PHAN THIẾT - Trong tinh thần sống Năm Thánh hồng ân 2010 và đón chào ngày Giáng sinh đang đến, một chuyến hành hương Đức Mẹ TàPao đã được thực hiện bởi Ban biên tập Lửa Mến của Gia đình Phạt Tạ Thánh Tâm. Thành phần tham dự có 32 người, gồm các cộng tác viên cùng với Ban chấp hành Gia đình PT Thánh Tâm Việt Nam và 2 vị khách thân hữu.
Hình ảnh cuộc hành hương
Chuyến hành hương ngoài ý nghĩa chính tạ ơn và cầu nguyện, còn là dịp để nói lên lòng biết ơn và tạo sự gắn bó đoàn kết giữa quý bà, quý chị là những hậu phương vững chắc, luôn âm thầm ủng hộ, động viên và khuyến khích người chồng, người cha của họ trong việc tông đồ phục vụ.
Họ ở phía sau lặng lẽ, âm thầm thôi, nhưng sự đóng góp và những hy sinh của họ không hề là nhỏ. Họ làm rất nhiều những việc không tên, nhưng nếu thiếu các việc không tên ấy, việc tông đồ sẽ gặp không ít khó khăn.
Hiểu rất rõ những điều ấy, nên từ lâu, cha Tổng linh hướng và quý vị Ban chấp hành đã mong muốn có dịp tập họp để bày tỏ tâm tình này. Nhưng thật không dễ, điều này vẫn chưa thể thực hiện vì nhiều lý do, nhưng hôm nay, điều ấy đã diễn ra vì các quý bà, quý chị đã có dịp quây quần gặp nhau, họ đã có mặt.
Chuyến hành hương bắt đầu lúc 8 giờ tối ngày 11/12/2009, khởi hành từ Giáo xứ Trung Bắc.
Những kẻ một mình và “chuyện lạ”
Độc thân và một mình ý nghĩa không giống nhau, trong lần gặp mặt này, đã có đủ cả hai điều không giống nhau ấy.
Người đầu tiên xin được nhắc đến, đó là chị Hòa, cháu Ly. Chị Hòa là cây viết giữ chuyên mục của Lửa Mến, cứ đến hẹn lại lên, chị luôn có bài thường trực. Chị và cháu Ly phụ trách Văn phòng Tân Định, một công việc không thể dứt ra, nhưng khi được anh Trưởng xin phép, cha Tổng linh hướng đã vui vẻ chấp thuận. Ai cũng biết Tân Định là một Giáo xứ lớn bậc nhất của Giáo phận, với đủ thượng vàng hạ cám những công việc, đi một người ở lại trực một người đã là một điều khó khăn, lần này, cả 2 người cùng đi, ai đó đã nói vui, đây đúng là chuyện lạ. Họ là những người độc thân. Nghe biết điều này, ai dám nói cha Tổng linh hướng của PT Thánh Tâm là người khó tính.
Người độc thân tiếp theo, xin được nói về cô Lệ Hằng, người Phóng viên của Lửa Mến luôn rất tích cực trong các chuyến đi khi được phân công. Trước đó, trong lần gặp “trù bị” để thông báo chuyến đi tại nhà anh chị Quang Hằng, có người đã mong được “nâng khăn sửa túi” cho người phóng viên đáng mến này.
Sẽ là một thiếu sót lớn, nếu không nói về một người độc thân nhiều ấn tượng, đó là chị Yến, người phụ trách những việc, mà theo cách nói của chị đó là “những chuyện linh tinh”. Thực ra, nhiều công việc đã phải cần đến chị, từ vận động bác ái xã hội đến “hậu cần Lửa Mến” và nhiều việc khác, chị đều luôn năng nổ đóng góp và chu toàn. Người độc thân ấn tượng này đã có nhiều cháu ngoại.
Cuối cùng, phải nói đến người không độc thân, nhưng lại đi một mình, đó là Bác Nghiêm. Đã gần 80, nhưng sức khỏe, lòng nhiệt thành và sự năng động của bác đã làm nhiều người trẻ phải nghĩ ngợi và ghen tỵ. Từ Nam ra Bắc và nhiều vùng miền khác, bác đều có mặt trong những dịp phát triển và quảng bá Thánh Tâm Chúa. Phu nhân nội tướng của bác không kịp có mặt hôm nay vì được thông báo quá trễ, nhưng vị nội tướng khả kính ấy vẫn chuẩn bị chuyến đi cho bác hết sức chu đáo, từ thuốc men, vật dụng, đồ dùng, chu đáo đến cả cái tăm và những chiếc khăn giấy như thói quen luôn chu đáo vốn có của bác.
