Lá thư Canada : Bùng Lên Ngọn Lửa

Chưa bao giờ tôi thấy những ngày cuối thu đẹp như năm nay. Nhà tôi ở sát bên High Park, công viên lớn nhất và đẹp nhất thành phố Toronto. Trước mắt tôi bây giờ là một bức tranh thiên nhiên đẹp thơ mộng, những đồi cây phong đang đổi màu, màu vàng thường lệ của mùa thu, rồi màu vàng này đang chuyển dần sang màu hồng rồi màu đỏ, đỏ thắm rồi đỏ tía. Ôi đẹp làm sao công viên yêu dấu này. Cây phong có mặt khắp thế giới, nhưng chỉ cây phong ở Canada mới đẹp thơ mộng như thế này vì trong mạch máu của nó có chất đường. Nhờ chất đường này nên lá cây phong mới đổi màu huy hoàng như vậy. Dân Canada đã lấy chất đường này làm thành Maple syrup, một thức ăn thiên nhiên tuyệt hảo. Các du khách quốc tế tới du lịch Canada, khi về ai cũng mua 2 đặc sản làm quà cho bằng hữu, các cụ có biết là 2 thứ gì không? Thưa đó là Maple Syrup và Ice Wine. Ice Wine làm từ trái nho đã đóng băng vào giữa mùa đông, và Ice wine làm từ trái nho miền Thác Niagara thì ngon tuyệt vời. Các cụ nhớ nha, mời các cụ du lịch Canada để xem đồi phong đang đổi màu và uống Ice wine. Cụ nào muốn làm thi sĩ và lấy hứng làm thơ thì xin mời đến Canada ngay dịp này nha.

Đồi phong đổi màu là tin thời tiết, còn tin thời sự đặc biệt tháng này là tin Canada cho phép trồng và buôn bán cần sa tự do. Nơi kỹ nghệ cần sa phát triển mạnh nhất là tỉnh bang Alberta ở miền trung tây, hiện nay số cần sa không dủ cung cấp cho các cơ sở tiêu thụ. Cụ nào biết trồng cần sa thì xin mời tới Canada ngay, cụ đến dây sẽ tha hồ trồng, không còn phải trồng lén trong nhà nữa.

Về ngành giáo dục thì hiện nay, Canada có 4 trường đại học nằm trong danh sách 100 đại học danh tiếng hàng đầu của thế giới : Đại học Toronto, Đại học British Columbia, Đại học McGill ở Montreál và Đại học McMaster ở Ottawa. Đó là xếp theo 100 đại học hàng đầu. Nếu xếp theo 200 đại học hàng đầu thì Canada có những 9 trường lận. Tôi tìm hoài mà chả thấy có tên đại học nào của VN cả. Hèn chi tin báo chí cho biết con cái các lãnh tụ đảng CSVN đang nối đuôi nhau sang đây...

Trong các tin thế giới tuần qua, tôi thích nhất tin ông Thủ tướng Mã Lai sang Tàu. Đó là Cụ Mahathir Mohamad 92 tuổi. Cụ đã làm thủ tướng 22 năm, đã về hưu, nay thấy chính phủ hiện tại đang bị Tàu Cộng bắt nạt và ăn hiếp, cụ bèn tái ứng cử, và cụ đắc thắng vẻ vang. Nhận chức thủ tướng xong cụ bèn sang Tàu. Đối mặt với anh Tàu Cộng, cụ tuyên bố hủy 2 dự án về đường cao tốc và ống dẫn dầu mà Tàu cộng đang đổ tiền vào khai thác ở nước cụ. Cụ Mahathir bảo : Mậu dịch tự do cũng phải là mậu dịch công bằng, cái mậu dịch các ông đang làm ở đất nước chúng tôi thì chỉ làm lợi cho nước Tàu mà thôi. Báo chí không cho biết thêm về phản ứng của Tàu Cộng ra sao. Sao tôi thấy việc này ở Mã Lai giống y như việc đang xảy ra ở Việt Nam, hóa ra nó nằm trong chính sách mưu đồ bá chủ toàn cầu của Trung Cộng. Sau Cụ Mahathir thì thủ tướng VN Nguyễn Xuân Phúc cũng đã sang chầu vua Tàu. Không biết ông Phúc có dám mở miệng nói như ông Mahathir của Mã Lai không. Tổ tiên ơi, xin cứu chúng con khỏi tay con cọp phương bắc này. Năm xưa nó ngủ thì không sao, nay nó đã thức dậy và nó đang tung hoành tàn phá khắp chốn.

