Dù hôm nay dân ta bị cướp dần đi quyền lên tiếng nói
Kẻ bị tội tù, kẻ bị trù dập tinh thần và thể xác không ngơi
Loài rắn độc quơ quào trước khi hấp hối
Luôn dãy dụa cuồng điên mổ cắn chân người
Khi đập rắn hãy đánh thẳng vào đầu
Đập thẳng tay trừ hậu họa về sau
Muốn hiểu rắn thì phải khôn như rắn
Dù rất hiền lành lòng cánh trắng bồ câu
Xóa cộng sản bằng gì?
Xưa nay chưa thấy chế độ cộng sản nào bị đánh chết đi
Dụng bạo lực ta không thể hơn cháu con lũ quỷ
Bởi lẽ - tình người - trong chúng ta không thể gạt đi!
TÌNH là sở đoản nhưng sở trường lại mạnh
Cái chữ “NHÂN” mới bất chiến tự nhiên thành
Và chữ “DÂN” như cơn lốc xoáy cuồn cuộn cao khi thức tỉnh
Sẽ nhổ lên bao độc ác tưởng vĩnh viễn đóng đinh
Cộng sản sợ gì?
Lửa kỵ nước, khắc tinh mọi điều là những gì trái ngược
Bản chất của cộng sản dối gian sau trước
Khơi thù hận giữa người với người luôn như chiến lược
Chia rẽ lòng người bằng lợi quyền, chức tước
Bằng miếng cơm, manh áo, bằng những mỹ từ “yêu nước”
Cướp tất cả quyền con người, rồi bố thí dăm điều như ban phước
Để người ganh ghét nhau giữa kẻ mất hết và kẻ chút “được”
Mà quên mất đi cộng sản chính là kẻ cướp trước với những nhân danh
“Nhân danh đảng” núp bóng sau tự hào dân tộc
Kêu gào chiến tranh đầy thảm khốc đảng réo gọi hận thù
Để nhà nhà, mọi nhà luôn có một điều gì mà than khóc
Đảng sẽ giựt giây, máu sẽ đòi nợ máu thiên thu
Khắc tinh cộng sản chính là tình yêu thương, lòng độ lượng
Giữa người với người, mà cộng sản luôn muốn kéo xuống sống như giữa loài dã thú
Ở nơi đâu không có căm thù, cộng sản sẽ tự đi đến cùng đường
Ở đâu có ánh sáng hiểu biết, cộng sản sẽ chết, vì hiểu biết không thể sống với tối tăm ngu
Luôn sau khi cướp quyền tự do dân chủ, rồi ngu dân chính là quốc sách
Của tất cả mọi đảng cộng sản Đông, Tây theo chủ nghĩa Mác-xít
Từ Lê-nin, Sịt-ta-lin, Mao-Trạch-Đông đến học trò Hồ chủ tịch
Còn hơn Tần-Thủy-Hoàng tuy chưa đốt hết sách, nhưng chúng dám giết sạch, dù cả anh em
Giết một mạng, xã hội loài người sẽ lên án là tên sát nhân
Nhưng giết vạn người, lắm khi thế giới sẽ vinh danh anh hùng lộn lẫn
Như nhân loại xưa nay vẫn thường chấp nhận
Vì những “nhân danh cao cả”, thì chém giết là điều kiện: cần!
Và qua u minh dai dẳng của xã hội con người
Của tranh dành vật chất, tranh dành quyền lợi
Trong khát vọng tối tăm, bất kể tình nhân loại:
Chủ nghĩa cộng sản đã thoát thai ra đời!
Cộng sản sống bằng gì?
Bằng man trá, giữa sự ngu si là môi trường của thể chế
Bằng vinh danh những tên ác ôn đồ tể
Giết hằng vạn người dùng như máu sát tế
Để ghim vào giữa tâm người nỗi hận thù giai cấp u mê!
Khi tàn chiến tranh cộng sản sống như ký sinh trùng
Ngày qua ngày bám vào cơ thể quần chúng
Phá sạch hết những tinh hoa cho tâm hồn con người trở nên phù thủng
Quyền sống con người đều quốc hữu hoá thành của chung
Cộng sản sống bằng gieo nỗi lo sợ giữa chúng ta
Cộng sản sống bằng gieo thù hận giữa muôn nhà
Cộng sản sống vui khi chúng ta hân hoan giữa dối trá
Cộng sản sống dã man khi ta đạp đổ tình nghĩa con, cháu, ông, bà
Cộng sản sống khi ta nhìn anh em khổ đau nhưng câm nín
Nhìn bất công thấy quen, và chấp nhận muốn có phải xin
Cộng sản sống mạnh khi chúng ta đánh mất niềm tin
Vào sự thật, vào công bình, vào niềm ước mơ công chính
Cộng sản sống an tâm, khi chúng ta sống để tranh dành nhau
Bất chấp thủ đoạn, trên luồn cúi, dưới đạp đầu
Cộng sản sống dai dẳng khi chúng ta chỉ thấy nhau ở điểm xấu
Mà quên mất đi giữa chúng ta là TÌNH NGHĨA ĐỒNG BÀO!