Giờ Thánh ở độ cao 800 mét với Mẹ TàPao
Khởi hành từ 8 giờ tối, gần 2 giờ sáng thì đến vùng rừng núi Tánh Linh. Sàigòn – Tánh linh, một đoạn đường không xa nhưng cũng chẳng thể nói là gần. Phải ngồi co chân, bó gối trên đoạn đường gần 6 giờ đồng hồ, là một thử thách lớn với những mái tóc không còn xanh, những cái lưng không còn thẳng của tuổi thanh xuân.
Chỉ với 2 giờ nghỉ ngơi, ngay 4 giờ sáng, mọi người đã được hướng dẫn lên núi viếng Đức Mẹ trong màn đêm. Bóng tối mênh mông phủ trùm cảnh vật rừng đêm. Thật là mừng, khi thấy Tàpao lúc này đang phát triển với nhiều kinh ngạc. Chỉ ít năm trước đây, nơi này còn là một chốn đèo heo hiu hắt, nhưng hôm nay nhà cửa đã san sát, với rất nhiều cơ sở dịch vụ và đường cũng đã được trải nhựa nhiều nơi.
Trong bóng đêm, từng bước, lại từng bước thận trọng dò dẫm chậm chạp của mỗi bàn chân, mọi người cũng đã vượt qua được nhiều bậc thang của 3 con dốc để lên được độ cao 800 mét, nơi có linh đài Đức Mẹ Tàpao.
Nhiều bước chân đã được ánh đèn pin soi chiếu từ Phó Ban tổ chức là ông Trần Cường. Với mái tóc bạc ấn tượng, tất nhiên, ông cũng không còn trẻ, nhưng vẫn cố gắng luôn vượt lên phía trước để chiếu đèn hướng dẫn, điều ấy đã làm nhiều người xúc động.
Trong bóng đêm, trên linh đài, mọi người đã đứng quây quần dưới chân Tượng Mẹ để dâng lên những lời kinh tiếng hát với một giờ Thánh đầy tâm tình được soạn công phu.
Giây phút thinh lặng kéo dài, cũng là dịp để mỗi người có thể nói lên những tâm sự riêng, cùng với hoàn cảnh và khó khăn riêng của từng người đã được dâng lên Thiên Chúa trên trời cao, qua Thánh tượng Mẹ Maria đang ở dưới đất trên đỉnh TàoPao lúc này.
Sau những phút thinh lặng nhiều ý nghĩa, anh Trưởng Huỳnh Bá Song, đã thay mặt cộng đoàn dâng lời cầu nguyện chung. Đầy tâm tình, anh đã dâng lời cầu nguyện cho các ân nhân, cho các đoàn viên Thánh Tâm còn sống và đã qua đời, anh nói với Đức Mẹ về những thao thức và trăn trở trên bước đường tông đồ nhiều trở ngại. Với những lời đơn sơ khiêm tốn, anh đã cảm tạ và biết ơn về tất cả mọi điều, anh xin Đức Mẹ nâng đỡ, phù hộ và luôn được soi sáng hướng dẫn từ các Đấng Bậc bề trên.
Một điều đặc biệt cần ghi nhận, ngay khi trời còn đang rất tối ấy, có nhiều người không phải là Công giáo đã có mặt trên Linh Đài Mẹ. Rất tự nhiên, họ nói, chúng tôi là những người ngoại đạo, nhưng tín nhiệm Bà này, trong số họ, có nhiều người chưa biết rõ hoặc không thể gọi cho đúng tên Maria.
Biển xanh Phan Thiết.
Vì xe bị nổ bánh nên 11 giờ 30 đoàn mới đến Phan Thiết như dự liệu.
Mũi Né là một điểm du lịch với vô số cơ sở, dịch vụ nhà hàng, nhưng Thùy Trang là nơi đã được chọn, vì nơi này có giá cả phù hợp, nghĩa là, rẻ nhất nhưng lại có những điều kiện phục vụ tốt nhất. Tuy vậy, trước khi ghé vào, Ban tổ chức vẫn thận trọng và yêu cầu mọi người cứ ngồi trên xe, để cử người vào liên lạc trước, phòng ngừa việc bị cứa cổ hoặc chém đẹp như chuyện vẫn thường xảy ra ở các điểm du lịch xưa nay.
