Missouri - Rõ thật là những hình ảnh thật khủng khiếp cho chúng ta thấy tận mắt trên màn hình của Yahoo.com; một trận bão tố chết người, gây ra rất nhiều thiệt hại, mất mát, và đau thương đã đến với người dân vùng Joplin ở tiểu bang Missouri. Trận bão tố với sức gió mạnh của nó là EF-5 cộng với cơn lốc xoáy bề ngang rộng một mile và bề dài của nó là 4 miles, bằng 13 blocks phố bề dài. Dân số của thành phố này tổng cộng có 50,000 dân cư ngụ ở đây. 1/3 nhà cửa, cộng quán tiệm, nhà thương, trường học, nhà thờ, đã bị thiệt hại thật nặng nề. Không khác gì hình ảnh tang thương ở bên Nhật trong tháng 3 vừa qua. Có rất nhiều nhà không có được hầm trú ẩn nên đã bị cơn lốc xoáy bốc lên và thả xuống ở rải rác khắp nơi, mà hiện giờ nhân viên cứu hỏa cùng tất cả mọi người đang đi tìm kiếm thân nhân và người quen của họ, còn đang mất tích chưa tìm thấy đâu?.
Trong cảnh thương tâm nhiễu nhương đó của tất cả anh chị em của chúng ta đang trải qua và còn đang tiếp tục bị đe dọa vì cơn bão gây chết người vẫn chưa được chấm dứt. Nhìn thấy họ mà nghĩ đến mình, một phần thì thương cho phần số của những anh chị em chúng ta đã ra đi vĩnh viễn, nhưng không biết họ có kịp ăn ăn và chuẩn bị phần hồn chưa?. Phần cũng phải nghĩ đến thân phận và linh hồn đời đời của mình. Quả cuộc sống tạm bợ trần gian này chẳng có gì là đảm bảo cả! Hôm nay còn đó nhưng ngày mai không ai có thể biết được, ngay cả chính mình. Nhìn cảnh màn trời chiếu đất, nhà cửa bể thành miếng chồng chất lên nhau từng đống vụn. 13 blocks đường là 13 khu phố nhà bị san bằng, không nhà nào còn ở được. Dưới đống vụn kia còn biết bao nhiêu người bị chôn vùi trong đó, không biết sống chết ra sao?.
Quả thật đó là tận thế đã đến cho những anh chị em của chúng ta ở thành phố Joplin Missouri. 1/3 thành phố đã bị cơn lốc xoáy càn quét và làm biến sạch trên bản đồ. Không khác nào cảnh hoang tàng đổ nát của anh chị em Nhật Bản của chúng ta. Thương thay sự mất mát lớn lao này lại xẩy ra cho anh chị em chúng ta trong thời điểm của đất nước đang vị suy thoái, kinh tế trượt dốc, nên sự giúp đỡ từ chính phủ cho những anh chị em này thật là cả một vấn nạn và không biết chừng nào họ mới có nơi ăn chốn ở bình thường như trước đây được?. Người chết, nhà mất, tiền bạc ra hao mòn, thân xác mỏi mệt vì là nạn nhân của một trận thiên tai, không thể nào ngờ và tránh cho được. Chẳng hiểu những quốc gia giầu có đứng thứ nhì, ba, hay thứ tư trên thế giới có động lòng và cảm thương cho anh chị em nước Mỹ của họ hay không????.
Nước Mỹ chúng ta ít khi nào nhận được sự trợ giúp của nước nào, vì có cái tiếng mà chẳng có cái miếng. Giầu nghèo thì cả thế giới cùng giống nhau. Đâu cũng có dân giầu và đâu cũng thấy dân nghèo ở khắp mọi nơi, nhưng sự thương cảm thì ít khi nào dân Mỹ được ai thương vì mang tiếng là làm lớn rồi đàn áp dân bé cổ?. Nhưng có phải trong cơn biến loạn thì ai cũng như ai, chẳng cần ai thương giúp mà phải tự mình lo cho chính mình, gia đình, và chòm xóm của mình. Vì nhà cháy phải lo chữa và cứu người, vật ngoại thân lúc bấy giờ không còn có giá trị và là cần thiết nữa. Bỏ của mà chạy lấy người là sáng suốt và tốt hơn cả! Hà huống gì của cải đã bị chôn vùi hay tan biến mãi tít xa cả bao nhiêu cây số. Hay còn giá trị gì khi người thân thương của chúng ta đã giã từ chúng ta mà ra đi mãi mãi. Hỏi còn tâm trí đâu mà nhận những của thừa của dư của ai bố thí??.
