Suy niệm CN I Vọng C 2009
Cuộc gặp gỡ lịch sử có một, chưa có hai, trong trần gian là cuộc gặp gỡ của Con Thiên Chúa thánh thiện vô cùng gặp nhân loại trầm luân tội lỗi.
Nhân loại ra u mê ám muội vì bị tội lỗi chế ngự, bị Satan khống chế. Và khi bị Satan đọa đày trầm luân trong tội lỗi, thì không dễ gì con người nhận ra tín hiệu về việc có một Thiên Chúa, hay có một Con Thiên Chúa nào cả.
Vì thế, để chuẩn bị cho cuộc gặp tận mắt, nghe tận tai, tận tay sờ đụng nầy, Thiên Chúa đã dày công và kiên trì biết bao để chuyển hóa lòng dạ con người. Khởi đi từ những mạc khải cho con người biết có Thiên Chúa là Cha toàn năng và yêu thương. Rồi đến mạc khải mở lòng mở trí cho nhân loại biết ý định của Thiên Chúa muốn cứu chuộc con người. Tuy nhiên, dễ gì chuyển hóa! Vì con người thích sống trong u mê, hơn khôn ngoan, thích tăm tối hơn ánh sáng, thích dìm mình trong bất công gian dối, hơn là sống trong công lý, trong sự thật. Nhưng, Thiên Chúa toàn năng không bao giờ chào thua mưu lược của Satan ma quỉ. Sáng kiến tuyệt hảo của tình yêu Thiên Chúa là thành lập một Dân Riêng cho Ngài. Từ đó, Ngài chuyển hóa tâm trí con dân của Ngài từ u mê tăm tối luôn hướng về điều gian ác bất chính bất công thành lòng khát khao điều công chính thiện hảo; chuyển hóa từ cái vô tri về Thiên Chúa đến lòng dạ ngưỡng vọng Đấng Thần Linh, và nhất là, chuyển thành lòng khát khao, nỗi mong chờ một Đấng Cứu Thế.
Lòng khát khao, nỗi mong chờ ấy làm thành một mùa vọng kéo dài trong thời gian. Không ai dám biết thế nào là đủ, tới bao giờ mới đủ. Nhưng có thể biết là sẽ đến ngày “Ta sẽ cho mọc lên một mầm non, một Đấng Công Chính để nối nghiệp Đa-vít; Người sẽ trị nước theo lẽ công bình chính trực”. Và ngày ấy: “Giu-đa sẽ được cứu thoát, Giê-ru-sa-lem sẽ an cư lạc nghiệp. Đây là tên người ta sẽ đặt cho thành: "ĐỨC CHÚA là-sự-công-chính-của-chúng-ta! (Gr 33,15-16).
Chỉ có Thiên Chúa, và lòng yêu của Ngài mới định được lúc nào là thời gian viên mãn để gọi được là “lúc thuận tiện, giờ cứu độ”.
Và cuối cùng, cuộc gặp gỡ lịch sử, cuộc gặp gỡ được mong đợi – cả từ hai phía, trời cao và đất thấp- đã diễn ra, khi:
“Công Lý nở hoa từ mặt đất,
Hòa Bình ngó xuống tự trời cao!”
Như vậy, điều kiện để con người được sống trong nền hòa bình vĩnh cửu của Thiên Chúa, là, con người phải sống trong công lý.
Mùa vọng của Dân riêng Thiên Chúa trong cựu ước đã mở ra với việc chuyển hóa tâm trí, để lòng khát khao nên công chính của nhân loại và mùa vọng ấy trở thành mùa chuyển tiếp giữa Cựu ước và Tân ước với ơn Hòa Bình của Thiên Chúa Giáng Sinh- Cuộc gặp gỡ lịch sử, lần thứ nhất.
Mùa vọng của Giáo Hội Công Giáo hôm nay lại là mùa chuyển tiếp giữa cuộc lữ hành trần gian với việc Chúa Kitô lại đến, làm thành cuộc gặp gỡ thứ hai – cuộc gặp gỡ mà con người phải trình diện với Thiên Chúa.