Trong làn nước biển xanh trong, mọi người đã thỏa sức bơi lội đùa giỡn.
Lúc này, tuổi tác đã không còn, mọi làn ranh xa lạ như cũng biến mất. Chỉ còn lại những tiếng cười lanh lảnh giòn tan sảng khoái vang xa như muốn thi đua với tiếng sóng biển ầm ào.
Bao nhiêu điều không thể trao đổi, lúc này đã được nói ra.
Bao nhiêu chuyện khó nói, lúc này đã được bày tỏ.
Mọi khoảng cách đã được thu lại, thật ngắn.
21 phát đại bác, nối vòng tay lớn và “Trung tâm rắc rối”.
14 giờ 50, ngồi quanh những chiếc bàn kê lại gần nhau, mọi người đã được nghe anh Trưởng Huỳnh Bá Song, thay mặt cha Tổng linh hướng, ngỏ lời cám ơn quý anh chị ân nhân và đặc biệt, anh đã nói nhiều về các tấm lòng của quý bà, quý chị trong việc đã hỗ trợ tích cực mọi người trong việc tông đồ Nước Chúa. Lần lượt anh giới thiệu từng người, từng đôi đang có mặt hôm nay.
Để làm gương, anh giới thiệu về người bạn đời của mình: “Đây là bà xã tôi, sau những lần tôi đi công tác trở về, bà ấy là người thường xuyên nhận được những món quà là cái balô với bên trong đựng đầy quần áo bẩn, trong những thứ “quà” ấy, có cái đưa vào máy giặt được, nhiều cái còn lại phải giặt bằng tay,….”
Lần lượt anh giới thiệu từng người, yêu cầu họ nói đôi điều về các nội tướng của họ. Cũng là một người viết, anh rất đồng cảm với việc thao thức đêm hôm khuya khoắt, những ly cà phê lúc nửa đêm của người vợ.
Dịp này, mọi người được nghe vài nét đặc thù của những người viết. Nếu ngồi lâu giờ trên máy vi tính mắt sẽ bị khô võng mạc, thoái hóa xương khớp và bệnh về khớp sống cổ cùng nhiều nguy cơ bệnh tật tiềm ẩn khác, nên sau mỗi giờ phải tạm nghỉ và vận động 15 phút. Những người viết biết rất rõ điều này, nhưng thật khốn khổ cho họ, tuy biết rõ, nhưng ít người thực hiện được, vì một lẽ đơn giản rằng, khi tập trung, họ quên tất cả xung quanh, dù ngay cả ngoài trời có đổ mưa đôi khi họ cũng không biết, nói gì đến việc đứng lên vận động 15 phút. Vì ngồi quá lâu như thế, có người đã không ăn được cơm, người vợ lúc đầu rất khó chịu, nhưng dần dần, thấy tội nghiệp thì pha chọ họ ly sữa để uống thay cơm. Người lớn tuổi làm việc trên vi tính lâu giờ, nguy cơ bệnh tật càng cao, cộng thêm làm việc chậm, tập trung kém, đó là tình trạng chung của họ.
Anh Phó Ngoại Vụ Trần Công Bình kể về nội tướng của mình: “Mỗi lần đi công tác, trước khi đi, anh phải báo cáo rõ với “chính quyền địa phương” và sau khi về, phải trình diện với “chính quyền vợ”, bà xã tôi đón tiếp long trọng như đón một nguyên thủ quốc gia với 21 phát đại bác chào mừng đàng hoàng”.
Với kiểu nói rất tếu táo như thế, anh chỉ muốn nói, sau mỗi khi làm việc tông đồ gần xa, khi về nhà, vợ anh luôn rất ân cần và tận tụy lo lắng mọi điều. Anh Tiến, thường nhận mình là “Bác sĩ của Khu nhà Vĩnh biệt”, còn được đón tiếp long trọng hơn với 22 phát đại bác chào mừng, anh cho biết như thế ngay khi đang đứng bên cạnh bà xã mình lúc ấy.