Nhìn người mà phải biết nghĩ đến ta, trong đống vụn ấy dù đối với rất nhiều người giầu có chẳng gọi là bao, nhưng là căn nhà và những thứ được sắm sửa cho căn nhà hạnh phúc đó, là biết bao nhiêu công sức, mồ hôi được đổ ra bao nhiêu năm trời mới có. Bây giờ nằm ngổn ngang đổ nát và thật điêu tàn. Nhất là căn nhà hạnh phúc đó nay còn chôn vùi người thân thương nhất của chúng ta; thử hỏi người thân thương nhất trong cuộc đời của chúng giã từ chúng ta ra đi cách rất đột ngột, không một lời trối trăn hay từ giã, thì của cải còn đáng là gì nữa chứ!. Đối với chúng ta của cải nào thay thế cho người thân của chúng ta được chứ?. Mất người là mất tất cả!. Thứ gì trên trần gian có thể sánh bằng và cân cho bằng? Tiền bạc mà mua được hạnh phúc gia đình chăng? Tiền bạc mà mua được vợ hiền con thảo ư? Tiền bạc mà mua được bạn thân ư?. Tất tất hà tất là không thay thế được. Chúng ta thà mất tất cả nhưng gia đình còn nguyên vẹn, hơn là của cải còn nguyên vẹn mà người thì ra đi mãi mãi không còn trở lại.
Vâng, nhìn người mà nghĩ cho thân phận và cuộc đời phù vân của chúng ta. Hỡi linh hồn khờ dại nếu mi không biết chuẩn bị trước cho một chuyến đi xa vĩnh viễn không bao giờ còn có ngày trở lại dương trần này được nữa!. Đừng nghĩ rằng tận thế không xẩy đến cho mi!. Thật phải khi rất ít người trong chúng ta nghĩ rằng ngay ngày hôm nay hay ngay ngày mai đây chúng ta sẽ chết vì bất cứ lý do gì, nên chúng ta sống một cách rất là ung dung tự tại, như con cá vàng được nuôi thật kỹ trong cái bồn xinh xắn, ngày ngày được nuôi no ấm, mà không cần phải biết ngày mai ta sẽ ra sao?. Chúng ta sống rất dửng dưng với những anh chị em đang cần đến chúng ta. Chúng ta sống một cuộc sống thật ích kỷ, ai chết mặc ai, miễn chúng ta no đủ là được. Chúa của chúng ta là tiền bạc, vì còn tiền trong nhà băng mà số càng nhiều thì tánh mạng của chúng ta được đảm bảo, nhưng cái ngờ mới làm chúng ta không thể nào cưỡng lại được. Cưỡng lại làm sao khi đó là giờ chết của chúng ta? Cưỡng lại sao được khi mà chúng ta không biết chuẩn bị sẵn hành lý mang theo Nơi chúng ta cần được và muốn đến?. Có phải nếu chúng ta thiếu chuẩn bị thì chúng ta là người nghèo nhất nơi mà chúng ta sẽ đến? Quần áo cũng không có mà mặc, tả tơi rách nát và bầm dập vì nơi ta đến không được tiếp đãi ân cần và lịch thiệp???. Chẳng những thế mà chúng ta còn bị hành hạ mỗi phút giây trong hỏa lò của Hỏa Ngục đời đời kiếp kiếp.
