Vào nhà thờ chúng ta luôn luôn thấy có những người đến sớm nhưng không chịu lên các hàng ghế trên ngồi, mặc dầu các quý vị trong ban trật tự mời mọc mấy cũng không chịu nhúc nhích. Nếu các vị này tỏ ý muốn lôi kéo thì họ sẽ tỏ vẻ khó chịu, và có khi đứng giậy và bỏ đi luôn.

Họ là những người ngồi trong các góc tối ở phía cuối, đứng dựa tường, dựa cột, hay ngồi ngoài hành lang nhà thờ mặc dầu bên trong còn chỗ trống. Có người ngồi cúi đầu úp mặt vào hai tay trông như đang cầu nguyện sốt sắng. Ðôi khi chúng ta thấy có người cầm chuỗi tràng hạt trong tay, miệng lẩm bẩm, dường như không chú ý đến những gì đang xẩy ra chung quanh. Ðôi khi chúng ta thấy có người lên bàn thờ Ðức Mẹ thắp một cây nến, rồi quay trở về chỗ ẩn núp của họ.

Liệu chúng ta có nhường chỗ trong nhà thờ cho những "người Công Giáo đứng dựa cột" không? Ðây là những người không sẵn sàng để tham gia toàn phần vào thánh lễ. Chúng ta có đòi hỏi quá nhiều ở những người đang cần thời gian và không gian trong hành trình đức tin của họ. Họ có thể là những người bị ngăn trở thiêng liêng nên không thể lên chịu lễ, họ cũng có thể là những thanh niên không cảm thấy thỏai mái khi ngồi chung với các bổn đạo khác trên ghế, để phải quỳ với họ và tham dự mọi nghi thức.

Có những người không đi lễ đều đặn mỗi ngày Chúa Nhật, nhưng họ đến nhà thờ khi có người trong gia đình làm đám cưới, hay qua đời, hoặc khi họ gặp khó khăn, và cần đến Chúa trong đời. Họ cũng đến nhà thờ những dịp lễ, những ngày kỷ niệm đặc biệt trong gia đình. Họ cố làm ra vẻ bình thản nhưng thực ra trong lòng cảm thấy đang ở một chỗ xa lạ. Họ có cảm tửơng như có nhiều cặp mắt tò mò đang theo rõi, họ. Thông thường họ không lên chịu lễ, và đến lúc này thì họ lén đi ra. Ðối với những người Công Giáo không thoải mái khi phải tham gia tích cực vào hy lễ Thánh Thể, giờ phút bối rối nhất có lẽ là lúc chịu lễ. Chắc chắn là họ phải cảm thấy lúng túng khi phải co sát đầu gối ngồi yên trên ghế trong khi tất cả mọi người đều sắp hàng đi lên.

Từ Công Ðồng Vatican II, cha chủ tế quay mặt lại cho toàn thể cộng đồng được tham dự tích cực vào nghi thức phụng vụ Thánh Thể. Trong Thánh Lễ thông thường cả nhà thờ hát chung, và sách Phụng Ca được để ngay trên ghế. Liệu những người Công Giáo "dựa cột" có thể tránh không hát theo không? Rồi đến lúc chúc bình an cho nhau, họ không thể ngồi cúi mặt tránh những bàn tay chìa ra chúc lành cho nhau, chung quanh.

Chúng ta đã thấy khá nhiều thanh niên dựa cột và đã tìm đủ mọi cách để mời họ vào ghế ngồi. Cố gắng của mọi người có trách nhiệm thường không có kết qủa. Nhưng chính những thanh niên này lại là những người hăng hái tham dự những buổi picnic, cắm trại, đi biển. Những người này một khi đã tham gia vào một sinh hoạt nào đó trong giáo xứ thì tự nhiên họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi lui tới nhà thờ. Họ là những người cộng sự đắc lực nếu họ cảm thấy trực thuộc một hội đoàn nào trong cộng đồng: Thiếu Nhi Thánh Thể, Thanh Sinh Công, Hướng Ðạo, Hiệp Sĩ Ðoàn, Ca Ðoàn, Liên Minh Thánh Tâm, Hội Các Bà Mẹ Công Giáo, Đạo Binh Hồn Nhỏ, Hội Cao Niên, Cursillo, Phong Trào Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình,... Nếu mời được những người này đi một khóa Tĩnh Tâm, họ sẽ được đánh động, sẽ thay đổi và có thể muốn tham gia vào một hội đoàn và muốn dấn thân hơn vào công việc nhà Chúa.

Chúng ta có thể làm gì hơn để động viên những "thành phần lửng lơ con cá vàng" này trở thành những người cùng đồng hành với chúng ta?"