Kiến trúc sư Đức Quang (Hằng), Tổng thư ký, nói về “một nửa” của mình: Mỗi khi sinh hoạt và làm những công tác đoàn thể bà xã anh luôn nhiệt tình ủng hộ và thường xuyên khuyến khích.
Lần lượt, ai cũng được giới thiệu, mỗi người đều có dịp giới thiệu về một nửa của mình.
16 giờ mọi người lên xe ra về. Sau khi nguyện kinh chiều lúc 18 giờ, “khu nhà lá” phía cuối xe, gồm anh Trưởng và một vài vị khác đã nói lên cảm nghĩ của mình, thật là xúc động, khi được nhìn thấy các bà, các chị khi tắm biển đã đan tay nhau làm thành một vòng tròn trong biển nước. Hình ảnh ấy đã làm tôi liên tưởng đến lời kêu gọi gắn bó và đoàn kết yêu thương trong bản nhạc quen thuộc “Nối vòng tay lớn” của người nhạc sĩ không mấy xa lạ, Trịnh Công Sơn.
Từ quý ông, đã có rất nhiều cách nói để chỉ về vợ mình, khi gần chia tay, một ai đó đã nói vui trên xe rằng, vợ là một ”Trung tâm rắc rối”, nhưng thiếu cái trung tâm rắc rối ấy, mọi chuyện sẽ tệ hại biết bao.
Rao giảng Lời Chúa, không chỉ là nói được những điều thông thái cao siêu. Làm tông đồ Chúa, chẳng nhất thiết chỉ là làm được những việc cao cả vĩ đại, nhưng còn đơn giản như Mẹ Thánh Têrêsa thường nói: “Bạn hãy giiới thiệu Chúa Giêsu qua nụ cười của Bạn”
Với ý nghĩa này, ai cũng dễ thấy hình ảnh “Nối vòng tay lớn” của các “Trung tâm rắc rối” lúc ấy, Chúa Giêsu đang thực sự có mặt qua những nụ cười của họ. Hình ảnh ấy chẳng cần được ai ghi nhận, dù là từ những ống kính chuyên nghiệp, vì hình ảnh này đã được khắc họa và in sâu trong lòng mỗi người.
Sau khi cùng ăn một tô phở, mọi người đã chia tay trong bịn rịn lưu luyến,
Buổi hành hương kết thúc hồi 9 giờ tối ngày 12/12/2009, hơn 24 giờ họ có mặt bên nhau, trong tình yêu của Thánh Tâm Chúa Giêsu đang ngập tràn nơi trái tim mỗi người.
Hình ảnh cuộc hành hương
Chuyến hành hương ngoài ý nghĩa chính tạ ơn và cầu nguyện, còn là dịp để nói lên lòng biết ơn và tạo sự gắn bó đoàn kết giữa quý bà, quý chị là những hậu phương vững chắc, luôn âm thầm ủng hộ, động viên và khuyến khích người chồng, người cha của họ trong việc tông đồ phục vụ.
Họ ở phía sau lặng lẽ, âm thầm thôi, nhưng sự đóng góp và những hy sinh của họ không hề là nhỏ. Họ làm rất nhiều những việc không tên, nhưng nếu thiếu các việc không tên ấy, việc tông đồ sẽ gặp không ít khó khăn.
Hiểu rất rõ những điều ấy, nên từ lâu, cha Tổng linh hướng và quý vị Ban chấp hành đã mong muốn có dịp tập họp để bày tỏ tâm tình này. Nhưng thật không dễ, điều này vẫn chưa thể thực hiện vì nhiều lý do, nhưng hôm nay, điều ấy đã diễn ra vì các quý bà, quý chị đã có dịp quây quần gặp nhau, họ đã có mặt.
Chuyến hành hương bắt đầu lúc 8 giờ tối ngày 11/12/2009, khởi hành từ Giáo xứ Trung Bắc.
Những kẻ một mình và “chuyện lạ”
Độc thân và một mình ý nghĩa không giống nhau, trong lần gặp mặt này, đã có đủ cả hai điều không giống nhau ấy.
