đề tài tươi mát để đẹp lòng phe các bà.Ông chuyển ngay, rất dễ dàng. Nhân tháng Hai có lễ Valentine, lễ quốc tế về tình yêu, mùa lễ còn đang nóng bỏng trong lòng các bà. Ông đố các bà tin thời sự nào về tình yêu nóng bỏng nhất. Câu hỏi bất chợt và khó làm phe các bà ớ ra. Nhà thông thái bèn nói ngay: Đó là tin một cô gái được tài tử thần tượng hôn một cái vào má, cô sung sướng ngây ngất đến độ đã lăn ra bất tỉnh. Tài tử nào cơ ? Thưa đó là chàng tài tử đẹp trai David Beckham. Các hãng tin ở Hollywood đã loan tin này trang nhất hồi đầu tháng Hai vừa qua. Kinh thật chứ. Mới hôn có một cái và mới hôn vào má mà đã lăn đùng ra, chứ nếu hôn nhiều cái và cái hôn tiến xa hơn thì chắc cô sẽ tiêu diêu miền cực lạc.

Rồi ông ODP duyên dáng chuyển đề: Đấy là chuyện bên tây. Bên ta cũng kinh hãi lắm. Tình yêu cơ mà. Ta hãy nghe nhà thơ Nguyễn Nhược Pháp tâm sự với nhà thơ Nguyễn Vỹ. Nguyễn Nhược Pháp là tác giả bài thơ nổi tiếng ‘ Chùa Hương’. Ông là con của cụ Nguyễn Văn Vĩnh. Cụ Vĩnh là bạn thân của bố cô Thanh Tú. Cô Thanh Tú mê Nguyễn Nhược Pháp nhưng mối tình một chiều. Nguyễn Vỹ mới hỏi nhỏ Nguyễn Nhược Pháp tại sao không yêu nàng Thanh Tú. Nhược Pháp trả lời:

- Thanh Tú không có ngực thì làm sao tôi yêu được ?

- Thế tình yêu ở ngực à ?

- Nhưng chính ở trên bộ ngực ấy ta mới sờ được tình yêu chứ !

Các cụ đã thấy câu trả lời này sấm sét chưa ? Ngày xưa, tôi có đọc một câu của Immanuel Kant mà tôi cho là hay qúa sức và đúng qúa sức: ‘ Bàn tay là phần có thể thấy được của bộ óc’. Nay nghe câu trả lời của Nguyễn Nhược Pháp thì tôi thấy câu của Kant phải viết thêm: ‘Bàn tay là phần có thể thấy được của bộ óc và trái tim’. Các cụ có đồng ý với tôi không ?

Thấy các bà chăm chú nghe chuyện tình yêu ở ngực, ông H.O. được hứng bèn xin góp một chuyện. Rằng trong các thiệp lễ Valentine đều có vẽ hình trái tim màu đỏ. Trái tim là biểu hiệu tình yêu. Nhưng theo GS Galdino Pranzarone thuộc Đại học Salem bên Mỹ thì cái hình đó không phải là hình trái tim. Ông đã tìm thấy lời giải thích cái hình vẽ ấy trong thần thoại Hy lạp. Các cụ nào yếu bóng vía thì xin nhắm mắt lại và đừng đọc tiếp nha. Đó không phải là hình trái tim mà là hình cặp mông nhìn từ phía sau của nữ thần sắc đẹp Aphrodite. Cặp mông nha. Người Hy lạp ngày xưa đã xây riêng một ngôi đền mang tên ‘ Aphrodite Kallipygos’, nghĩa là ‘ Nữ thần có cặp mông đẹp nhất thế gian’. Thì ra mắt chúng ta khác mắt người Hy Lạp, các cụ a.

Lần đầu tiên các bà nghe sự lạ về hình trái tim, rõ ràng xưa nay ai cũng bảo nó là hình trái tim, nay theo ông H.O. thì nó lại là hình cái khác. Mấy bà lấy tay vuốt ngực rồi kêu lên: Quỷ thần thiên địa ơi, sao lại có sự lạ đời như thế này! Người Hy Lạp ngày xưa kỳ qúa !

Lúc này anh John mới lên tiếng: Đó là hình trái tim, hình biểu tượng tình yêu. Muôn người như một, ai cũng nghĩ thế, chỉ trừ có cái ông giáo sư Pranzarone kỳ cục mà thôi. Ta hãy quên cái ông giáo sư có con mắt lệch lạc này đi. Dứt khóat đó là hình quả tim. Xin hãy cho tôi nói tiếp về chuyện tình yêu.

