Đất nước ơi có bao giờ như thế?
Mấy nghìn năm từ thuở rất hoang sơ
Gom góp lại sẽ thành sông máu lệ
Nhưng chắc chưa thể sánh như bây giờ!
Ngước hỏi trời cao cúi đầu hỏi đất
Hỏi trong nhau nghìn chất ngất nơi nhau
Có còn không tình đất nước đồng bào
Vì sao thế? Vì sao nên nỗi thế?
Hỏi nguồn cội lung lay tận rốc rễ
Hỏi tình người giờ quá rẻ trong nhau
Hỏi nghìn xưa rêu phủ dấu chìm sâu
Sống như hôm nay, mai còn gì cho con cháu?!
Hãy nhìn đi, hàng ni cô sư sãi
Bước ngậm ngùi trong mưa tủi thê lương
Họ là ai, họ tìm gì giữa nhân sinh khắc khoải?
Sao buộc họ thành những nhân chứng đoạn trường?
Ai đuổi người muốn náu nương cửa Phật?
Ai vất phân, vung gậy trên những người xuống tóc quy y?
Không ai có thể làm thế, chỉ trừ ác quỷ
Còn là người không? nếu thế chẳng đau gì!
Hãy mở mắt nhìn không vội cần kết tội
Để thấy quê hương tan nát đến chừng này
Đừng thù hận chi, nhìn để lòng sám hối
Để biết bạo quyền cần thiết phải đổi thay
Khi chính quyền trở thành côn đồ
Đất nước thêm cần những A-men, Nam-mô
Những hồi chuông cảnh tỉnh hỉ nộ ái ố
Réo gọi cõi tâm nhân tính cằn khô
Chữ nhân tâm đã chết trong kẻ quyền cao
Chữ tình tráo trở giữa áo thụng chức sắc đứng đầu
Để sự im lặng ngầm đồng lõa cùng tàn độc
Nhìn thật sâu để thấy rỗng tuếch những rêu rao
Bác ái, từ bi, hỉ xả… là những ước mơ xa sỉ
Khi con người ngậm môi tránh né công lý
Chiếc áo thầy tu làm nên không giá trị?
Hay cần sống chứng nhân cho lý tưởng ra đi?
Ta thấy gì trên đất nước hôm nay?
Dối gian xảo trá chuyện lớn nhỏ hằng ngày
Kẻ càng lớn càng dối trá lớn
Dối gian từ lời nói, từ nỗi im lặng, đến cả chân tay!
Lôi hết nhân danh, mọi nhân danh
Đất nước bây giờ là hậu quả của “đạo đức Hồ Chí Minh”
Được phết son bởi những kẻ buôn thần bán thánh
Bán luôn những sót còn nhân tính
Lòng đá dạ chai nhưng cửa miệng vẫn nói chữ tình!
Hãy mở mắt mà nhìn cho rõ
Nếu chẳng nhìn ra thống khổ chắc chắn mù
Hãy mở miệng cho dân đen sống đời lam lũ
Hay miệng đã câm quen sống kiếp hèn ngu?
Quê hương ơi có bao giờ như thế
Người đã đi vất vả mấy nghìn năm
Mỗi bước đi sử ghi bằng máu lệ
Cớ mãi sao con cháu mãi thẹn thầm!
Thêm một ngày là càng thêm thăm thẳm
Khoảng cách Ta-Người đã mấy chục năm
Bao nhược tiểu đã thành rồng, hổ rống
Người vẫn còn xéo quằn quại kiếp giun
Đất nước này có quá nhiều giả dối
Từ cầu đường xây, đến giáo dục, con người
Từ miếng ăn, áo quần, lương tâm, tiếng nói
Lường gạt nhau cả trong tiếng khóc cười…
Nhìn xem những mặt người tươi phơi phới
Tay bắt mặt mừng ca ngợi, vỗ tay
Khi quốc nhục kể không bằng tư lợi
Khi tự do phải xin xỏ tựa ăn mày!
Chém cha cái kiếp sống hèn hạ
Sống đui mù, sống gian manh, sống sa đọa
Sống sợ Tàu quá quen phải tránh, gọi Tàu lạ
Sống đọa dân mình, đầu đội người ta
Đất nước ơi bây giờ đến như thế
Những tan hoang bao giá trị tình người
Khi côn đồ cũng chính là chính thể
Đất nước sẽ về đâu? hỡi dân ta ơi!