Để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ lần thứ hai, Thánh Phaolô khuyên các tín hữu gia tăng tính tích cực của đời sống công giáo: “Xin Chúa cho tình thương của anh em đối với nhau và đối với mọi người ngày càng thêm đậm đà thắm thiết, cũng như tình thương của chúng tôi đối với anh em vậy. Như thế, Chúa sẽ cho anh em được bền tâm vững chí, được trở nên thánh thiện, không có gì đáng chê trách, trước nhan Thiên Chúa là Cha chúng ta, trong ngày Đức Giê-su, Chúa chúng ta, quang lâm cùng với các thánh của Người”. (1 Tx 3,12)
-Còn Chúa Giêsu, Ngài cảnh báo về những “điềm lạ…, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang…, Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc…, Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám mây mà đến”. Ngài khuyên “hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc." “đừng quá bám víu vào những thực tại trần gian, nhưng hãy hãy tỉnh thức và cầu nguyện” (Lc 21,25-28.34-36)
Cũng như trong thời Cựu ước, không ai có thể định được thời gian cho Thiên Chúa lại đến, và rõ ràng càng không định được cuộc trình diện lịch sử của đời mình trước Thiên Chúa. Nhưng để chuẩn bị tốt cho cuộc gặp gỡ ấy, Chúa Giêsu bảo: “hãy tỉnh thức và cầu nguyện”.
Nếu điều kiện của lần gặp gỡ thứ nhất là sống công chính, thì điều kiện của lần thứ hai cũng vậy. Đời sống công chính phải được thực hiện cách triệt để. Để sống công chính, phải tỉnh thức trước những nguy cơ chia cắt con người ra khỏi Thiên Chúa, ra khỏi vòng tay và ánh mắt của Ngài, ra khỏi sự công chính của Đức Chúa. Mà muốn được như thế, chắc chắn con người phải kết hợp từng ngày, từng giờ, kết hợp liên lỉ với Đấng Sẽ Đến- Đấng đã soi Đường Công Lý, Đấng là Sự Thật- ngay trong lúc nầy, không chờ đợi một lúc nào khác. Sự kết hợp dần dần nên toàn vẹn, làm thành một cuộc tỉnh thức và cầu nguyện chuẩn bị chu đáo cho lần gặp gỡ thứ hai chắc chắn sẽ xảy ra. Thánh Phaolô nói: “ Anh em đừng lo lắng gì hết, nhưng trong khi cầu nguyện, anh em hãy trình những ước vọng lên cùng Thiên Chúa, bằng kinh nguyện với lời cầu xin đi đôi với lời cảm tạ”. (Pl 4,16).
Chung quanh mỗi chúng ta, người bán hàng rong, em bán vé số, người già trên giường bệnh, kẻ túng thiếu kẻ nợ nần, kẻ bị nhục mạ, oan sai, người bị chỉ trích, chê bai, hoặc người bị cách ly, khai trừ, tẩy chay….. họ đang âm thầm trình lên Thiên Chúa những ước vọng, nhưng cũng không quên tín thác khẩn cầu và chân thành cảm tạ. Họ đang sống trong một mùa vọng của đời mình bằng sự kết hợp toàn vẹn với Thiên Chúa qua Chúa Giêsu.
Ngay từ sáng sớm, họ thầm nguyện:
“Lạy Chúa Giêsu
Một ngày mới đang mở ra trước mắt con. Mỗi ngày là một bất ngờ. Con không rõ những gì sẽ xảy đến cho con, nhưng con biết chắc mình được sống trong vòng tay yêu thương của Chúa, nên con thấy vui tươi và bình an.
Mỗi ngày là một quà tặng của Chúa. Cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả thành công và thất bại, tất cả là quà tặng của tình yêu, tất cả đều dưa con tới gần Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, con muốn dang tay chào đón ngày mới. Con muốn tận dụng từng giây trong ngày đẻ tôn vinh Chúa, để phuc vụ tha nhân và phát triển con người mình.
