Từ Phó Biện Lý trở thành Linh Mục: Tân Linh Mục Trần Đình Quân
"Tôi đang có nghề nghiệp vững chắc, có nhà cửa, có nhiều bạn gái xinh đẹp và cũng tính chuyện sẽ cưới một cô để có mái ấm gia đình như bao người khác, nhưng tự nhiên những ước muốn ấy biến đi đâu hết." (Tân LM. Quân)
Đức Giám Mục Tod David Brown đang cử hành nghi thức truyền chức cho tân Linh Mục Trần Đình Quân ngày 11-6-2011 tại nhà thờ Saint Columban, Garden Grove – Ảnh: Thanh Phong/Viễn Đông
ORANGE (Viễn Đông) - Đức Giám Mục Tod David Brown, Giám Mục Giáo Phận Orange, vừa cử hành lễ truyền chức cho 6 tân Linh Mục tại nhà thờ Saint Columban vào 10 giờ sáng Thứ Bảy 11-6-2011. Trong số 6 tân Linh mục có cha Louis Trần Đình Văn Quân, đã từng là Phó Biện Lý tại Quận Cam trong 9 năm. Nguyên do nào thúc đẩy một vị Phó Biện Lý đầy quyền lực từ bỏ quyền hành và chức vị cao như vậy để hiến dâng đời mình cho Chúa trong thiên chức Linh mục?
Sau khi tham dự thánh lễ truyền chức, chúng tôi đã tiếp xúc với ông bà cố Trần Đình Bình cũng như với tân Linh Mục Trần Đình Văn Quân để có câu trả lời.
Bà Trần Thị Ngọc Tuyết (thân mẫu tân Linh Mục): “Tôi sanh Trần Đình Quân vào ngày 21-10-1968 tại Quảng Ngãi. Quân là con trai đầu lòng trong số 4 anh em. Gia đình tôi đến Denver, tiểu bang Colorado, Hoa Kỳ ngày 25-7-1975, và Quân bắt đầu đi học từ mẫu giáo đến trung học tại thành phố này. Lấy bằng trung học xong, Quân qua California theo học tại trường đại học UCI. Tốt nghiệp tại UCI, Quân lên New York học về ngành Luật thêm 3, 4 năm, tốt nghiệp năm 1994, rồi về lại California thi lấy bằng hành nghề Luật Sư và làm Phó Biện Lý tại tòa án quận Cam.
Làm khoảng 8 năm gì đó rất bình thường, Quân dành dụm mua được căn nhà tại Mission Viejo ở một mình với 4 con chó, vì Quân rất yêu thích thú vật. Còn chúng tôi vẫn ở Denver, Colorado.
Song thân của tân Linh Mục Trần Đình Quân, ông bà cố Trần Đình Bình - Trần Thị Ngọc Tuyết trong lễ thụ phong LM của con trai – Ảnh: Thanh Phong/Viễn Đông
Bỗng nhiên cách nay 6 năm, Quân về thăm bố mẹ và nói sắp đi tu. Cả nhà nghe chỉ cười, không ai tin, tưởng Quân nói đùa.
Nhưng Quân đi tu thật, cậu ta về bán nhà, lên Internet cho 4 con chó, nhưng phải tuyển lựa những người nào thật lòng yêu thương thú vật, Quân mới cho. Quân đến từng nhà xin chó xem xét rồi mới trao chó, và cậu ta khóc mỗi khi trao con chó cho người khác.
Quân vào dòng tu tại Boston rồi về San Jose và 2 năm sau qua Roma tu học đến nay”.
Tân Linh Mục Trần Đình Văn Quân: “Tôi được bố mẹ khuyến khích học về ngành Luật. Khi đi học mới đầu tôi cũng thích, cũng vui, đến khi ra làm việc càng làm càng cảm thấy không có gì hứng thú, không có gì làm cho tôi vui cả, lúc nào trong người cũng như thấy đang thiếu một cái gì đó mà mình không biết. Có thời gian ở Đại Học và khi học Luật, phần vì xa bố mẹ, không ai nhắc nhở, phần vì lo học để mau ra làm kiếm tiền và kể cả lo chơi nên tôi không đi lễ đều, tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về Chúa. Tôi có nhiều bạn gái, Mỹ có, Việt có và toàn những người Công giáo rất tốt, họ làm gương cho tôi khiến tôi trở về với Chúa, sống đạo tốt hơn và bắt đầu đi lễ Chúa Nhật đều đặn.