Chuyện bô-xít, Hoàng-Sa, Trường-Sa
Chuyện dân oan người mất đất kẻ mất nhà
Chuyện Thái-Hà rồi đến chuyện Tam-Tòa…
Loan-Lý, Bát-Nhã… cứ thế lẳng lặng qua?
Kẻ còn nhớ lòng xót xa thổn thức
Đứa trong tù, đứa réo mãi tàn hơi
Đứa hải ngoại, đứa quê nhà cơ cực
Bao nhiêu năm ta thất lạc tình người!
Chúng ta tìm trong tình anh em mất mác
Sau nẻo lửa binh đốt phá cả tình quê
Lời non nước thẩn thờ trong rách nát
Khốn khổ lòng khi ray rứt gọi tìm về!
Anh em ơi non nước sẽ về đâu?
Ước mơ nào để hẹn ước tình nhau
Mảnh đất mẹ xới lên qua bao cào cấu
Cây chết còn xanh, sông trơ cạn đáy sầu!
Những im lặng, những cúi đầu tránh né
Dửng dưng nhìn trước dối trá đảo điên
Chúng ta sợ bao nhiêu điều khó dễ
Rồi cam tâm để đổi chút bình yên
Đất im lặng để cho người cày xới
Chút gia tài còi cọc của thiên nhiên
Biển đảo để cho người thay tên mới
Vật vờ dăm sóng lạc nhớ ngư thuyền
Lịch sử kiêu hùng kể như là huyền thoại
Cho cháu con còn cố níu chút gì qua
Đất nước anh hùng phải chăng đã thấm mỏi
Soi nghìn xưa sau ta có lỗi với ông bà!
Sẽ làm gì đây hỡi lũ chúng ta?
Sẽ làm gì đây hỡi lũ chúng ta?
Ta tự hỏi lòng lòng còn đáp trả?
Ta hỏi lòng nhau còn có xót xa?!
Mấy nghìn năm từ thuở rất hoang sơ
Gom góp lại sẽ thành sông máu lệ
Nhưng chắc chưa thể sánh như bây giờ!
Ngước hỏi trời cao cúi đầu hỏi đất
Hỏi trong nhau nghìn chất ngất nơi nhau
Có còn không tình đất nước đồng bào
Vì sao thế? Vì sao nên nỗi thế?
Hỏi nguồn cội lung lay tận rốc rễ
Hỏi tình người giờ quá rẻ trong nhau
Hỏi nghìn xưa rêu phủ dấu chìm sâu
Sống như hôm nay, mai còn gì cho con cháu?!
Hãy nhìn đi, hàng ni cô sư sãi
Bước ngậm ngùi trong mưa tủi thê lương
Họ là ai, họ tìm gì giữa nhân sinh khắc khoải?
Sao buộc họ thành những nhân chứng đoạn trường?
Ai đuổi người muốn náu nương cửa Phật?
Ai vất phân, vung gậy trên những người xuống tóc quy y?
Không ai có thể làm thế, chỉ trừ ác quỷ
Còn là người không? nếu thế chẳng đau gì!
Hãy mở mắt nhìn không vội cần kết tội
Để thấy quê hương tan nát đến chừng này
Đừng thù hận chi, nhìn để lòng sám hối
Để biết bạo quyền cần thiết phải đổi thay
Khi chính quyền trở thành côn đồ
Đất nước thêm cần những A-men, Nam-mô
Những hồi chuông cảnh tỉnh hỉ nộ ái ố
Réo gọi cõi tâm nhân tính cằn khô
Chữ nhân tâm đã chết trong kẻ quyền cao
Chữ tình tráo trở giữa áo thụng chức sắc đứng đầu
Để sự im lặng ngầm đồng lõa cùng tàn độc
Nhìn thật sâu để thấy rỗng tuếch những rêu rao
Bác ái, từ bi, hỉ xả… là những ước mơ xa sỉ
Khi con người ngậm môi tránh né công lý
Chiếc áo thầy tu làm nên không giá trị?
