Trên chuyến xe về Cần Thơ đi công việc, ngồi cạnh bên là người thanh niên cũng luống tuổi. Ngồi cạnh nhau, trước lạ sau quen để rồi có những câu chuyện xã giao trên chuyến xe đường dài.

Hai bên bắt đầu hỏi thăm nhau sau nụ cười mỉm, người mở lời làm quen nhận mình là người đạo Công Giáo. Anh chàng cạnh bên nhận mình là người không phải là người Công giáo. Tính lái sang chuyện khác để cho hợp “nhãn giới” nhưng chàng thanh niên kia thao thao bất tuyệt kể về Mẹ. Tay phải của anh vừa mổ xong nên không thể hoạt động như bình thường được. Anh cố vói tay trái xuống giỏ xách để lấy cái bóp, tựa cái bóp xuống đùi và lấy cùi tay phải đè lên chiếc bóp để lấy cái gì đó. Tưởng anh khoe cái gì thì ra là hình Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp. Tấm hình Mẹ anh để trong bóp chắc có lẽ cũng đã lâu nên bị xuống màu.

Sau khi “lòe” cho người đồng hành ngồi cạnh bên hình Đức Mẹ, anh bắt đầu kể về gia cảnh của anh. Anh nói rằng anh tin và nhờ ơn Đức Mẹ nhiều lắm nhưng vì là con trai trưởng nên anh chưa lãnh bí tích Rửa Tội được. Anh khoe vợ anh là người Công Giáo, anh cũng không quên khoe rằng anh có hai đứa con, chúng rửa tội lớn lên và được gửi học trường Công Giáo từ nhỏ.

“Duyên nợ” là lần kia, cuộc đời đi vào ngõ tắt, anh chạy đến bên Mẹ Hằng Cứu Giúp ở 38 Kỳ Đồng, vào đấy anh nguyện xin Mẹ thương anh. Dù là người ngoại đạo nhưng anh tin tưởng và phó thác nơi Mẹ cuộc đời của anh. Anh kể lại hai biến cố lớn nhất trong đời anh đã được ơn Đức Mẹ một cách tỏ tường. Mỗi lần có chuyện gì là anh lại chạy đến kêu cầu Mẹ.

Từ ngày ấy, anh chuộc tấm ảnh Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp và cứ giữ mãi trong người suốt hai chục năm nay từ khi anh chưa lấy vợ ... Anh nói là anh tin Đức Mẹ lắm vì Đức Mẹ luôn luôn ở bên anh, cứu giúp anh.

Chuyến xe rồi cập bến … Chia tay anh mỗi người mỗi ngã. Anh đi rồi nhưng hình ảnh, tâm tình của anh về Mẹ thật dễ thương.

… Qua một Cha dòng Đồng Công được biết cô N. ở Missouri. Vì mới quen nên đôi bên cũng trao đổi với nhau về nhân thân một chút. Ban đầu còn bỡ ngỡ nhưng sau đó cô không ngừng tỏ lộ.

Cô nói rằng gia đình cô sau khi rời Việt Nam thì định cư ở Cali. Năm 1993, theo người quen cô đi dự Đại Hội Thánh Mẫu ở Missouri. Không ngờ Đại Hội năm ấy lại là Đại Hội kỷ niệm của đời cô. Cô nói : “Chẳng hiểu thánh ý Chúa và Mẹ thế nào ấy để rồi ở lại tiểu bang này luôn”. Thế là từ ngày ấy, mối tình mà Mẹ se duyên kết trái tại mảnh đất Missouri. Mối tình ngày ấy nay được 3 cậu con trai.

Và rồi cô kể không biết bao nhiêu ơn lành, bao nhiêu kỷ niệm đẹp của gia đình cô nhờ ơn của Đức Mẹ Đồng Công. Cũng từ ngày ấy, gia đình cô bỗng dưng trở thành con cái của các cha dòng Đồng Công. Cô không ngần ngại khoe rằng cứ vào nhà dòng hỏi tên hai vợ chồng cô thì các cha các thầy dòng Đồng Công ai cũng biết !

Cô say xưa kể lại kỷ niệm khó quên trận bão lớn mới xảy ra hồi năm ngoái. Khi ấy, cô và chồng đang ở ngoài đường chưa kịp về nhà, đứa lớn đến nhà bạn làm bài, hai đưa nhỏ ở trong nhà. Đài khí tượng có báo nhưng không ngờ cơn bão lớn không thể tượng. Điện thoại nhà, điện thoại cầm tay đều tê liệt … Mãi đến khuya mới về đến nhà được vì cảnh sát đã chặn hết tất cả mọi nẻo đường. Về đến nhà thì nhà đổ nát nhưng hai đứa con trai bình an vô sự ! … Dừng một lát để lấy hơi, cô kể tiếp những ơn lành mà Mẹ đã tuôn đổ xuống trên gia đình cô trong những năm tháng dài.

Nhớ lại ngày Thánh Mẫu năm ấy, cô lại kể về những kỷ niệm trong những ngày Đại Hội. Mỗi người một tay, mỗi người một việc. Năm nào cũng thế, cả gia đình cô cũng sẽ phụ một tay với giáo dân xứ đạo phụ giúp khách hành hương. Vì nhu cầu của những ngày ấy nên hai vợ chồng chọn ngày nghỉ trùng vào ngày diễn ra Đại Hội cho tiện việc phục vụ . Khi Đại Hội xong, khách về rồi thì mệt lắm vì dọn dẹp. Mệt thì cũng mệt đấy nhưng không thể nào bỏ được. Không bỏ được vì khách hành hương về quá đông và nhu cầu được phục vụ quá lớn. Và không bỏ được vì ơn của Mẹ cứ lai láng tuôn tràn trên gia đình…

Tưởng dừng lại ở những công việc, những sự việc diễn ra ở Đại Hội nhưng cô cứ cố, cứ cố kể mãi những ơn lành mà Mẹ Đồng Công ban cho gia đình cô, cho khách hành hương, cho xứ đạo.

Thế đấy ! Không hẳn là Mẹ Hằng Cứu Giúp ở Kỳ Đồng – Việt Nam, không hẳn là Mẹ Đồng Công ở Missouri. Mẹ - mãi mãi vẫn là Mẹ hiền yêu dấu. Mẹ - mãi mãi ban ơn lành cho những ai kêu cầu Mẹ. Những ai chạy đến với Mẹ chẳng bao giờ Mẹ để cho về tay không cả.

Tình Mẹ thương con mãi muôn đời vẫn thế ! Tin hay không vẫn là lời đáp trả của mỗi người.