Cái anh John này thật đáng yêu vô cùng. Giữa lúc không khí trong làng xôn xao và giao động về bức hình trái tim thì Anh đã nhảy vào đúng lúc. Anh xin trình bày tin thời sự trong tháng. Rằng theo thống kê năm 2007 vừa qua của công ty internet GOOGLE, có 2 câu hỏi mà người ta đã hỏi nhiều nhất: ‘ Thượng Đế Là Ai ?’ và ‘ Tình Yêu Là Gì ?’. Đây là hai câu hỏi lớn trong cuộc đời.

Tuần báo The Catholic Register của Tổng Giáo Phận Toronto đã dành một trang lớn, số 27.I.2008, để viết về đề tài này, và hỏi: Bạn đã tìm ra hai câu trả lời chưa?

Anh John kể tiếp: Tôi mới đọc thấy trên báo có một mẩu tin làm tôi suy nghĩ. Có thể nó là câu trả lời chung cho cả 2 câu hỏi căn bản của con người. Đó là chuyện một em bé VN trên đất Mỹ. Em mang tên Tad Lietz. Em bé này sinh ở VN. Cha mẹ sinh em ra xong, thấy em thiếu cánh tay trái, cha mẹ liền mang vất em vào viện mồ côi. Đến năm em 3 tuổi thì em gặp cứu tinh. Đó là ông bà Jeffrey và Mary Lietz. Ông bà từ Hoa Kỳ sang VN xin con nuôi. Em bé lúc đó mắt như bị mù, hai lỗ tai bị mưng mủ vì nhiễm trùng., em chỉ có cánh tay mặt. Em hầu như bất toại. Toàn thân em nặng có 16 pounds. Suốt ngày em la khóc. Ông bà Lietz đã nhận em làm con và đưa em về Mỹ. Tại Mỹ ông bà được Hội Shriners tiếp tay nuôi dưỡng. Và em đã lớn lên ở Hoa Kỳ. Sau khi hết các bệnh, em ao ước được học nhạc và học chơi đàn đại vĩ cầm. Em đã được cha mẹ nuôi hết lòng săn sóc. Kỳ vừa qua, khi em vừa tròn 12 tuổi, em đã xuất hiện trong đại hội Shriners toàn quốc Hoa Kỳ. Tay phải em bấm nốt nhạc trên cây đàn, bàn chân trái của em kéo dây đàn. Em trình bày bản nhạc Titanic thật xuất sắc. Em đã làm cả hội trường cảm động rơi nước mắt. Cả hội trường đã đứng lên vỗ tay thật lâu ca ngợi một em bé gốc VN đã chiến thắng mọi tật nguyền và nêu gương can đảm, và ca ngợi người cha mẹ nuôi Lietz có tái tim tình yêu vĩ đại và tuyệt vời.

Nếu tôi đi tìm con nuôi, tôi sẽ chọn đứa bé nào khoẻ mạnh, sạch sẽ, lành lặn. Ông Bà Lietz khác hẳn tôi và tốt hơn tôi nhiều. Ông bà chọn em bé yếu đuối, dơ bẩn, tật nguyền, bịnh hoạn, cụt tay. Cái gì đã làm hai ông bà có hành động can đảm như vậy, các cụ ?

À, mà thôi. Chuyện tình yêu đã đưa độc giả đi xa qúa mất rồi ! Xin trở về chuyện miền đất lạnh tình nồng này. Chuyện nổi bật sau Tết Mậu Tý là cuộc biểu tình của cộng đồng người Việt ở Toronto phản đối Trung Cộng chiếm đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN. Đó là ngày 9.2.2008, một ngày đầy tuyết, mưa to gió lạnh. Hơn 200 đồng bào đã tập trung trước Tòa Lãnh Sự TC ở ngay trung tâm thành phố. Một rừng cờ vàng, một rừng biểu ngữ. Điểm đặc biệt là trong phần hô khẩu hiệu có hô bằng tiếng Quan Thoại. Một cụ già đứng bên tôi gật gù về việc hô tiếng Tàu: Có lý ! Mình chửi nó thì mình phải cho nó hiểu mình chửi cái gì chứ. Các cụ ở xa nhớ lấy kinh nghiệm này nha. Phe ta vừa đả đảo Trung Cộng xâm lấn lãnh thổ và lãnh hải VN, vừa đả đảo VC hèn hạ cúi mặt ngậm miệng về việc này.

