Chặng thứ Mười Ba
Hạ xác Chúa Giêsu xuống khỏi thánh giá


X. Chúng con kính lạy và ngợi khen Chúa Giêsu
Đ. Vì Chúa đã dùng rất Thánh Giá mà chuộc tội cho thiên hạ

Phúc Âm theo Thánh Máccô (15: 42-43, 46a)

Chiều đến, vì hôm ấy là ngày áp lễ, tức là hôm trước ngày sa-bát, nên ông Giôxếp tới. Ông là người thành A-ri-ma-thê, thành viên có thế giá của hội đồng, và cũng là người vẫn mong đợi Triều Đại của Thiên Chúa. Ông đã mạnh dạn đến gặp tổng trấn Philatô để xin thi hài Đức Giêsu. Ông này mua một tấm vải gai, hạ xác Đức Giêsu xuống.

Ông Giôxếp người thành A-ri-ma-thê chào đón Chúa Giêsu ngay cả trước khi ông nhìn thấy vinh quang của Người. Ông hoan nghênh Ngài khi Ngài xem chừng như đang thất bại, đang là một tên tội phạm, đang là một trong kẻ bị đời từ chối. Ông hỏi Philatô xin thi hài của Chúa Giêsu để thi hài ấy không bị ném vào một ngôi mộ chung. Ông Giôxếp chấp nhận những rủi ro cho danh tiếng mình và, có lẽ, như Tobit, cả những rủi ro cho mạng sống của mình nữa (x Tóp 1: 15-20). Nhưng lòng can đảm của ông Giôxếp không phải là lòng can đảm của một anh hùng trong trận chiến. Lòng dũng cảm của ông là sức mạnh của đức tin. Một đức tin được thể hiện ra trong sự cởi mở, vị tha và tình yêu. Tắt một lời, đó là lòng bác ái.

Trong lặng lẽ, sự đơn giản và trang nhã mà ông Giôxếp tiếp cận với cơ thể của Chúa Giêsu trái ngược với sự phô trương, lộng lẫy nhưng tầm thường của các đám tang những người có thế giá trong thế gian này. Tuy nhiên, chứng tá của ông Giôxếp nhắc nhớ đến tất cả các Kitô hữu, là những người mà thậm chí đến nay, vẫn phải liều mạng sống để chôn cất được những người thân yêu của mình.

Ai đáng được nhận lại cơ thể không còn sự sống của Chúa Giêsu nếu không phải là người đã cho Ngài cuộc sống? Chúng ta có thể tưởng tượng được cảm xúc của Đức Maria khi Mẹ đón nhận Ngài trong vòng tay của mình, Mẹ đã tin những lời thiên thần truyền và hằng suy đi nghĩ lại tất cả những điều này trong trái tim mình.

Đức Maria, khi ôm lấy xác con không còn chút sinh khí, đã lặp lại một lần nữa tiếng xin vâng của Mẹ. Đó là một bi kịch và một thử thách của đức tin. Không có thụ tạo nào đã phải chịu đựng như Đức Maria, mẹ của tất cả chúng ta mà Mẹ đã đón nhận trong đức tin dưới chân Thánh Giá.

Người đã lặp lại lời cầu nguyện cho thế giới:

“Lạy Cha, Abba, nếu có thể được.. .”

Một cành ôliu

rơi lặng lẽ trên đầu Ngài.. .

Tuy nhiên, Cha đã không nhổ đi thậm chí dù là một cái gai nhọn trên vương miện của Người.

Cả những suy nghĩ của Người cũng bị xuyên thấu,

và chảy máu trên thập giá ngất cao!

Cha cũng không gỡ ngay cả một tay Người khỏi cây gỗ

để Người có thể lau những vệt máu khỏi mắt mình

ít nhất để xem mẹ mình,

cô đơn.. .

Cả những kẻ gan dạ, và các bậc thầy trong nghề tra tấn

và đám đông dân chúng, khi nhìn thấy Người

phải che mặt lại.

Người bị trôi dạt trong một đám mây:

đám mây của sự bỏ rơi bởi Cha.

Và sau đó, chỉ sau đó,

Cha mới khôi phục lại sự sống cho Người, và cho chúng con.

(Padre Davide Turoldo)