Bài thuyết trình tại Đại Hội CSQG, Hoa Thịnh Đốn, 31-3-2012
Kính thưa Quý Vị,
Có vẻ chúng ta lạnh nhạt với nhau.
Có vẻ chúng ta xa lạ nhau.
Có vẻ chúng ta nghi ngờ nhau.
Tại sao tôi dám nói như vậy?
Vì trên khắp các Tiểu Bang Hoa Kỳ và trên toàn thế giới, một câu hỏi quen thuộc nhất trên môi miệng người Việt nam lúc này mỗi khi gặp nhau là: "ANH LÀ AI? ANH LÀ AI?"
Quen biết nhau bao nhiêu năm trời, vậy mà vừa gặp nhau vẫn cứ hỏi: "Anh là ai?" Ở Cali, tôi đã nghe nhiều lần câu hỏi: "Anh là ai?" Đến khi sang đây, gặp lại quý Niên Trưởng, quý Bạn cựu Sĩ Quan Cảnh Sát Quốc Gia (CSQG) là những người đã biết tôi từ lâu. Thế mà tôi vẫn nghe hỏi: "Anh là ai?"
Quý Vị biết tôi đang nói gì rồi.
Khi ca nhạc sĩ Việt Khang đặt bài hát "Anh là ai?" thì mỗi câu hỏi, mỗi câu hát đã ngầm chứa đựng sẵn câu trả lời.
"Xin hỏi anh là ai?
Sao đánh tôi chẳng một chút nương tay,
Xin hỏi anh là ai?
Không cho tôi xuống đường để tỏ bày
Tình yêu quê hương này?
Dân tộc này, đã quá nhiều đắng cay.
Quyền xuống đường biểu tình để bày tỏ quan điểm là một quyền căn bản của người dân đã được Hiến Chương Liên Hiệp Quốc chấp nhận. Vậy thì nhà cầm quyền nào đánh đập những người dân khi họ bày tỏ quan điểm của mình thì phải gọi nhà cầm quyền đó là gì? - Thưa là "bọn phản quốc". Chỉ có bọn phản quốc mới đánh đập những người yêu nước mà thôi.
Và trong trường hợp Việt Khang, quân phản quốc đó là ai? Kính thưa Qúy Vị? Đó là Đảng Cộng Sản Việt Nam (CSVN).
"Xin hỏi anh ở đâu?... đang tâm làm tay sai cho giặc Tàu...
Khi thế giới này đã không còn Việt nam."
Ai làm tay sai cho giặc Tàu? - Thưa, đó là Đảng CSVN.
NS Việt Khang đã gọi quân bán nước là "ANH". Thực sự, tiếng Việt có một từ rất hay và rất đúng cho bài hát này. Đó là thay vì hỏi "Anh là ai?" thì chúng ta phải hỏi "Bay là ai? Bay là ai?" Gọi Đảng CSVN là "Anh" thì lịch sự quá đáng. Gọi là "Mày" thì không được lịch sự cho lắm. Nhưng gọi là "Bay" thì rất đúng đối với một Đảng Cướp, tội đồ của dân tộc.
Nhạc sĩ Việt Khang mới chỉ viết có hai bài hát - hai bài hát mà thôi - để nói lên lòng yêu nước của mình mà đã bị CSVN bắt giam biệt tích. Thế nghĩa là sao? Đây là một câu trả lời cho những ai đang nghĩ rằng Đảng CSVN rất mạnh và sẽ kìm kẹp Đất Nước VN đến muôn đời. Không đâu! Nếu thực sự Đảng CSVN còn mạnh, còn sống lâu với hàng triệu đảng viên có súng ống, đạn dược thì hai bài hát của Việt Khang đâu có nghĩa lý gì? Hai bài, chứ 200 bài, 2.000 bài cũng chẳng làm cho Đảng ấy sợ.
Vậy mà thực tế, CSVN đã sợ hai bài hát được tung ra bởi chính giọng hát của người nhạc sĩ chưa nổi danh cho tới ngày anh bị bắt. Như vậy thì làm sao dám nói rằng CSVN mạnh, mạnh ở chỗ nào? Báo chí Việt Nam thỉnh thoảng nói đến việc "chỉnh đốn Đảng". Nhưng khi một căn nhà đã bị mối mọt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài thì làm sao chỉnh đốn được? Chỉ chờ một cơn gió thoảng qua là căn nhà đó sẽ sập thôi. Tôi tin chắc rằng Đảng CSVN yếu lắm rồi. Nó đang hấp hối. Nó phải chết, chết banh xác và ngày đó không còn xa.