Người đầu tiên xin được nhắc đến, đó là chị Hòa, cháu Ly. Chị Hòa là cây viết giữ chuyên mục của Lửa Mến, cứ đến hẹn lại lên, chị luôn có bài thường trực. Chị và cháu Ly phụ trách Văn phòng Tân Định, một công việc không thể dứt ra, nhưng khi được anh Trưởng xin phép, cha Tổng linh hướng đã vui vẻ chấp thuận. Ai cũng biết Tân Định là một Giáo xứ lớn bậc nhất của Giáo phận, với đủ thượng vàng hạ cám những công việc, đi một người ở lại trực một người đã là một điều khó khăn, lần này, cả 2 người cùng đi, ai đó đã nói vui, đây đúng là chuyện lạ. Họ là những người độc thân. Nghe biết điều này, ai dám nói cha Tổng linh hướng của PT Thánh Tâm là người khó tính.
Người độc thân tiếp theo, xin được nói về cô Lệ Hằng, người Phóng viên của Lửa Mến luôn rất tích cực trong các chuyến đi khi được phân công. Trước đó, trong lần gặp “trù bị” để thông báo chuyến đi tại nhà anh chị Quang Hằng, có người đã mong được “nâng khăn sửa túi” cho người phóng viên đáng mến này.
Sẽ là một thiếu sót lớn, nếu không nói về một người độc thân nhiều ấn tượng, đó là chị Yến, người phụ trách những việc, mà theo cách nói của chị đó là “những chuyện linh tinh”. Thực ra, nhiều công việc đã phải cần đến chị, từ vận động bác ái xã hội đến “hậu cần Lửa Mến” và nhiều việc khác, chị đều luôn năng nổ đóng góp và chu toàn. Người độc thân ấn tượng này đã có nhiều cháu ngoại.
Cuối cùng, phải nói đến người không độc thân, nhưng lại đi một mình, đó là Bác Nghiêm. Đã gần 80, nhưng sức khỏe, lòng nhiệt thành và sự năng động của bác đã làm nhiều người trẻ phải nghĩ ngợi và ghen tỵ. Từ Nam ra Bắc và nhiều vùng miền khác, bác đều có mặt trong những dịp phát triển và quảng bá Thánh Tâm Chúa. Phu nhân nội tướng của bác không kịp có mặt hôm nay vì được thông báo quá trễ, nhưng vị nội tướng khả kính ấy vẫn chuẩn bị chuyến đi cho bác hết sức chu đáo, từ thuốc men, vật dụng, đồ dùng, chu đáo đến cả cái tăm và những chiếc khăn giấy như thói quen luôn chu đáo vốn có của bác.
Giờ Thánh ở độ cao 800 mét với Mẹ TàPao
Khởi hành từ 8 giờ tối, gần 2 giờ sáng thì đến vùng rừng núi Tánh Linh. Sàigòn – Tánh linh, một đoạn đường không xa nhưng cũng chẳng thể nói là gần. Phải ngồi co chân, bó gối trên đoạn đường gần 6 giờ đồng hồ, là một thử thách lớn với những mái tóc không còn xanh, những cái lưng không còn thẳng của tuổi thanh xuân.
Chỉ với 2 giờ nghỉ ngơi, ngay 4 giờ sáng, mọi người đã được hướng dẫn lên núi viếng Đức Mẹ trong màn đêm. Bóng tối mênh mông phủ trùm cảnh vật rừng đêm. Thật là mừng, khi thấy Tàpao lúc này đang phát triển với nhiều kinh ngạc. Chỉ ít năm trước đây, nơi này còn là một chốn đèo heo hiu hắt, nhưng hôm nay nhà cửa đã san sát, với rất nhiều cơ sở dịch vụ và đường cũng đã được trải nhựa nhiều nơi.
Trong bóng đêm, từng bước, lại từng bước thận trọng dò dẫm chậm chạp của mỗi bàn chân, mọi người cũng đã vượt qua được nhiều bậc thang của 3 con dốc để lên được độ cao 800 mét, nơi có linh đài Đức Mẹ Tàpao.
Nhiều bước chân đã được ánh đèn pin soi chiếu từ Phó Ban tổ chức là ông Trần Cường. Với mái tóc bạc ấn tượng, tất nhiên, ông cũng không còn trẻ, nhưng vẫn cố gắng luôn vượt lên phía trước để chiếu đèn hướng dẫn, điều ấy đã làm nhiều người xúc động.
Trong bóng đêm, trên linh đài, mọi người đã đứng quây quần dưới chân Tượng Mẹ để dâng lên những lời kinh tiếng hát với một giờ Thánh đầy tâm tình được soạn công phu.