Cộng sản sống an toàn khi chúng ta sợ riêng đời hoạn nạn
Khi chúng ta dửng dưng trước vận nước lệ tràn
Cộng sản mừng khi chúng ta tự lắc đầu ngao ngán
Rồi âm thầm kéo cái “tôi” về sống riêng một cõi giang san
Công sản còn sống lâu khi chúng ta ăn chơi thả cửa
Xài tiền ngàn nhưng chẳng muốn chia sẻ tiền xu
Sống bất nhân, sống hưởng lạc nhưng lại đui mù
Trước cảnh khổ, vô cảm nhìn kẻ đói khát phải sống như bầy lũ
Cộng sản sẽ sống ngày nào chính mỗi chúng ta còn mơ ngủ
Còn nhìn anh em thua cả loài dã thú, chỉ biết thỏa riêng thù
Chống cộng sản không nghĩa là căm thù con người sống trong cộng sản
Nhưng vì phải đập tan tành một sự dữ, như cần xóa một cái đại ngu!
Tới khi nào chúng ta chưa tự thay đổi
Còn sống ươn hèn, sống ích kỷ, sống buông xuôi
Sống quên mất con người vốn vì TÌNH NHAU mà nên sống
Thì hận thù sẽ còn đặt để cộng sản mãi trên ngôi!
Hãy yêu nhau, và tình yêu cũng cần lên tiếng nói
Hãy sẻ chia, bởi ai cũng cần thiết sống có con người
Hãy xót cho đất nước tại sao trẻ thơ phải ăn gian nói dối
Tại sao quê hương mãi còn đi theo! chậm tựa buông xuôi!
Hãy lặng hồn uống lấy đau khổ của non sông
Dù đắng cay, ray rứt… giúp khao khát cõi lòng
Để từ nghiệt ngã này chúng ta cùng nuôi hy vọng
Biết cùng làm một điều gì cũng sẽ có còn hơn không!
Hãy ước mơ xin cùng réo gào với nhau một niềm mơ ước
Kiếm tâm tư xin mài bằng khát vọng, bằng hùng khí của tổ tiên
Bút mực hãy gieo theo niềm trở trăn non nước
Lối chung này xin một lần hãy chọn là những lối đời riêng
Thời Diên-Hồng đã qua đi nhưng chính khí còn sống mãi
Người khuất còn gần dù yên ổn giấc nghìn thu
Nhưng chính chúng ta - những người đang cầm trong tay hiện tại
Nếu đồng lòng - sẽ xoay vận nước thoát ách ngục tù!
Như đã nhận từ tổ tiên qua bốn nghìn năm dài
Điều ta đang sống cũng chính là những gì sẽ để lại
Hạnh phúc, khổ đau anh em tương tàn chiến thắng hay chiến bại
Đất nước và người dân là kẻ thua đậm nhất sau tang tóc trắng tay!
Đêm uống trăng khuya sao trời soi mấy nỗi
Nghe nghìn xưa thở dài tiếng xa xôi
Nghe nghìn sau như trách thầm hờn tủi
Nghe cả xưa sau trên thân phận đất nước - con người!
Hồn mơ viết những lời thơ bén ngời thép kiếm
Chém hung tàn như Nguyễn Trãi gọt Bình-Ngô
Lệ Nguyễn-Phi-Khanh giọt rớt vào cõi tâm niệm
Hãy về đi - nước mắt mãi tuôn rơi không thể dựng cơ đồ!
Dù hôm nay dân ta bị cướp dần đi quyền lên tiếng nói
Kẻ bị tội tù, kẻ bị trù dập tinh thần và thể xác không ngơi
Non nước bị cắt thịt chia da, tình người với người hấp hối
Và giặc ngoại xâm đang bủa vây kín lưới đợi thời!
Hãy góp tay đưa đất nước đi vào kỷ nguyên của tự do dân chủ
Dân ta thông minh, cần cù và kinh nghiệm về chiến chinh, khổ đau, nhục nhằn đã đủ
Hai mươi năm sau, chúng ta sẽ quay nhìn ngày hôm nay như một quá khứ
Buổi Phù-Đổng-Thiên-Vương vươn vai huyền thoại đẹp tựa thiên thư!
Khi tám mươi triệu hồn người sống cùng trăn trở
Đất nước sẽ phải trở mình!