Kính thưa Quý Vị,
Nếu có ai hỏi tôi: "Anh là ai? Đến Hoa Thịnh Đốn này làm gì? Và có mặt tại Hội Trường này hôm nay với mục đích gì?" thì tôi xin thưa: Chúng tôi thuộc phái đoàn CSQG/VNCH từ Bắc Cali đến đây, cùng với rất nhiều chiến hữu CSQG từ khắp các nơi về đây, thể theo lời mời của ban tổ chức "Hội Ngộ CSQG - Mùa Hoa Anh Đào 2012". Chúng tôi về đây, để cùng nhau ngắm Hoa Anh Đào, để rồi gửi hương thơm Hoa Anh Đào về Đất Nước VN còn đang rên xiết dưới ách thống trị của Cộng Sản.
Từ lâu, chúng tôi được nghe nói là cứ đến Mùa Xuân, thủ đô Hoa Thịnh Đốn (HTĐ) của Hoa Kỳ lại rực rỡ với những cánh hoa Anh Đào xinh đẹp. Người ở HTĐ, nhất là các bà các cô, ai cũng xinh đẹp, má hồng tươi xinh và duyên thắm mặn mà như Hoa Anh Đào. Bởi vậy, chúng tôi nô nức về đây để ngắm người và ngắm cảnh.
Đọc lịch sử, Trời đã đặc ân ban cho nước Nhật một loài hoa thật đẹp, nở vào mùa Xuân. Xứ Phù Tang, con cháu của Thái Dương Thần Nữ, rất hãnh diện về loài hoa này và khi nhắc đến Hoa Anh Đào là người ta nhớ về nước Nhật.
Việt Nam mình có câu: "Hổ chết để da, người chết để tiếng". Một quốc gia cũng vậy. Quốc gia nào cũng muốn cho toàn thế giới biết về nền văn hóa đặc thù của mình. Nhiều quốc gia còn có mộng cai trị cả thế giới. Nhật Bản cũng đã không đi ra khỏi định luật này. Vì thế mà Nhật đã tham dự vào cả hai cuộc Thế Chiến, với mộng bá chủ hoàn cầu. Dĩ nhiên, mộng đó không bao giờ thành. Hai trái bom nguyên tử mà Hoa Kỳ đã dội xuống hai thành phố Hiroshima và Nagasaki khiến Nhật phải tuyên bố đầu hàng. Mộng bá chủ thế giới của Nhật tan theo mây khói. Nhưng bằng cách này hay cách khác, Nhật Bản vẫn muốn chứng tỏ cho thế giới thấy sức mạnh và niềm hãnh diện của con cái Thái Dương Thần Nữ. Nhật Bản không thể cai trị Hoa Kỳ bằng chính trị và quân sự thì họ đã tìm cách hiện diện trên đất Hoa Kỳ bằng văn hóa và hoa Anh Đào là một chứng tích Nhật Bản hiện diện trên đất Mỹ.
Cách đây vừa tròn 100 năm, tức là vào năm 1912, thành phố Tokyo của Nhật Bản tặng thủ đô Hoa Thịnh Đốn của Hoa Kỳ một món quà gồm 3.000 cây Anh Đào. Vào năm 1965, người ta trồng thêm 3.800 cây nữa để phủ kín xung quanh bờ hồ Tidal Basin. Như vậy, năm nay, tại đây, có nhiều cây Anh Đào đã 100 tuổi.
Khi ngắm Hoa Anh Đào, điển hình là hôm nay đây, tôi đã phải nhiều lần nhắc đến tên Nhật Bản. Nước Nhật được chúng ta nhắc đến với tất cả sự trân trọng. Không như lúc chúng ta nhắc đến Phát Xít Nhật chiếm đóng Đất Nước Việt Nam vào Thế Chiến Thứ Hai, khiến cho khoảng 2 triệu người Việt phát chết đói vào năm Ất Dậu 1945.
Thế giới yêu Hoa Anh Đào thì thế giới cũng thương yêu nước Nhật.
Thế giới nâng niu, chăm bón Cây Anh Đào thì thế giới cũng khâm phục và nể nang nước Nhật.