Cô bạn gái đầu tiên không hợp, nên hai chúng tôi không tiến tới. Cô bạn gái sau cùng rất ngoan đạo, cô ấy rủ tôi đi lễ hàng ngày, đi chầu Thánh Thể và cầu nguyện, lần chuỗi Mân Côi nữa. Một cô bạn gái người Mỹ hỏi tôi: ‘Có bao giờ anh nghĩ sau này học để làm Thầy Phó Tế Vĩnh Viễn không?’. Tôi biết Phó Tế Vĩnh Viễn là những người đã có gia đình, tôi trả lời cô ấy: ‘Không, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đó’. Thế rồi hàng ngày tôi thấy có một sự thôi thúc mãnh liệt trong người, phải làm cái gì đó, phải can đảm lên. Tôi bối rối không hiểu sự gì, tôi bắt đầu cầu nguyện, ‘Xin Chúa làm ơn cho con biết con phải làm cái gì trong lúc này! Xin Chúa cho con một dấu chỉ gì để con hiểu được ý Chúa’. Rồi tự nhiên có ba, bốn người gặp tôi đều hỏi: ‘Có bao giờ Quân nghĩ sẽ đi tu làm Linh Mục không?’. Năm đó tôi 36 tuổi. 36 năm trôi qua, tôi chưa từng nghe một người nào, kể cả bố mẹ và người thân trong gia đình hỏi tôi câu này. Tôi tiếp tục cầu nguyện và suy nghĩ về những câu họ hỏi. Sau một tháng cầu nguyện với Chúa, tôi lại gặp thêm vài người bạn khác cũng hỏi tôi câu này. Tôi hết sức ngạc nhiên, không biết tại sao nhiều người hỏi mình câu này vậy? Tôi mới vào internet xem đi tu với làm Linh Mục phải làm cái gì. Khi tôi càng đọc, tôi càng cảm thấy như có sức mạnh thôi thúc tôi phải bỏ mọi sự và đi tu thành Linh Mục. Tôi đang có nghề nghiệp vững chắc, có nhà cửa, có nhiều bạn gái xinh đẹp và cũng tính chuyện sẽ cưới một cô để có mái ấm gia đình như bao người khác, nhưng tự nhiên những ước muốn ấy biến đi đâu hết. Tôi bỏ mọi sự và xin vào dòng tu theo tiếng Chúa gọi.
Tuy nhiên, trong chủng viện tôi vẫn cầu nguyện: ‘Lạy Chúa, nếu Chúa thấy con không thể tu được, xin cho con một dấu chỉ nào đó để con trở về đi làm và lập gia đình’. Ngày nào tôi cũng cầu xin như thế nhưng chẳng có gì xẩy ra, và tâm hồn tôi thật bình an, vui vẻ. Tôi tìm được niềm vui dâng hiến cuộc đời mình cho Chúa. Mọi của cải vật chất, sự giàu sang phú quý, quyền cao chức trọng chỉ là phù vân. Và thế là tôi tu ngon lành cho đến ngày hôm nay trở thành Linh Mục của Chúa”.
Thầy Phó Tế Trần Đình Quân, vài phút trước khi được thụ phong Linh Mục – Ảnh: Thanh Phong/Viễn Đông
Cha Quân cũng tiết lộ với người viết: “Cô bạn gái người Mỹ hỏi tôi có ý định sau này xin làm Phó Tế Vĩnh Viễn không, hôm lễ chịu chức của tôi, cô ấy cũng đến dự, còn cô bạn gái sau cùng là một luật sư người Việt, cũng rất tốt và tất cả chúng tôi vẫn coi nhau như bạn”.