Giây phút thinh lặng kéo dài, cũng là dịp để mỗi người có thể nói lên những tâm sự riêng, cùng với hoàn cảnh và khó khăn riêng của từng người đã được dâng lên Thiên Chúa trên trời cao, qua Thánh tượng Mẹ Maria đang ở dưới đất trên đỉnh TàoPao lúc này.
Sau những phút thinh lặng nhiều ý nghĩa, anh Trưởng Huỳnh Bá Song, đã thay mặt cộng đoàn dâng lời cầu nguyện chung. Đầy tâm tình, anh đã dâng lời cầu nguyện cho các ân nhân, cho các đoàn viên Thánh Tâm còn sống và đã qua đời, anh nói với Đức Mẹ về những thao thức và trăn trở trên bước đường tông đồ nhiều trở ngại. Với những lời đơn sơ khiêm tốn, anh đã cảm tạ và biết ơn về tất cả mọi điều, anh xin Đức Mẹ nâng đỡ, phù hộ và luôn được soi sáng hướng dẫn từ các Đấng Bậc bề trên.
Một điều đặc biệt cần ghi nhận, ngay khi trời còn đang rất tối ấy, có nhiều người không phải là Công giáo đã có mặt trên Linh Đài Mẹ. Rất tự nhiên, họ nói, chúng tôi là những người ngoại đạo, nhưng tín nhiệm Bà này, trong số họ, có nhiều người chưa biết rõ hoặc không thể gọi cho đúng tên Maria.
Biển xanh Phan Thiết.
Vì xe bị nổ bánh nên 11 giờ 30 đoàn mới đến Phan Thiết như dự liệu.
Mũi Né là một điểm du lịch với vô số cơ sở, dịch vụ nhà hàng, nhưng Thùy Trang là nơi đã được chọn, vì nơi này có giá cả phù hợp, nghĩa là, rẻ nhất nhưng lại có những điều kiện phục vụ tốt nhất. Tuy vậy, trước khi ghé vào, Ban tổ chức vẫn thận trọng và yêu cầu mọi người cứ ngồi trên xe, để cử người vào liên lạc trước, phòng ngừa việc bị cứa cổ hoặc chém đẹp như chuyện vẫn thường xảy ra ở các điểm du lịch xưa nay.
Trong làn nước biển xanh trong, mọi người đã thỏa sức bơi lội đùa giỡn.
Lúc này, tuổi tác đã không còn, mọi làn ranh xa lạ như cũng biến mất. Chỉ còn lại những tiếng cười lanh lảnh giòn tan sảng khoái vang xa như muốn thi đua với tiếng sóng biển ầm ào.
Bao nhiêu điều không thể trao đổi, lúc này đã được nói ra.
Bao nhiêu chuyện khó nói, lúc này đã được bày tỏ.
Mọi khoảng cách đã được thu lại, thật ngắn.
21 phát đại bác, nối vòng tay lớn và “Trung tâm rắc rối”.
14 giờ 50, ngồi quanh những chiếc bàn kê lại gần nhau, mọi người đã được nghe anh Trưởng Huỳnh Bá Song, thay mặt cha Tổng linh hướng, ngỏ lời cám ơn quý anh chị ân nhân và đặc biệt, anh đã nói nhiều về các tấm lòng của quý bà, quý chị trong việc đã hỗ trợ tích cực mọi người trong việc tông đồ Nước Chúa. Lần lượt anh giới thiệu từng người, từng đôi đang có mặt hôm nay.
Để làm gương, anh giới thiệu về người bạn đời của mình: “Đây là bà xã tôi, sau những lần tôi đi công tác trở về, bà ấy là người thường xuyên nhận được những món quà là cái balô với bên trong đựng đầy quần áo bẩn, trong những thứ “quà” ấy, có cái đưa vào máy giặt được, nhiều cái còn lại phải giặt bằng tay,….”
Lần lượt anh giới thiệu từng người, yêu cầu họ nói đôi điều về các nội tướng của họ. Cũng là một người viết, anh rất đồng cảm với việc thao thức đêm hôm khuya khoắt, những ly cà phê lúc nửa đêm của người vợ.