Nước Nhật đang muốn dùng văn hoá đi trước, kinh tế đi sau, để thống lĩnh thế giới.
Nhật Bản đang trấn áp nước Mỹ bằng kinh tế với những chiếc Honda, Toyota, Mitsubishi, Suzuki và Nissan chạy khắp phố phường Hoa Kỳ. Nhật Bản đang hiện diện ngay tại thủ đô của Hoa Kỳ bằng một rừng Hoa Anh Đào. Đây là một hình thức phô trương sức mạnh của Nhật dưới hình thức văn hóa. Nhân dân Hoa Kỳ chắc chắn cũng biết như vậy, nhưng họ chấp nhận điều này.
Mỗi quốc gia nhỏ bé trên trái đất này đều có cách để phô trương niềm hãnh diện về đất nước mình trước thế giới. Có nước trình diễn hay, nhưng cũng có nước trình diễn rất dở. Chẳng hạn cách phô trương của Bắc Hàn thì chỉ làm trò cười cho thế giới. Nhưng Na Uy và Thụy Điển là hai nước nhó bé ở Âu Châu đã nổi tiếng bằng các giải thưởng Nobel, nhằm thăng tiến nền khoa học và hòa bình trên thế giới.
Năm 2009, khi ông Obama vừa chân ướt chân ráo bước vào Nhà Trắng, chưa làm được việc gì cả thì có tin ông được tặng giải Nobel Hòa Bình. Cả thế giới ngỡ ngàng. Nhưng đây là cách của Na Uy và Thụy Điển lèo lái nước Mỹ, bằng cách tặng cho TT. Obama giải thưởng hoà bình để khuyến khích ông tái lập hòa bình ở Trung Đông.
Nói đến đây, chúng ta liên tưởng đến một quốc gia khác cũng đang muốn chinh phục thế giới không phải bằng văn hóa, mà bằng quân sự rất dã man, qủy quyệt. Tôi muốn nói đến Trung Cộng.
Ở vào thế kỷ khoa học hiện đại này mà Trung Cộng còn đang muốn bá chủ hoàn cầu bằng sức mạnh quân sự, bằng cách lấy thịt đè người. Trung Cộng đã muốn chiếm lãnh toàn Biển Thái Bình Dương. Trung Cộng đã lập một xa lộ vĩ đại nối liền từ Hoa Lục chạy dọc theo đường mòn Hồ Chí Minh, xuyên qua các quốc gia Lào, Miên, tới các nước Đông Nam Á. Trung Cộng đã chiếm lãnh toàn vùng đất chiến lược Cao Nguyên Trung Phần của VN để từ đó sẽ bức tử VN.
Mộng bá vương của Trung Cộng đã rõ ràng. Nhưng liệu thế giới có thể làm ngơ cho Trung Cộng thực hiện giấc mộng này hay không?
Trong những ngày sắp tới, nếu Hoa Kỳ và Do Thái bắt đầu đánh Iran thì không phải thế giới chỉ đánh một mình Iran đâu, mà là đánh dằn mặt Trung Cộng, vì 40% dầu hỏa của Iran được bán cho Trung Cộng. Khi Trung Cộng không có nhiên liệu thì thử hỏi nước này sẽ đi về đâu?
Các nước thuộc khối Á Châu chưa bao giờ đoàn kết với nhau chặt chẽ như bây giờ, để cùng với Hoa Kỳ bảo vệ đường giao thông quốc tế trên biển Thái Bình Dương.
Chỉ riêng có Việt Nam là đen tối nhất vì Đảng CSVN - con đẻ của Trung Cộng - vẫn còn đang cai trị VN. Đây là nỗi đau đớn và khó khăn vô cùng cho những người Việt yêu nước. Với sự tiếp tay của Đảng CSVN, Trường Sa và Hoàng Sa kể như ở trong vòng kiểm soát của Trung Cộng. Các mốc điểm ranh giới Hoa - Việt đã bị nhổ đi để Trung Cộng đem dân lấn vào nội địa Việt Nam. Dưới chiêu bài khai thác bô xít, Trung Cộng chiếm cứ vùng Cao Nguyên Trung Phần để dễ dàng khống chế miền Bắc và miền Nam.