Sự việc bất ngờ đã đổ trên đầu của anh chị em của chúng ta, là bài học để dậy chúng ta phải biết chuẩn bị vì Nước Trời gần đến. Chúa đang cảnh báo chúng ta bằng những gì chúng ta đã, và đang và chứng kiến. Người khôn ngoan hãy bắt chước giống như 5 cô con gái khôn ngoan, đã biết chuẩn bị mang thêm dầu để đốt vì không biết khi nào Chàng Rể mới đến. Để khi Chàng Rể đến chúng ta sẽ được mời vào dự tiệc, cùng chung hưởng hạnh phúc muôn đời với Chàng Rể là Con Yêu Dấu Duy Nhất của Thiên Vương trên Nước Trời. Amen.
Trong cảnh thương tâm nhiễu nhương đó của tất cả anh chị em của chúng ta đang trải qua và còn đang tiếp tục bị đe dọa vì cơn bão gây chết người vẫn chưa được chấm dứt. Nhìn thấy họ mà nghĩ đến mình, một phần thì thương cho phần số của những anh chị em chúng ta đã ra đi vĩnh viễn, nhưng không biết họ có kịp ăn ăn và chuẩn bị phần hồn chưa?. Phần cũng phải nghĩ đến thân phận và linh hồn đời đời của mình. Quả cuộc sống tạm bợ trần gian này chẳng có gì là đảm bảo cả! Hôm nay còn đó nhưng ngày mai không ai có thể biết được, ngay cả chính mình. Nhìn cảnh màn trời chiếu đất, nhà cửa bể thành miếng chồng chất lên nhau từng đống vụn. 13 blocks đường là 13 khu phố nhà bị san bằng, không nhà nào còn ở được. Dưới đống vụn kia còn biết bao nhiêu người bị chôn vùi trong đó, không biết sống chết ra sao?.
Quả thật đó là tận thế đã đến cho những anh chị em của chúng ta ở thành phố Joplin Missouri. 1/3 thành phố đã bị cơn lốc xoáy càn quét và làm biến sạch trên bản đồ. Không khác nào cảnh hoang tàng đổ nát của anh chị em Nhật Bản của chúng ta. Thương thay sự mất mát lớn lao này lại xẩy ra cho anh chị em chúng ta trong thời điểm của đất nước đang vị suy thoái, kinh tế trượt dốc, nên sự giúp đỡ từ chính phủ cho những anh chị em này thật là cả một vấn nạn và không biết chừng nào họ mới có nơi ăn chốn ở bình thường như trước đây được?. Người chết, nhà mất, tiền bạc ra hao mòn, thân xác mỏi mệt vì là nạn nhân của một trận thiên tai, không thể nào ngờ và tránh cho được. Chẳng hiểu những quốc gia giầu có đứng thứ nhì, ba, hay thứ tư trên thế giới có động lòng và cảm thương cho anh chị em nước Mỹ của họ hay không????.
Nước Mỹ chúng ta ít khi nào nhận được sự trợ giúp của nước nào, vì có cái tiếng mà chẳng có cái miếng. Giầu nghèo thì cả thế giới cùng giống nhau. Đâu cũng có dân giầu và đâu cũng thấy dân nghèo ở khắp mọi nơi, nhưng sự thương cảm thì ít khi nào dân Mỹ được ai thương vì mang tiếng là làm lớn rồi đàn áp dân bé cổ?. Nhưng có phải trong cơn biến loạn thì ai cũng như ai, chẳng cần ai thương giúp mà phải tự mình lo cho chính mình, gia đình, và chòm xóm của mình. Vì nhà cháy phải lo chữa và cứu người, vật ngoại thân lúc bấy giờ không còn có giá trị và là cần thiết nữa. Bỏ của mà chạy lấy người là sáng suốt và tốt hơn cả! Hà huống gì của cải đã bị chôn vùi hay tan biến mãi tít xa cả bao nhiêu cây số. Hay còn giá trị gì khi người thân thương của chúng ta đã giã từ chúng ta mà ra đi mãi mãi. Hỏi còn tâm trí đâu mà nhận những của thừa của dư của ai bố thí??.