Chúng tôi hỏi tân Linh Mục Quân: “Khi sắp sửa tuyên hứa trước Đức Giám Mục để trở thành Linh Mục, cha có bị ‘cám dỗ’ không? Và sau khi trở thành Linh Mục, cha tiếp tục qua Roma làm gì?”. Linh mục Trần Đình Văn Quân trả lời: “Không đâu, tôi đã được ‘Ơn Gọi’ thật sự, nên cảm thấy vô cùng sung sướng nhận trách nhiệm mới. Giờ phút đó tôi xúc động, tôi tạ ơn Chúa vì Chúa đã chọn tôi làm Linh Mục. Đây thật sự là hồng ân Chúa ban cho tôi. Tôi hiện giúp một xứ đạo tại Orange đến tháng 9-2011 tôi sẽ sang Roma tiếp tục tu học về truyền giáo trong thời gian một năm. Hè sang năm là xong, tôi sẽ về lại giáo phận Orange và tùy theo Đức Giám Mục giáo phận cử tôi làm việc gì hay coi xứ đạo nào tôi sẽ vâng lời ngài”.
Xưa nay người Công giáo vẫn coi việc đi tu trở thành Soeur hay làm Thầy Sáu, làm Linh Mục là một “Ơn Gọi” đặc biệt, có nghĩa là được ơn Chúa gọi. Không phải ai đi tu cũng trở thành Soeur, thành Linh Mục được. Có người tu nửa chừng phát bệnh liên miên phải về, có người không chịu nổi kỷ luật của nhà dòng, của chủng viện cũng trở về. Câu chuyện trở thành Linh Mục của cha Trần Đình Văn Quân là câu giải thích rõ ràng về “Ơn Gọi”, và sự xác nhận của ông cố Trần Đình Bình với chúng tôi sau đây, càng làm rõ thêm về hai tiếng “Ơn Gọi”.
Ông cố Trần Đình Bình: “Tôi rất còn ư là bàng hoàng, không có tin được rằng trong nhà lại có một đặc ân, một hồng ân của Thiên Chúa đã cho con tôi trở thành một Linh Mục. Trước kia con tôi làm mười mấy năm về ngành Luật, tức là làm về Luật Sư và làm Phụ Tá cho Biện Lý ở Quận Cam. Tôi không nghĩ bao giờ lại có ngày con tôi lại từ bỏ cái chức vụ đó để trở thành một Linh Mục. Đó không những là một đặc ân, một hồng ân mà cả sự ngạc nhiên cho cả gia đình và dòng họ. Đó là sự quá ư tốt đẹp mà chúng tôi không thể ngờ có ngày hôm nay. Gia đình chúng tôi hết lòng cảm tạ hồng ân Thiên Chúa và không quên cám ơn tất cả những ai đã khuyến khích con tôi đi tu để trở thành Linh Mục”.
"Tôi đang có nghề nghiệp vững chắc, có nhà cửa, có nhiều bạn gái xinh đẹp và cũng tính chuyện sẽ cưới một cô để có mái ấm gia đình như bao người khác, nhưng tự nhiên những ước muốn ấy biến đi đâu hết." (Tân LM. Quân)
Đức Giám Mục Tod David Brown đang cử hành nghi thức truyền chức cho tân Linh Mục Trần Đình Quân ngày 11-6-2011 tại nhà thờ Saint Columban, Garden Grove – Ảnh: Thanh Phong/Viễn Đông
ORANGE (Viễn Đông) - Đức Giám Mục Tod David Brown, Giám Mục Giáo Phận Orange, vừa cử hành lễ truyền chức cho 6 tân Linh Mục tại nhà thờ Saint Columban vào 10 giờ sáng Thứ Bảy 11-6-2011. Trong số 6 tân Linh mục có cha Louis Trần Đình Văn Quân, đã từng là Phó Biện Lý tại Quận Cam trong 9 năm. Nguyên do nào thúc đẩy một vị Phó Biện Lý đầy quyền lực từ bỏ quyền hành và chức vị cao như vậy để hiến dâng đời mình cho Chúa trong thiên chức Linh mục?
Sau khi tham dự thánh lễ truyền chức, chúng tôi đã tiếp xúc với ông bà cố Trần Đình Bình cũng như với tân Linh Mục Trần Đình Văn Quân để có câu trả lời.