Cách đây 5 năm, trong một bài thuyết trình dài hơn một tiếng đồng hồ tại Atlanta, Georgia cho Hội Ái Hữu CSQG địa phương, tôi đã biện minh cho hành động của tướng Nguyễn Ngọc Loan, Tổng Giám Đốc CSQG/VNCH đã xử tử một sĩ quan Việt Cộng là hợp pháp. Mới đây nhất, cũng trong tháng 3-2012 này, nhà báo Nguyễn Thượng Long đã viết một bài về bức ảnh Tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn Bẩy Lốp, với tựa đề "Vọng Niệm 2: Những bức ảnh về chiến tranh năm đó và dáng đứng Việt Nam hôm nay" với một nhận định nguyên văn như sau:
"Về kinh tế: Chúng ta đang ngày càng tụt hậu so với các lân bang. Về thể chế chính trị, chúng ta là một dị thường trong con mắt của các dân tộc văn minh. Trước tổ tiên, giống nòi: Chúng ta đang vô tư làm biến mất bao đất đai, biển đảo và biết bao những giá trị tinh thần của VN được hun đúc từ suốt 4.000 năm lịch sử và nhìn nhau bằng những đôi mắt mang hình viên đạn. Còn đứng trước người phương Bắc, chúng ta lại khúm núm đến thảm hại trong một "Dáng Đứng" không thể chấp nhận được. Thật đúng là "Giữa ngày vui mà nước mắt lại trào!"
Bao lâu còn Đảng CSVN, bầu trời VN còn mây che ảm đạm.
Tuy vậy, người Việt QG không thể nản lòng. Lời dặn dò của Tổ Tiên và các Anh Hùng VN còn đây:
- Vua Trần Nhân Tôn đã di chúc: "Một tấc đất của tiền nhân để lại, cũng không được để lọt vào tay kẻ khác".
- Danh Tướng Trần Bình Trọng đã nói: “Ta thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc”.
- Bà Triệu: “Tôi muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ..."
Và còn biết bao nhiêu lời vàng ngọc khác nữa chúng ta cần phải ôn lại để tin tưởng vào Hồn Thiêng Sông Núi và Tiền Nhân phù trợ.
Lòng căm thù, oán than của 80 triệu đồng bào quốc nội đối với Đảng CSVN đã cao ngút trời.
Các Cộng Đồng người Việt tị nạn hải ngoại luôn hỗ trợ phong trào nổi dậy trong nước.
Một số các Hội Đoàn QG vẫn đoàn kết trong các sinh hoạt, mà gương đoàn kết đáng được đề cao là các Hội Đoàn CSQG. Xin đề nghị các Hội Đoàn Người Việt QG tại hải ngoại hãy giữ mối giao hảo chặt chẽ với các Dân Biểu, Nghị Sĩ của địa phương mình. Hãy dùng lá phiếu của mình để đổi lấy lập trường của Lập Pháp và Hành Pháp ở quốc gia mình đang trú ngụ là đòi hỏi Nhân Quyền cho VN.
Một số các gia đình không sinh hoạt trong các hội đoàn, nhưng đã có những đường hướng riêng tư, nhưng vẫn nhắm vào kế hoạch lật đổ Đảng CSVN.
Tôi biết có gia đình VN gửi con vào học trường Ngoại Giao HK với mục đích sau này người con đó sẽ là Đại Sứ HK tại VN và sẽ lèo lái chính sách ngoại giao HK.
Tôi biết có gia đình VN có con là giáo sư tại trường Y Khoa bậc nhất của HK, đang hoàn tất công trình nghiên cứu với mộng ước có thể lãnh giải Nobel về khoa học.
Tôi biết có gia đình VN cho con gia nhập quân đội HK để sau này lên hàng tướng lãnh HK, cầm quân về giải phóng VN, hoặc sau khi giải ngũ sẽ bước vào chính trường. Đó là con đường mà rất nhiều Tổng Thống Hoa Kỳ đã trải qua.
Tôi biết có một cựu sĩ quan CSQG - thi sĩ Lão Mã Sơn - đang có mặt trong phòng hội này, năm nay 90 tuổi, đã gửi cho tôi bài thơ, trong đó có câu làm tôi phải giật mình:
"Saigon ơi, hãy ráng chờ Ta trở lại,
Trong thời gian gần lắm, chẳng xa đâu."
Ít có ai trong chúng ta đạt tới tuổi 90 này, thế thì không lẽ chúng ta lại không có một niềm tin và hy vọng như vị sĩ quan CSQG này hay sao?