Nhìn người mà phải biết nghĩ đến ta, trong đống vụn ấy dù đối với rất nhiều người giầu có chẳng gọi là bao, nhưng là căn nhà và những thứ được sắm sửa cho căn nhà hạnh phúc đó, là biết bao nhiêu công sức, mồ hôi được đổ ra bao nhiêu năm trời mới có. Bây giờ nằm ngổn ngang đổ nát và thật điêu tàn. Nhất là căn nhà hạnh phúc đó nay còn chôn vùi người thân thương nhất của chúng ta; thử hỏi người thân thương nhất trong cuộc đời của chúng giã từ chúng ta ra đi cách rất đột ngột, không một lời trối trăn hay từ giã, thì của cải còn đáng là gì nữa chứ!. Đối với chúng ta của cải nào thay thế cho người thân của chúng ta được chứ?. Mất người là mất tất cả!. Thứ gì trên trần gian có thể sánh bằng và cân cho bằng? Tiền bạc mà mua được hạnh phúc gia đình chăng? Tiền bạc mà mua được vợ hiền con thảo ư? Tiền bạc mà mua được bạn thân ư?. Tất tất hà tất là không thay thế được. Chúng ta thà mất tất cả nhưng gia đình còn nguyên vẹn, hơn là của cải còn nguyên vẹn mà người thì ra đi mãi mãi không còn trở lại.
Vâng, nhìn người mà nghĩ cho thân phận và cuộc đời phù vân của chúng ta. Hỡi linh hồn khờ dại nếu mi không biết chuẩn bị trước cho một chuyến đi xa vĩnh viễn không bao giờ còn có ngày trở lại dương trần này được nữa!. Đừng nghĩ rằng tận thế không xẩy đến cho mi!. Thật phải khi rất ít người trong chúng ta nghĩ rằng ngay ngày hôm nay hay ngay ngày mai đây chúng ta sẽ chết vì bất cứ lý do gì, nên chúng ta sống một cách rất là ung dung tự tại, như con cá vàng được nuôi thật kỹ trong cái bồn xinh xắn, ngày ngày được nuôi no ấm, mà không cần phải biết ngày mai ta sẽ ra sao?. Chúng ta sống rất dửng dưng với những anh chị em đang cần đến chúng ta. Chúng ta sống một cuộc sống thật ích kỷ, ai chết mặc ai, miễn chúng ta no đủ là được. Chúa của chúng ta là tiền bạc, vì còn tiền trong nhà băng mà số càng nhiều thì tánh mạng của chúng ta được đảm bảo, nhưng cái ngờ mới làm chúng ta không thể nào cưỡng lại được. Cưỡng lại làm sao khi đó là giờ chết của chúng ta? Cưỡng lại sao được khi mà chúng ta không biết chuẩn bị sẵn hành lý mang theo Nơi chúng ta cần được và muốn đến?. Có phải nếu chúng ta thiếu chuẩn bị thì chúng ta là người nghèo nhất nơi mà chúng ta sẽ đến? Quần áo cũng không có mà mặc, tả tơi rách nát và bầm dập vì nơi ta đến không được tiếp đãi ân cần và lịch thiệp???. Chẳng những thế mà chúng ta còn bị hành hạ mỗi phút giây trong hỏa lò của Hỏa Ngục đời đời kiếp kiếp.
Sự việc bất ngờ đã đổ trên đầu của anh chị em của chúng ta, là bài học để dậy chúng ta phải biết chuẩn bị vì Nước Trời gần đến. Chúa đang cảnh báo chúng ta bằng những gì chúng ta đã, và đang và chứng kiến. Người khôn ngoan hãy bắt chước giống như 5 cô con gái khôn ngoan, đã biết chuẩn bị mang thêm dầu để đốt vì không biết khi nào Chàng Rể mới đến. Để khi Chàng Rể đến chúng ta sẽ được mời vào dự tiệc, cùng chung hưởng hạnh phúc muôn đời với Chàng Rể là Con Yêu Dấu Duy Nhất của Thiên Vương trên Nước Trời. Amen.