Nhưng thôi không nói về anh Tàu Cộng nữa vì mỗi lần nói tới là mỗi lần máu trên đầu sôi lên. Chắc các cụ cũng bị máu sôi lên như vậy, phải không cơ ? À, mà tôi có một cách hạ nhiệt hữu hiệu xin mách các cụ. Đó là mỗi khi giận thằng Tàu qúa thì tôi mở Youtube xem võ sĩ Cung Lê đánh võ sĩ Tàu, hạ đo ván các anh võ sư của Tàu, đã con mắt và lỗ tai quá! Các cụ thử mà coi. Cung Lê đã đánh bại các võ sĩ Tàu rất nhiều trận.

Riêng làng An Lạc của tôi thì tháng Mười Một là tháng nhiều ngày lễ nhất. Cụ Chánh tiên chỉ và bồ chữ ODP là hai vị rất hăng hái và sốt sắng trong việc xin lễ nhà thờ cầu nguyện cho tổ tiên của dân làng và cầu nguyện với cụ Ngô Đình Diệm. Theo hai lãnh tụ làng thì Cụ Diệm là một vị thánh tử đạo. Những người đã dính trực tiếp hay gián tiếp vào việc giết cụ Diệm năm 1963 không biết bây giờ đã mở mắt ra chưa, có còn nghĩ Cụ đàn áp tôn giáo và gia đình trị nữa không. Bây giờ sử sách thêm tài liệu rõ ràng : Cụ từ Mỹ về VN năm 1954 nhưng không phải do Mỹ đưa về. Ban đầu Mỹ được bá cáo là chính phủ của Diệm sẽ không đứng vững được 6 tháng vì tình thế rối loạn ở Miền Nam : Bình Xuyên Bảy Viễn nắm công an, tướng Nguyễn Văn Hinh thân Pháp nắm quân đội, các giáo phái có súng ống riêng... Lại thêm gánh nặng phải định cư cho 1 triệu dân Bắc Kỳ di cư. Thế nhưng thiên tài Ngô Đình Diệm chỉ trong 1 năm đã bình thiên hạ. Lúc đó Hoa Kỳ mới mở mắt, mới thấy cái tài của ông, và bắt đầu phò Ngô Đình Diệm. Ngày 18.5.1957 Ngô Đình Diệm được mời sang Hoa Kỳ và được tổng thống Eisenhower, ngoại trưởng Dulles, chủ tịch liên quân và lưỡng viện quốc hội trải thảm dỏ đón tiếp từ sân bay, hoa giấy tung bay đầy trời New York. Cụ Diệm được gọi là ‘ A Miracle Man’. Năm 1959, Phi Luật Tân cũng phục tài của cụ nên đã trao giải Leadership Magsaysay, một loại Nobel của Đông Nam Á, cho cụ. Cụ Diệm đã nhận rồi biếu số tiền của giải này tặng Đức Đạt Lai Lạt Ma. Thủ tướng Lý Quang Diệu cũng chỉ mơ ước Singapore được như Saigon. Đầu thập niên 1960 dân Miền Nam được thái bình thịnh trị và ấm no tràn đầy. Số sinh viên được Cụ Diệm cho đi du học khắp nơi là 753 người. Thiền sư Thích Nhất Hạnh vừa đậu cử nhân tại Đại Học Văn Khoa Saigon lúc đó cũng ở trong danh sách các du sinh này. VC nằm vùi không ngóc đầu lên được. Chính tướng VC Văn Tiến Dũng thú nhận VC gài lại miền Nam 60.000 cán bộ nhưng đã bị tiêu diệt gần hết. Thế rồi thời cuộc thế giới biến đổi, Mỹ muốn đem quân vào VN mà cụ Diệm không cho nên Mỹ cho cho thanh tóan Cụ. Mỹ cho tay sai chụp mũ chế độ Diệm đàn áp Phật Giáo. Liên Hiệp Quốc cho phái đoàn sang điều tra và phái đoàn bá cáo là không tìm thấy việc đàn áp. Nhưng chính sách Mỹ lúc đó dứt khoát là không muốn Cụ Diệm cản lối. Phong trào chống cụ Diệm thời 1963 là những tay sai của Hoa Kỳ. Không biết nhóm tay sai này bây giờ đã mở mắt ra chưa và dám can đảm nhận mình là những con rối của Hoa Kỳ chưa. Cụ và bào đệ đã phải nằm xuống trong oan khiên.