Ước gì con luôn sống dưới ánh mắt Chúa và để Chúa làm chủ mọi tư tưởng, lời nới việc làm của con. Và ước gì khi đêm về, con có thể tự hào mình đã biến hôm nay thành quà tặng để dâng lại cho Chúa. A men. (Kinh sáng - Rabbouni)
Và bất cứ giờ nào trong ngày, họ cũng có thể kính cẩn dâng hiến cho Thiên Chúa như một lời cảm tạ, như của lễ tạ ơn:
Lạy Cha, con phó mình con trong tay Cha.
Xin hãy làm nơi con mọi sự đẹp ý Cha.
Cha làm chi mặc lòng, con cũng cảm ơn Cha.
Con sẵn sàng luôn luôn.
Con nhận lãnh tất cả,
miễn ý Cha được làm trọn nơi con, nơi tất cả mọi loài Cha tạo dựng.
Con chẳng mong chi khác nữa.
Lạy Cha là Chúa Trời con,
con phó thác linh hồn con trong tay Cha.
Lạy Cha với tất cả Tình Yêu của lòng con
Vì con mến Cha
Và vì mến Cha,
nên con thấy cần phải hiến thân con,
phó trót mình con trong tay Cha,
không do dự đắn đo,
song, vô cùng tin cậy,
vì Cha là Cha của con.
(Kinh dâng hiến - Charles de Foucauld)
Lạy Chúa, Mùa Vọng lại đến với chúng con. Xin cho chúng con biết tỉnh thức và cầu nguyện bằng việc sống kết hợp từng phút giây với Chúa Giêsu, để nên xứng đáng trong cuộc gặp gỡ chính Ngài, Đấng Sẽ Đến, trong lần gặp gỡ lịch sử lần thứ hai. A men.
Cuộc gặp gỡ lịch sử có một, chưa có hai, trong trần gian là cuộc gặp gỡ của Con Thiên Chúa thánh thiện vô cùng gặp nhân loại trầm luân tội lỗi.
Nhân loại ra u mê ám muội vì bị tội lỗi chế ngự, bị Satan khống chế. Và khi bị Satan đọa đày trầm luân trong tội lỗi, thì không dễ gì con người nhận ra tín hiệu về việc có một Thiên Chúa, hay có một Con Thiên Chúa nào cả.
Vì thế, để chuẩn bị cho cuộc gặp tận mắt, nghe tận tai, tận tay sờ đụng nầy, Thiên Chúa đã dày công và kiên trì biết bao để chuyển hóa lòng dạ con người. Khởi đi từ những mạc khải cho con người biết có Thiên Chúa là Cha toàn năng và yêu thương. Rồi đến mạc khải mở lòng mở trí cho nhân loại biết ý định của Thiên Chúa muốn cứu chuộc con người. Tuy nhiên, dễ gì chuyển hóa! Vì con người thích sống trong u mê, hơn khôn ngoan, thích tăm tối hơn ánh sáng, thích dìm mình trong bất công gian dối, hơn là sống trong công lý, trong sự thật. Nhưng, Thiên Chúa toàn năng không bao giờ chào thua mưu lược của Satan ma quỉ. Sáng kiến tuyệt hảo của tình yêu Thiên Chúa là thành lập một Dân Riêng cho Ngài. Từ đó, Ngài chuyển hóa tâm trí con dân của Ngài từ u mê tăm tối luôn hướng về điều gian ác bất chính bất công thành lòng khát khao điều công chính thiện hảo; chuyển hóa từ cái vô tri về Thiên Chúa đến lòng dạ ngưỡng vọng Đấng Thần Linh, và nhất là, chuyển thành lòng khát khao, nỗi mong chờ một Đấng Cứu Thế.