Dịp này, mọi người được nghe vài nét đặc thù của những người viết. Nếu ngồi lâu giờ trên máy vi tính mắt sẽ bị khô võng mạc, thoái hóa xương khớp và bệnh về khớp sống cổ cùng nhiều nguy cơ bệnh tật tiềm ẩn khác, nên sau mỗi giờ phải tạm nghỉ và vận động 15 phút. Những người viết biết rất rõ điều này, nhưng thật khốn khổ cho họ, tuy biết rõ, nhưng ít người thực hiện được, vì một lẽ đơn giản rằng, khi tập trung, họ quên tất cả xung quanh, dù ngay cả ngoài trời có đổ mưa đôi khi họ cũng không biết, nói gì đến việc đứng lên vận động 15 phút. Vì ngồi quá lâu như thế, có người đã không ăn được cơm, người vợ lúc đầu rất khó chịu, nhưng dần dần, thấy tội nghiệp thì pha chọ họ ly sữa để uống thay cơm. Người lớn tuổi làm việc trên vi tính lâu giờ, nguy cơ bệnh tật càng cao, cộng thêm làm việc chậm, tập trung kém, đó là tình trạng chung của họ.
Anh Phó Ngoại Vụ Trần Công Bình kể về nội tướng của mình: “Mỗi lần đi công tác, trước khi đi, anh phải báo cáo rõ với “chính quyền địa phương” và sau khi về, phải trình diện với “chính quyền vợ”, bà xã tôi đón tiếp long trọng như đón một nguyên thủ quốc gia với 21 phát đại bác chào mừng đàng hoàng”.
Với kiểu nói rất tếu táo như thế, anh chỉ muốn nói, sau mỗi khi làm việc tông đồ gần xa, khi về nhà, vợ anh luôn rất ân cần và tận tụy lo lắng mọi điều. Anh Tiến, thường nhận mình là “Bác sĩ của Khu nhà Vĩnh biệt”, còn được đón tiếp long trọng hơn với 22 phát đại bác chào mừng, anh cho biết như thế ngay khi đang đứng bên cạnh bà xã mình lúc ấy.
Kiến trúc sư Đức Quang (Hằng), Tổng thư ký, nói về “một nửa” của mình: Mỗi khi sinh hoạt và làm những công tác đoàn thể bà xã anh luôn nhiệt tình ủng hộ và thường xuyên khuyến khích.
Lần lượt, ai cũng được giới thiệu, mỗi người đều có dịp giới thiệu về một nửa của mình.
16 giờ mọi người lên xe ra về. Sau khi nguyện kinh chiều lúc 18 giờ, “khu nhà lá” phía cuối xe, gồm anh Trưởng và một vài vị khác đã nói lên cảm nghĩ của mình, thật là xúc động, khi được nhìn thấy các bà, các chị khi tắm biển đã đan tay nhau làm thành một vòng tròn trong biển nước. Hình ảnh ấy đã làm tôi liên tưởng đến lời kêu gọi gắn bó và đoàn kết yêu thương trong bản nhạc quen thuộc “Nối vòng tay lớn” của người nhạc sĩ không mấy xa lạ, Trịnh Công Sơn.
Từ quý ông, đã có rất nhiều cách nói để chỉ về vợ mình, khi gần chia tay, một ai đó đã nói vui trên xe rằng, vợ là một ”Trung tâm rắc rối”, nhưng thiếu cái trung tâm rắc rối ấy, mọi chuyện sẽ tệ hại biết bao.
Rao giảng Lời Chúa, không chỉ là nói được những điều thông thái cao siêu. Làm tông đồ Chúa, chẳng nhất thiết chỉ là làm được những việc cao cả vĩ đại, nhưng còn đơn giản như Mẹ Thánh Têrêsa thường nói: “Bạn hãy giiới thiệu Chúa Giêsu qua nụ cười của Bạn”
Với ý nghĩa này, ai cũng dễ thấy hình ảnh “Nối vòng tay lớn” của các “Trung tâm rắc rối” lúc ấy, Chúa Giêsu đang thực sự có mặt qua những nụ cười của họ. Hình ảnh ấy chẳng cần được ai ghi nhận, dù là từ những ống kính chuyên nghiệp, vì hình ảnh này đã được khắc họa và in sâu trong lòng mỗi người.
Sau khi cùng ăn một tô phở, mọi người đã chia tay trong bịn rịn lưu luyến,
Buổi hành hương kết thúc hồi 9 giờ tối ngày 12/12/2009, hơn 24 giờ họ có mặt bên nhau, trong tình yêu của Thánh Tâm Chúa Giêsu đang ngập tràn nơi trái tim mỗi người.