Cụ Chánh tiên chỉ làng lúc nào cũng tôn vinh Cụ Diệm là một thánh tử đạo. Cụ bảo sau đó có ông Nguyễn Thanh Hoàng chủ báo Văn Nghệ Tiền Phong của miền Nam đã gửi tiền về xây cất mộ cho cụ ở Lái Thiêu, bây giờ cụ Chánh và ông ODP đang vận động mang hài cốt cụ Diệm về xây lăng ở trước Nhà Thờ Đức Bà ở Saigon...

Nhưng thôi, tôi xin ngưng chuyện Cụ Diệm ở đây, mai mốt ngày rộng tháng dài chúng ta sẽ bàn tiếp. Làng tôi đại đa số là dân theo đạo Chúa nên các ngày lễ lớn dều rủ nhau cùng đi lễ nhà thờ, thường là nhà thờ Cha Paolo. Cha Paolo là người hiểu biết nhiều về VNCH và cái gốc của nhóm chúng tôi nên ngày mồng Hai tháng 11, Ngài cho chúng tôi bày một bàn thờ nhỏ với bức ảnh của Cụ Diệm và hoa nến. Lễ xong chúng tôi đã rước ảnh cụ Diệm về nhà Cụ Chánh và bày lên bàn thờ tổ tiên. Ai cũng đốt hương vái cụ rất sâu. Lễ xong chúng tôi mới bày thức ăn ra bàn, ai cũng bảo đây là bữa giỗ tổ tiên và giỗ Cụ Diệm.

Trong bữa ăn thì anh H.O. lên tiếng : Cả ngày hôm nay làng ta toàn nói về các chuyện nghiêm trang cung kính, quả là quý hoá, nhưng còn thiếu một thứ, đố các vị ta còn thiếu thứ gì ? Mấy cô Huế lên tiếng ngay : Thiếu tiếng cười. Anh H.O. gật đầu ngay. Quả thế. Tôi xin kể chuyện cười, chuyện nhà đạo nha . Rằng có 3 anh chàng kia đi lễ và ngồi chung xe, chẳng may xe bị tai nạn và các anh đều chết. Vì 3 anh đều là người tốt lành nên 3 anh đều được lên thiên đàng. Các anh xếp hàng vào gặp thánh Phêrô giữ cửa thiên đàng. Anh thứ nhất vào và cúi đầu chào thánh Phêrô : Con chào Bác. Thánh Phêrô bèn mỉm cười gật đầu rồi cấp cho anh một căn nhà đẹp. Anh thứ hai vào cũng cúi đầu chào thánh Phêrô : Con chào Bác. Và anh cũng được cấp một căn nhà như anh thứ nhất. Đến anh thứ ba thì anh này cúi đầu chào rất sâu rồi nói : Con chào dượng. Thánh Phêrô cười lớn tiếng tỏ vẻ hài lòng rồi cấp cho anh một biệt thự rất sang trọng. Hai anh kia thấy tên thứ 3 này được biệt thự thì có vẻ không vui bèn hỏi thánh Phêrô : cả 3 chúng con khi sống ở trần gian thì giống y như nhau, lúc chết cũng chết như nhau, tại sao hai chúng con chỉ được 1 căn nhà, còn tên thứ 3 lại được căn biệt thự sang trọng làm vậy ? Thánh Phêrô bèn cười hà hà rồi đáp : Các con không nghe thấy lời nó chào ta à ? Nó gọi ta là dượng, tức là thuộc họ nhà vợ của ta. Ta không cấp cho nó biêt thự thì ta sẽ chết với bà vợ ta, khi ta ở trần gian thì ta có vợ mà, các con hiểu chưa ? Cả làng bò ra cười. Anh H.O. thấy vậy bèn nói tiếp : các bạn nhớ nha, mai sau khi về thiên đàng, lúc gặp thánh Phêrô ở cửa nhớ chào Ngài là dượng nhe.

Cả làng khen câu chuyện anh H.O. là hay vì nó tôn vinh nhà vợ, và xin anh kể tiếp nữa. Anh H.O. được hứng liền kể :

Có một ông xồn xồn kia gặp một người ăn xin ở ngoài đường, người này hom hem hốc hác tiều tụy. Ông xồn xồn bèn hỏi :

- Anh có uống rượu không ?
- Thưa không !
- Anh có hút thuốc không ?
- Thưa không!
- Anh có đánh bạc không ?
- Thưa không?