Lòng khát khao, nỗi mong chờ ấy làm thành một mùa vọng kéo dài trong thời gian. Không ai dám biết thế nào là đủ, tới bao giờ mới đủ. Nhưng có thể biết là sẽ đến ngày “Ta sẽ cho mọc lên một mầm non, một Đấng Công Chính để nối nghiệp Đa-vít; Người sẽ trị nước theo lẽ công bình chính trực”. Và ngày ấy: “Giu-đa sẽ được cứu thoát, Giê-ru-sa-lem sẽ an cư lạc nghiệp. Đây là tên người ta sẽ đặt cho thành: "ĐỨC CHÚA là-sự-công-chính-của-chúng-ta! (Gr 33,15-16).
Chỉ có Thiên Chúa, và lòng yêu của Ngài mới định được lúc nào là thời gian viên mãn để gọi được là “lúc thuận tiện, giờ cứu độ”.
Và cuối cùng, cuộc gặp gỡ lịch sử, cuộc gặp gỡ được mong đợi – cả từ hai phía, trời cao và đất thấp- đã diễn ra, khi:
“Công Lý nở hoa từ mặt đất,
Hòa Bình ngó xuống tự trời cao!”
Như vậy, điều kiện để con người được sống trong nền hòa bình vĩnh cửu của Thiên Chúa, là, con người phải sống trong công lý.
Mùa vọng của Dân riêng Thiên Chúa trong cựu ước đã mở ra với việc chuyển hóa tâm trí, để lòng khát khao nên công chính của nhân loại và mùa vọng ấy trở thành mùa chuyển tiếp giữa Cựu ước và Tân ước với ơn Hòa Bình của Thiên Chúa Giáng Sinh- Cuộc gặp gỡ lịch sử, lần thứ nhất.
Mùa vọng của Giáo Hội Công Giáo hôm nay lại là mùa chuyển tiếp giữa cuộc lữ hành trần gian với việc Chúa Kitô lại đến, làm thành cuộc gặp gỡ thứ hai – cuộc gặp gỡ mà con người phải trình diện với Thiên Chúa.
Để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ lần thứ hai, Thánh Phaolô khuyên các tín hữu gia tăng tính tích cực của đời sống công giáo: “Xin Chúa cho tình thương của anh em đối với nhau và đối với mọi người ngày càng thêm đậm đà thắm thiết, cũng như tình thương của chúng tôi đối với anh em vậy. Như thế, Chúa sẽ cho anh em được bền tâm vững chí, được trở nên thánh thiện, không có gì đáng chê trách, trước nhan Thiên Chúa là Cha chúng ta, trong ngày Đức Giê-su, Chúa chúng ta, quang lâm cùng với các thánh của Người”. (1 Tx 3,12)
-Còn Chúa Giêsu, Ngài cảnh báo về những “điềm lạ…, muôn dân sẽ lo lắng hoang mang…, Người ta sợ đến hồn xiêu phách lạc…, Con Người đầy quyền năng và vinh quang ngự trong đám mây mà đến”. Ngài khuyên “hãy đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu chuộc." “đừng quá bám víu vào những thực tại trần gian, nhưng hãy hãy tỉnh thức và cầu nguyện” (Lc 21,25-28.34-36)
Cũng như trong thời Cựu ước, không ai có thể định được thời gian cho Thiên Chúa lại đến, và rõ ràng càng không định được cuộc trình diện lịch sử của đời mình trước Thiên Chúa. Nhưng để chuẩn bị tốt cho cuộc gặp gỡ ấy, Chúa Giêsu bảo: “hãy tỉnh thức và cầu nguyện”.