Bà Trần Thị Ngọc Tuyết (thân mẫu tân Linh Mục): “Tôi sanh Trần Đình Quân vào ngày 21-10-1968 tại Quảng Ngãi. Quân là con trai đầu lòng trong số 4 anh em. Gia đình tôi đến Denver, tiểu bang Colorado, Hoa Kỳ ngày 25-7-1975, và Quân bắt đầu đi học từ mẫu giáo đến trung học tại thành phố này. Lấy bằng trung học xong, Quân qua California theo học tại trường đại học UCI. Tốt nghiệp tại UCI, Quân lên New York học về ngành Luật thêm 3, 4 năm, tốt nghiệp năm 1994, rồi về lại California thi lấy bằng hành nghề Luật Sư và làm Phó Biện Lý tại tòa án quận Cam.
Làm khoảng 8 năm gì đó rất bình thường, Quân dành dụm mua được căn nhà tại Mission Viejo ở một mình với 4 con chó, vì Quân rất yêu thích thú vật. Còn chúng tôi vẫn ở Denver, Colorado.
Bỗng nhiên cách nay 6 năm, Quân về thăm bố mẹ và nói sắp đi tu. Cả nhà nghe chỉ cười, không ai tin, tưởng Quân nói đùa.
Nhưng Quân đi tu thật, cậu ta về bán nhà, lên Internet cho 4 con chó, nhưng phải tuyển lựa những người nào thật lòng yêu thương thú vật, Quân mới cho. Quân đến từng nhà xin chó xem xét rồi mới trao chó, và cậu ta khóc mỗi khi trao con chó cho người khác.
Quân vào dòng tu tại Boston rồi về San Jose và 2 năm sau qua Roma tu học đến nay”.
Tân Linh Mục Trần Đình Văn Quân: “Tôi được bố mẹ khuyến khích học về ngành Luật. Khi đi học mới đầu tôi cũng thích, cũng vui, đến khi ra làm việc càng làm càng cảm thấy không có gì hứng thú, không có gì làm cho tôi vui cả, lúc nào trong người cũng như thấy đang thiếu một cái gì đó mà mình không biết. Có thời gian ở Đại Học và khi học Luật, phần vì xa bố mẹ, không ai nhắc nhở, phần vì lo học để mau ra làm kiếm tiền và kể cả lo chơi nên tôi không đi lễ đều, tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về Chúa. Tôi có nhiều bạn gái, Mỹ có, Việt có và toàn những người Công giáo rất tốt, họ làm gương cho tôi khiến tôi trở về với Chúa, sống đạo tốt hơn và bắt đầu đi lễ Chúa Nhật đều đặn.
Cô bạn gái đầu tiên không hợp, nên hai chúng tôi không tiến tới. Cô bạn gái sau cùng rất ngoan đạo, cô ấy rủ tôi đi lễ hàng ngày, đi chầu Thánh Thể và cầu nguyện, lần chuỗi Mân Côi nữa. Một cô bạn gái người Mỹ hỏi tôi: ‘Có bao giờ anh nghĩ sau này học để làm Thầy Phó Tế Vĩnh Viễn không?’. Tôi biết Phó Tế Vĩnh Viễn là những người đã có gia đình, tôi trả lời cô ấy: ‘Không, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đó’. Thế rồi hàng ngày tôi thấy có một sự thôi thúc mãnh liệt trong người, phải làm cái gì đó, phải can đảm lên. Tôi bối rối không hiểu sự gì, tôi bắt đầu cầu nguyện, ‘Xin Chúa làm ơn cho con biết con phải làm cái gì trong lúc này! Xin Chúa cho con một dấu chỉ gì để con hiểu được ý Chúa’. Rồi tự nhiên có ba, bốn người gặp tôi đều hỏi: ‘Có bao giờ Quân nghĩ sẽ đi tu làm Linh Mục không?’. Năm đó tôi 36 tuổi. 36 năm trôi qua, tôi chưa từng nghe một người nào, kể cả bố mẹ và người thân trong gia đình hỏi tôi câu này. Tôi tiếp tục cầu nguyện và suy nghĩ về những câu họ hỏi. Sau một tháng cầu nguyện với Chúa, tôi lại gặp thêm vài người bạn khác cũng hỏi tôi câu này. Tôi hết sức ngạc nhiên, không biết tại sao nhiều người hỏi mình câu này vậy? Tôi mới vào internet xem đi tu với làm Linh Mục phải làm cái gì. Khi tôi càng đọc, tôi càng cảm thấy như có sức mạnh thôi thúc tôi phải bỏ mọi sự và đi tu thành Linh Mục. Tôi đang có nghề nghiệp vững chắc, có nhà cửa, có nhiều bạn gái xinh đẹp và cũng tính chuyện sẽ cưới một cô để có mái ấm gia đình như bao người khác, nhưng tự nhiên những ước muốn ấy biến đi đâu hết. Tôi bỏ mọi sự và xin vào dòng tu theo tiếng Chúa gọi.