Điều đáng nói và đáng ca ngợi thứ hai là đôi danh tài Khắc Chí và Ngọc Bích vừa từ Vanvouver miền tây Canada sang Toronto sinh hoạt. Họ trình diễn tại một số trường trung tiểu học. Đôi vợ chồng nhạc sĩ tài ba này đã trình diễn âm nhạc cổ truyền VN qua các nhạc cụ VN cho học sinh da trắng. Nhà tôi nằm ngay bên cạnh một trường tiểu học Montessori. Ngày 19.2.2008, tôi đang uống trà buổi sáng thì ông bà hiệu trưởng đã sang gõ cửa mời tôi dự buổi trình diễn văn hóa đặc biệt này. Thật là tuyệt vời. Lần đầu tiên các em bé tóc vàng mắt xanh được xem, được nghe trình diễn, được sờ tới cây đàn độc huyền cầm VN và những nhạc cụ làm bằng tre. Các em tỏ ra sung sướng và ngạc nhiên hết sức mình. Một giờ trình diễn của đôi danh ca tài danh này có giá trị bằng trăm trang báo, bằng trăm giờ diễn thuyết. Hai bạn trẻ đã và đang say sưa làm công tác vinh danh văn hóa VN. Họ giống y như đôi uyên ương Trần Quang Hải và Bạch Yến khi xưa. Các cụ phương xa nếu muốn giới thiệu âm nhạc VN cho người da trắng, xin liên lạc với con chim đầu đàn: khacchi@khacchi.com, (604)-254-1602.

Về mặt viết lách, nhà văn Song Thao ở Montréal vừa ra cuốn ‘Phiếm 5’. Phục ông này qúa. Mỗi năm ra một cuốn. Cuốn nào cũng hay. Song Thao là một tên tuổi lớn trong làng chuyện phiếm. Ông đã ngoài lục tuần mà ngòi bút còn sung mãn và bay bướm qúa. Tôi gọi điện thoại khen bút ông còn nhiều mực thì ông than là đã bắt đầu thấy mực sắp cạn. Xin bái phục và chúc mừng Phiếm 5 của Song Thao.

Ông Song Thao còn bảo tôi: Thời gian đi nhanh qúa. Mới ngày nào còn đùa nghịch vui vẻ ở Chu Văn An Saigon, nay, thoắt cái, đã thấy mình thành ông già đang triết lý vụn về cuộc đời ở Canada. Lời ông làm tôi nhớ lời cô Cao Xuân mới nói với tôi tuần trước:

…………Mới vừa anh anh chị chị đó

Nay đã ôn ôn mệ mệ rồi.

Câu thơ Huế này làm tôi nhớ chuyện ông H.O. vừa theo chân ông chú ruột về thăm VN. Chú ông đã già, hằng mơ ước được nhìn lại sinh quán trước khi về chầu Phật. Ông đi đã tháp tùng ông chú, vừa hộ vệ vừa săn sóc. Ông kể nhiều chuyện VN hấp dẫn lắm, các cụ a.

Thứ nhât là chuyện ngôn ngữ. Vừa tới phi trường là hai bảng chữ đập vào mắt.

Bảng thứ nhất ghi ‘Tổ Lái’. Cái chi dị kỳ thế này. Mấy chục năm trước có ai nói thế bao giờ ! Mãi rồi mới biết đây là lối dành riêng cho phi hành đoàn lái máy bay. Rồi lại bảng ‘ Cụm Cảng Hàng Không’. Cụm là cái gì vầy cà ? Mãi rồi mới hiểu cụm đây chỉ một tập hợp. Nhưng chuyện ngôn ngữ lạ này không hay bằng chuyện thời gian đi mau. Ông chú của anh H.O. ngày xưa ở Hà Nội cũng bay bướm lắm. Ông giữ mãi trong tim người tình tên Lan của thập niên 1950. Hai chú cháu tìm đến địa chỉ người đẹp ngày xưa. Tới nơi, căn nhà sân gạch vẫn như xưa. Một cụ già đang quét sân. Bà cụ thấy hai khách lạ, bèn dừng chổi, lên tiếng hỏi: Hai bác kiếm ai ? Ông chú bèn lên tiếng: Thưa cu, tôi kiếm Cô Lan, cô Tố Lan, người bạn tình cách đây 50 năm. Cụ già nhìn ông một chút rồi bỗng oà lên khóc và ôm chầm lấy ông: Phải anh Tấn đây không ? Anh Tấn ơi, em là Tố Lan đây !

Đó là chuyện ông chú. Ông H.O. cũng một chuyện tình gay cấn tương tự. Anh cũng đi tìm người đẹp ngày xưa. Người đẹp không ở Hà Nội mà ở Saigon. Anh tới đầu ngõ thấy cô gái đang bế con, nét mặt và vóc dáng đúng là vóc dáng người yêu. Anh lên tiếng ngay: “ Thu Hồng ! em còn nhận ra anh không ? Tuấn Nhảy Dù ngày xưa đây”. Cô gái trả lời ngay: “ Thưa Bác, Thu Hồng là tên mẹ cháu, mẹ cháu đang bán hàng ngoài chơ ”.