Kính thưa Quý Vị,
Vào ngày 5-3-2012 vừa qua, trên 1.000 người Việt quốc gia đã từ khắp các Tiểu Bang Hoa Kỳ về Hoa Thịnh Đốn này để làm một cuộc biểu dương lịch sử tại Toà Bạch Ốc và Quốc Hội HK. Gia đình CSQG khắp nơi cũng đã về để góp tiếng với đồng bào. Xin cám ơn Cộng Đồng Người Việt QG tại Hoa Thịnh Đốn này đã đón tiếp các phái đoàn về đây để chúng ta hoàn thành chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư. Tôi hy vọng một ngày không xa, lực lương CSQG/VNCH cũng sẽ khởi xướng chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư Hoa Anh Đào, báo hiệu cho một ngày Cách Mạng lan toả trên khắp Quê Hương VN thân yêu của chúng ta.
Đã có tin rằng chúng ta tổ chức chiến dịch Thỉnh Nguyện Thư chỉ nhằm tranh đấu cho nhân quyền tại Việt Nam, mà không có ý lật đổ chế độ CSVN. Hôm nay, chúng tôi xin được chia sẻ vắn tắt với Quý Vị hai điểm quan trọng sau đây:
Thứ nhất, toàn thể thế giới tự do đã xác nhận rằng học thuyết Cộng Sản là một quái thai của nhân loại, được xuất hiện vào thế kỷ 19 và 20. Và cho đến nay, thế giới đã tiêu diệt chế độ đó, ngoại trừ còn sót lại 4 nước là Trung Cộng, Cuba, Bắc Hàn và Việt Nam. Chế độ CS từ bản chất không bao giờ chấp nhận nhân quyền. Vì thế, tranh đấu cho nhân quyền tại Việt Nam đồng nghĩa với tranh đấu tiêu diệt chế độ Cộng Sản. Vấn đề Nhân Quyền và tiêu diệt chế độ CSVN tuy hai, nhưng thực sự chỉ là một.
Thứ nhì, những người Việt yêu nước tại quốc nội cũng như quốc ngoại đều có những bằng chứng cụ thể rằng Đảng CSVN là tay sai của Trung Cộng. Đảng này đã lén lút bán nước cho Trung Cộng. Do đó, chống Trung Cộng cướp đất VN cũng là chống Đảng CSVN dâng nước cho Trung Cộng. Thật là vô cùng nghịch lý khi có người chủ trương rằng cần phải hợp tác với Đảng CSVN để chống Trung Cộng.
Hai lập trường này phải được cương quyết khẳng định và truyền lại cho hậu duệ của chúng ta.
KẾT LUẬN:
Tôi xin cám ơn Ban Tổ Chức đã dành cho tôi vinh dự được phát biểu tại Đại Hội này. Và tôi xin được trân trọng cám ơn Qúy Vị đang hiện diện trong phòng họp này để nghe tôi phát biểu.
Trong giây phút trang trọng này, chúng ta đang họp nhau tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn của Hoa Kỳ, một miền đất tượng trưng cho Nhân Quyền, Tự Do và Dân Chủ nhất trên thế giới. Chúng ta cùng hướng lòng về Quê Hương VN, với đại đa số đồng bào đang lầm than đói khổ, với một xã hội đầy bất công thối nát, với bao nhiêu người yêu nước đang lâm cảnh tù đày. Chúng tôi xin gửi những đoá hoa Anh Đào xinh tươi với hương thơm ngào ngạt, tượng trưng cho lòng kính phục, tượng trưng cho lòng quý mến đến các Anh Hùng Tù Nhân Lương Tâm ở quốc nội. Những vị Anh Hùng đó đang rải hạt giống Dân Chủ, Tự Do trên Đất Nước. Họ như những nhà nông đi gieo hạt giống trong mồ hôi, trong nước mắt, trong nhọc nhằn, nhưng khi đến ngày hoa trái đơm bông thì họ sẽ gặt hái trong vui mừng và hoan lạc.
Cầu mong cho Mùa Gặt ấy sớm đến trên Quê Hương VN.
* Tiến Sĩ TRẦN AN BÀI
Cựu Giảng Sư Học Viện CSQG
Nguồn: http://saigonecho.com/main/vanhoc/khaoluan/34334-huong-sac-chinh-tri-hoa-anh-dao.html