Tuy nhiên, trong chủng viện tôi vẫn cầu nguyện: ‘Lạy Chúa, nếu Chúa thấy con không thể tu được, xin cho con một dấu chỉ nào đó để con trở về đi làm và lập gia đình’. Ngày nào tôi cũng cầu xin như thế nhưng chẳng có gì xẩy ra, và tâm hồn tôi thật bình an, vui vẻ. Tôi tìm được niềm vui dâng hiến cuộc đời mình cho Chúa. Mọi của cải vật chất, sự giàu sang phú quý, quyền cao chức trọng chỉ là phù vân. Và thế là tôi tu ngon lành cho đến ngày hôm nay trở thành Linh Mục của Chúa”.
Cha Quân cũng tiết lộ với người viết: “Cô bạn gái người Mỹ hỏi tôi có ý định sau này xin làm Phó Tế Vĩnh Viễn không, hôm lễ chịu chức của tôi, cô ấy cũng đến dự, còn cô bạn gái sau cùng là một luật sư người Việt, cũng rất tốt và tất cả chúng tôi vẫn coi nhau như bạn”.
Chúng tôi hỏi tân Linh Mục Quân: “Khi sắp sửa tuyên hứa trước Đức Giám Mục để trở thành Linh Mục, cha có bị ‘cám dỗ’ không? Và sau khi trở thành Linh Mục, cha tiếp tục qua Roma làm gì?”. Linh mục Trần Đình Văn Quân trả lời: “Không đâu, tôi đã được ‘Ơn Gọi’ thật sự, nên cảm thấy vô cùng sung sướng nhận trách nhiệm mới. Giờ phút đó tôi xúc động, tôi tạ ơn Chúa vì Chúa đã chọn tôi làm Linh Mục. Đây thật sự là hồng ân Chúa ban cho tôi. Tôi hiện giúp một xứ đạo tại Orange đến tháng 9-2011 tôi sẽ sang Roma tiếp tục tu học về truyền giáo trong thời gian một năm. Hè sang năm là xong, tôi sẽ về lại giáo phận Orange và tùy theo Đức Giám Mục giáo phận cử tôi làm việc gì hay coi xứ đạo nào tôi sẽ vâng lời ngài”.
Xưa nay người Công giáo vẫn coi việc đi tu trở thành Soeur hay làm Thầy Sáu, làm Linh Mục là một “Ơn Gọi” đặc biệt, có nghĩa là được ơn Chúa gọi. Không phải ai đi tu cũng trở thành Soeur, thành Linh Mục được. Có người tu nửa chừng phát bệnh liên miên phải về, có người không chịu nổi kỷ luật của nhà dòng, của chủng viện cũng trở về. Câu chuyện trở thành Linh Mục của cha Trần Đình Văn Quân là câu giải thích rõ ràng về “Ơn Gọi”, và sự xác nhận của ông cố Trần Đình Bình với chúng tôi sau đây, càng làm rõ thêm về hai tiếng “Ơn Gọi”.
Ông cố Trần Đình Bình: “Tôi rất còn ư là bàng hoàng, không có tin được rằng trong nhà lại có một đặc ân, một hồng ân của Thiên Chúa đã cho con tôi trở thành một Linh Mục. Trước kia con tôi làm mười mấy năm về ngành Luật, tức là làm về Luật Sư và làm Phụ Tá cho Biện Lý ở Quận Cam. Tôi không nghĩ bao giờ lại có ngày con tôi lại từ bỏ cái chức vụ đó để trở thành một Linh Mục. Đó không những là một đặc ân, một hồng ân mà cả sự ngạc nhiên cho cả gia đình và dòng họ. Đó là sự quá ư tốt đẹp mà chúng tôi không thể ngờ có ngày hôm nay. Gia đình chúng tôi hết lòng cảm tạ hồng ân Thiên Chúa và không quên cám ơn tất cả những ai đã khuyến khích con tôi đi tu để trở thành Linh Mục”.