Nếu điều kiện của lần gặp gỡ thứ nhất là sống công chính, thì điều kiện của lần thứ hai cũng vậy. Đời sống công chính phải được thực hiện cách triệt để. Để sống công chính, phải tỉnh thức trước những nguy cơ chia cắt con người ra khỏi Thiên Chúa, ra khỏi vòng tay và ánh mắt của Ngài, ra khỏi sự công chính của Đức Chúa. Mà muốn được như thế, chắc chắn con người phải kết hợp từng ngày, từng giờ, kết hợp liên lỉ với Đấng Sẽ Đến- Đấng đã soi Đường Công Lý, Đấng là Sự Thật- ngay trong lúc nầy, không chờ đợi một lúc nào khác. Sự kết hợp dần dần nên toàn vẹn, làm thành một cuộc tỉnh thức và cầu nguyện chuẩn bị chu đáo cho lần gặp gỡ thứ hai chắc chắn sẽ xảy ra. Thánh Phaolô nói: “ Anh em đừng lo lắng gì hết, nhưng trong khi cầu nguyện, anh em hãy trình những ước vọng lên cùng Thiên Chúa, bằng kinh nguyện với lời cầu xin đi đôi với lời cảm tạ”. (Pl 4,16).
Chung quanh mỗi chúng ta, người bán hàng rong, em bán vé số, người già trên giường bệnh, kẻ túng thiếu kẻ nợ nần, kẻ bị nhục mạ, oan sai, người bị chỉ trích, chê bai, hoặc người bị cách ly, khai trừ, tẩy chay….. họ đang âm thầm trình lên Thiên Chúa những ước vọng, nhưng cũng không quên tín thác khẩn cầu và chân thành cảm tạ. Họ đang sống trong một mùa vọng của đời mình bằng sự kết hợp toàn vẹn với Thiên Chúa qua Chúa Giêsu.
Ngay từ sáng sớm, họ thầm nguyện:
“Lạy Chúa Giêsu
Một ngày mới đang mở ra trước mắt con. Mỗi ngày là một bất ngờ. Con không rõ những gì sẽ xảy đến cho con, nhưng con biết chắc mình được sống trong vòng tay yêu thương của Chúa, nên con thấy vui tươi và bình an.
Mỗi ngày là một quà tặng của Chúa. Cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả thành công và thất bại, tất cả là quà tặng của tình yêu, tất cả đều dưa con tới gần Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, con muốn dang tay chào đón ngày mới. Con muốn tận dụng từng giây trong ngày đẻ tôn vinh Chúa, để phuc vụ tha nhân và phát triển con người mình.
Ước gì con luôn sống dưới ánh mắt Chúa và để Chúa làm chủ mọi tư tưởng, lời nới việc làm của con. Và ước gì khi đêm về, con có thể tự hào mình đã biến hôm nay thành quà tặng để dâng lại cho Chúa. A men. (Kinh sáng - Rabbouni)
Và bất cứ giờ nào trong ngày, họ cũng có thể kính cẩn dâng hiến cho Thiên Chúa như một lời cảm tạ, như của lễ tạ ơn:
Lạy Cha, con phó mình con trong tay Cha.
Xin hãy làm nơi con mọi sự đẹp ý Cha.
Cha làm chi mặc lòng, con cũng cảm ơn Cha.
Con sẵn sàng luôn luôn.
Con nhận lãnh tất cả,
miễn ý Cha được làm trọn nơi con, nơi tất cả mọi loài Cha tạo dựng.
Con chẳng mong chi khác nữa.
Lạy Cha là Chúa Trời con,
con phó thác linh hồn con trong tay Cha.
Lạy Cha với tất cả Tình Yêu của lòng con
Vì con mến Cha
Và vì mến Cha,
nên con thấy cần phải hiến thân con,
phó trót mình con trong tay Cha,
không do dự đắn đo,
song, vô cùng tin cậy,
vì Cha là Cha của con.
(Kinh dâng hiến - Charles de Foucauld)
Lạy Chúa, Mùa Vọng lại đến với chúng con. Xin cho chúng con biết tỉnh thức và cầu nguyện bằng việc sống kết hợp từng phút giây với Chúa Giêsu, để nên xứng đáng trong cuộc gặp gỡ chính Ngài, Đấng Sẽ Đến, trong lần gặp gỡ lịch sử lần thứ hai. A men.