Rồi tôi hỏi ông chuyện sách báo ở Hà Nội. Ông cho biết: Chuyện này dài lắm và nhiều điều hay lắm. Phải viết hàng chục cuốn sách mới kể hết. Tôi xin ông kể vài chuyện điển hình. Ông cười hà hà rồi bảo: Ở VN có Hội Nhà Văn. Các nhà văn ăn lương nhà nước và viết sách theo chỉ thị. Ông vỗ trán một chập rồi kể 2 chuyện: Chuyện nhà văn gái Mã Thiên Đông viết cuốn ‘ Chuyện Giờ Mới Kể’. Bà tả toán đặc công tấn công đài phát thanh Saigon tết Mậu Thân 1968: Chỉ có nửa tiểu đội mà họ tả xung hữu đột, bắn cháy một xe nồi đồng, quân địch chết 38 người, còn lính bị thương thì nằm la liệt khắp nơi. Đây là nhóm du kích rất trẻ, từ miền Củ Chi, Hậu Nghĩa.

Nhà văn gái này còn viết cuốn thứ hai tên là ‘Kẻ bị CIA cưa chân 6 lần’. Rằng một hôm bọn ngụy bắt được một anh giao liên thì mừng lắm. Chúng đem anh giao liên về Saigon, giam trong một biệt thự sang trọng, và dụ rằng nếu anh này chịu cung khai thì anh sẽ được phong chức trung tá, cho 100 ngàn đô la và 10 con gái đẹp phục vụ ngày đêm. Chuyện này nếu viết cách đây 40 năm thì còn hiểu được. Nay đã đầu thế kỷ 21 thế mà hội các nhà văn vẫn cho in và phát hành. Hình như vẫn còn người tin.

Ngoài chuyện sách báo, tôi còn hỏi anh câu chuyện cô tài tử Thùy Linh đóng phim sex với con ông tướng Công An Nguyễn Đức Nhanh, câu chuyện đã một thời sôi nổi. Anh H.O. nói ngay: Chuyện đó xưa rồi. Nhà văn ký tên Đáy đã viết rất hay trên báo Thông Luận số 220 cuối năm 2007 vừa qua. Thấy tôi là người già chậm hiểu nên ông rút ngay tờ báo ra và đọc cho tôi cái đoạn nói về lớp trẻ bây giờ ở Hà Nội. Lớp trẻ tiến bộ lắm, như sau:

Chúng cháu bây giờ tiến bộ lắm, tiến nhanh tiến mạnh. Chúng cháu bây giờ 15 tuổi là có bạn trai rồi, có đứa mới 13 cũng đã có bồ. Trễ lắm là 18 là đã xong hết. Đứa nào không như thế là không bình thường, là hâm, là mát dây. Khúc phim Thuỳ Linh- Hoàng Việt chúng cháu đã xem hết rồi. Trong buổi truyền hình tạm biệt, Thùy Linh nhận khuyết điểm và xin rút kinh nghiệm. Thế là khiêm tốn chứ nếu bác coi khúc phim đó bác sẽ thấy chúng nó kinh nghiệm đầy mình, bố mẹ chúng nó chưa chắc đã có kinh nghiệm bằng chúng. Còn chuyện xúc phạm thuần phong mỹ tục thì thật là giả dối. Chả xúc phạm gì cả. Chúng cháu đứa nào cũng biết hết rồi. Đố bác kiếm ra đưa con gái nào tên Trinh. Cái tên đó người ta không đặt tên cho con gái nữa, nghe nó tục tục thế nào. Và bác có biết tại sao bọn trẻ chúng cháu lại đi tìm sex không ? Đó là vì tất cả đều giả dối, bịp bợm cả ! Bố cháu lương tháng chưa đầy 500 đô, tại sao vẫn có tiền cho chúng cháu đi du lịch dài dài ? Chẳng ông nào đi học, nhưng ông nào cũng đầy bằng cấp đại học. Ông nào cũng cho chủ nghĩa Mác-Lênin là nhất, nhưng ông nào cũng gửi con đi Mỹ. Dối trá hết. Ít nhất sex là thực, nó không biết nói dối bác ạ.

Chuyện quê nhà còn dài lắm, xin khất các cụ lần sau.

Lễ Phục Sinh đang tới. Phục sinh là sống lại. Xin kính chúc các cụ làm sống lại cái tâm ‘Nhân chi sơ, tính bản thiện’ trong mỗi người chúng ta.

TRÀ LŨ