Ông xồn xồn tỏ ra vui vẻ hứng thú bèn nắm lấy tay người ăn xin rồi bảo : Tôi sẽ biếu anh ít tiền, xin anh theo tôi về nhà để tôi lấy tiền. Về tới nhà, ông xồn xồn gọi vợ ra rồi nói : Em xem cho kỹ nha, ông này không uống rượu, không hút thuốc và không đánh bài, nên ông ta mới ra nông nỗi như thế này đây. Em hãy xem cho kỹ tấm gương này nha.

Cả làng lại vỗ tay, và phe liền ông chúng tôi vỗ tay to nhất. Anh John nghe xong, cười xong, liền xin góp một chuyện. Rằng trong tiếng Anh cũng có một chuyện gần giống như vậy. Rằng có anh con trai kia bữa đó đến nhà người bạn gái. Cô bạn không có nhà. Ông bố cô gái đã tiếp anh. Anh này thấy đây là dịp tốt để xin bố cô cho mình được lấy cô con gái làm vợ. Ông bố liền hỏi anh ta :

- Anh có uống rượu không?
- Thưa không?
- Anh có hút thuốc không ?
- Thưa không.
- Anh có đánh bài không?
- Thưa không.

Ông bố cô gái liền nói : Tôi rất tiếc không thể gả con gái tôi cho anh được, vì nếu tôi gả thì bà vợ tôi sẽ lấy gương anh ra mà xỉ vả tôi hàng ngày ! Tôi không muốn bị xỉ vả như thế !

Cả làng lại cười bò và bảo rõ ràng chuyện tiếng Anh này ăn cắp ý từ câu chuyện VN của anh H.O. trên đây.

Cứ thế, làng tôi vui cười suốt bữa ăn. Bữa nay Cụ Chánh thết làng món tái dê, ngon quên chết. Ông ODP lúc này mới lên tiếng : Tôi có đọc ở đâu đó 4 câu thơ liên hệ tới tái dê, xin đọc để cả làng cùng thưởng thức và chấm điểm :

Tái dê chấm với tương gừng
Ăn xong nó bỗng phừng phừng như dê
Vợ cười sung sướng hả hê
Mình ơi, mai lại tái dê tương gừng.

Các cụ đã thấy làng tôi vui chưa.

Hôm nay vì ăn tái dê ngon quá nên anh John cũng nổi hứng bèn xin kể một chuyện vừa để góp vui, vừa đố mọi người: Rằng khi người ta cấm hút thuốc thì người ta vẽ một điếu thuốc đang cháy rồi gạch chéo một cái lên điếu thuốc. Rằng khi người ta cấm xe bóp còi thì người ta vẽ một cái còi rồi cũng gạch chéo một cái lên cái còi. Vậy khi người ta cấm đẻ nhiều con thì người ta sẽ phải vẽ cái gì để gạch chéo lên trên ? Anh John đố mọi người trong làng mà không ai trả lời được. Xin các cụ giúp ý cho câu hỏi này nha.

Mãi cuối bữa ăn, khi các tiếng cười hầu như đã tàn thì Cụ Chánh tiên chỉ làng mới lên tiếng. Rằng làng ta hạnh phúc qúa, nhưng chúng ta đừng bao giờ quên quê hương VN đang quằn qoại, này biển đông, này đặc khu, này dân miền biên giới đang phải tiêu tiền Tàu, này em bé đi học phải lội qua sông và đang phải học tiếng Tàu. Chúng ta có bổn phận phải làm cháy bùng lên ngọn lửa cứu nước vì quê hương ta đang ở bờ vực thẳm sắp rơi vào tay Tàu Cộng. Lão xin đọc bài thơ của thi sĩ Hoàng Chiều Nhân ở Quebec Canada đã viết ngay từ xưa lời nhắn nhủ chúng ta và con cháu chúng ta đừng quên quê hương. Lời nhắn như vẫn còn đang ngân vang bên tai chúng ta :

Hãy thêm củi vào đây
đốt bùng lên ngọn lửa
và ngồi gần nhau thêm nữa.
Này Hạnh, này Lan... này những người bạn trẻ
những mắt xanh chưa từng khóc ly tan
chưa từng khóc đọa đày thê thiết
Này những Dũng những Hùng những Hiền những Thục...
Này những bạn trẻ yêu đời
Đang sống trong tự do no đủ
Hãy thêm củi vào đây
đốt bùng lên ngọn lửa
Hãy nắm lấy tay nhau
Chia sẻ niềm đau xót
Ta vẫn còn anh em bè bạn
Đang đọa đày trên địa ngục quê hương...

TRÀ LŨ

.