Hay cần sống chứng nhân cho lý tưởng ra đi?
Ta thấy gì trên đất nước hôm nay?
Dối gian xảo trá chuyện lớn nhỏ hằng ngày
Kẻ càng lớn càng dối trá lớn
Dối gian từ lời nói, từ nỗi im lặng, đến cả chân tay!
Lôi hết nhân danh, mọi nhân danh
Đất nước bây giờ là hậu quả của “đạo đức Hồ Chí Minh”
Được phết son bởi những kẻ buôn thần bán thánh
Bán luôn những sót còn nhân tính
Lòng đá dạ chai nhưng cửa miệng vẫn nói chữ tình!
Hãy mở mắt mà nhìn cho rõ
Nếu chẳng nhìn ra thống khổ chắc chắn mù
Hãy mở miệng cho dân đen sống đời lam lũ
Hay miệng đã câm quen sống kiếp hèn ngu?
Quê hương ơi có bao giờ như thế
Người đã đi vất vả mấy nghìn năm
Mỗi bước đi sử ghi bằng máu lệ
Cớ mãi sao con cháu mãi thẹn thầm!
Thêm một ngày là càng thêm thăm thẳm
Khoảng cách Ta-Người đã mấy chục năm
Bao nhược tiểu đã thành rồng, hổ rống
Người vẫn còn xéo quằn quại kiếp giun
Đất nước này có quá nhiều giả dối
Từ cầu đường xây, đến giáo dục, con người
Từ miếng ăn, áo quần, lương tâm, tiếng nói
Lường gạt nhau cả trong tiếng khóc cười…
Nhìn xem những mặt người tươi phơi phới
Tay bắt mặt mừng ca ngợi, vỗ tay
Khi quốc nhục kể không bằng tư lợi
Khi tự do phải xin xỏ tựa ăn mày!
Chém cha cái kiếp sống hèn hạ
Sống đui mù, sống gian manh, sống sa đọa
Sống sợ Tàu quá quen phải tránh, gọi Tàu lạ
Sống đọa dân mình, đầu đội người ta
Đất nước ơi bây giờ đến như thế
Những tan hoang bao giá trị tình người
Khi côn đồ cũng chính là chính thể
Đất nước sẽ về đâu? hỡi dân ta ơi!
Chuyện bô-xít, Hoàng-Sa, Trường-Sa
Chuyện dân oan người mất đất kẻ mất nhà
Chuyện Thái-Hà rồi đến chuyện Tam-Tòa…
Loan-Lý, Bát-Nhã… cứ thế lẳng lặng qua?
Kẻ còn nhớ lòng xót xa thổn thức
Đứa trong tù, đứa réo mãi tàn hơi
Đứa hải ngoại, đứa quê nhà cơ cực
Bao nhiêu năm ta thất lạc tình người!
Chúng ta tìm trong tình anh em mất mác
Sau nẻo lửa binh đốt phá cả tình quê
Lời non nước thẩn thờ trong rách nát
Khốn khổ lòng khi ray rứt gọi tìm về!
Anh em ơi non nước sẽ về đâu?
Ước mơ nào để hẹn ước tình nhau
Mảnh đất mẹ xới lên qua bao cào cấu
Cây chết còn xanh, sông trơ cạn đáy sầu!
Những im lặng, những cúi đầu tránh né
Dửng dưng nhìn trước dối trá đảo điên
Chúng ta sợ bao nhiêu điều khó dễ
Rồi cam tâm để đổi chút bình yên
Đất im lặng để cho người cày xới
Chút gia tài còi cọc của thiên nhiên
Biển đảo để cho người thay tên mới
Vật vờ dăm sóng lạc nhớ ngư thuyền
Lịch sử kiêu hùng kể như là huyền thoại
Cho cháu con còn cố níu chút gì qua
Đất nước anh hùng phải chăng đã thấm mỏi
Soi nghìn xưa sau ta có lỗi với ông bà!
Sẽ làm gì đây hỡi lũ chúng ta?
Sẽ làm gì đây hỡi lũ chúng ta?
Ta tự hỏi lòng lòng còn đáp trả?
Ta hỏi lòng nhau còn có xót xa?!