Chúng ta quá đông, dây nào để cột cùng bó đũa
Nếu chẳng phải là một sợi dây TÌNH?
Kẻ bị tội tù, kẻ bị trù dập tinh thần và thể xác không ngơi
Loài rắn độc quơ quào trước khi hấp hối
Luôn dãy dụa cuồng điên mổ cắn chân người
Khi đập rắn hãy đánh thẳng vào đầu
Đập thẳng tay trừ hậu họa về sau
Muốn hiểu rắn thì phải khôn như rắn
Dù rất hiền lành lòng cánh trắng bồ câu
Xóa cộng sản bằng gì?
Xưa nay chưa thấy chế độ cộng sản nào bị đánh chết đi
Dụng bạo lực ta không thể hơn cháu con lũ quỷ
Bởi lẽ - tình người - trong chúng ta không thể gạt đi!
TÌNH là sở đoản nhưng sở trường lại mạnh
Cái chữ “NHÂN” mới bất chiến tự nhiên thành
Và chữ “DÂN” như cơn lốc xoáy cuồn cuộn cao khi thức tỉnh
Sẽ nhổ lên bao độc ác tưởng vĩnh viễn đóng đinh
Cộng sản sợ gì?
Lửa kỵ nước, khắc tinh mọi điều là những gì trái ngược
Bản chất của cộng sản dối gian sau trước
Khơi thù hận giữa người với người luôn như chiến lược
Chia rẽ lòng người bằng lợi quyền, chức tước
Bằng miếng cơm, manh áo, bằng những mỹ từ “yêu nước”
Cướp tất cả quyền con người, rồi bố thí dăm điều như ban phước
Để người ganh ghét nhau giữa kẻ mất hết và kẻ chút “được”
Mà quên mất đi cộng sản chính là kẻ cướp trước với những nhân danh
“Nhân danh đảng” núp bóng sau tự hào dân tộc
Kêu gào chiến tranh đầy thảm khốc đảng réo gọi hận thù
Để nhà nhà, mọi nhà luôn có một điều gì mà than khóc
Đảng sẽ giựt giây, máu sẽ đòi nợ máu thiên thu
Khắc tinh cộng sản chính là tình yêu thương, lòng độ lượng
Giữa người với người, mà cộng sản luôn muốn kéo xuống sống như giữa loài dã thú
Ở nơi đâu không có căm thù, cộng sản sẽ tự đi đến cùng đường
Ở đâu có ánh sáng hiểu biết, cộng sản sẽ chết, vì hiểu biết không thể sống với tối tăm ngu
Luôn sau khi cướp quyền tự do dân chủ, rồi ngu dân chính là quốc sách
Của tất cả mọi đảng cộng sản Đông, Tây theo chủ nghĩa Mác-xít
Từ Lê-nin, Sịt-ta-lin, Mao-Trạch-Đông đến học trò Hồ chủ tịch
Còn hơn Tần-Thủy-Hoàng tuy chưa đốt hết sách, nhưng chúng dám giết sạch, dù cả anh em
Giết một mạng, xã hội loài người sẽ lên án là tên sát nhân
Nhưng giết vạn người, lắm khi thế giới sẽ vinh danh anh hùng lộn lẫn
Như nhân loại xưa nay vẫn thường chấp nhận
Vì những “nhân danh cao cả”, thì chém giết là điều kiện: cần!
Và qua u minh dai dẳng của xã hội con người
Của tranh dành vật chất, tranh dành quyền lợi
Trong khát vọng tối tăm, bất kể tình nhân loại:
Chủ nghĩa cộng sản đã thoát thai ra đời!
Cộng sản sống bằng gì?
Bằng man trá, giữa sự ngu si là môi trường của thể chế
Bằng vinh danh những tên ác ôn đồ tể
Giết hằng vạn người dùng như máu sát tế
Để ghim vào giữa tâm người nỗi hận thù giai cấp u mê!
Khi tàn chiến tranh cộng sản sống như ký sinh trùng
Ngày qua ngày bám vào cơ thể quần chúng
Phá sạch hết những tinh hoa cho tâm hồn con người trở nên phù thủng
Quyền sống con người đều quốc hữu hoá thành của chung
Cộng sản sống bằng gieo nỗi lo sợ giữa chúng ta
Cộng sản sống bằng gieo thù hận giữa muôn nhà
Cộng sản sống vui khi chúng ta hân hoan giữa dối trá
Cộng sản sống dã man khi ta đạp đổ tình nghĩa con, cháu, ông, bà
Cộng sản sống khi ta nhìn anh em khổ đau nhưng câm nín
Nhìn bất công thấy quen, và chấp nhận muốn có phải xin
Cộng sản sống mạnh khi chúng ta đánh mất niềm tin
Vào sự thật, vào công bình, vào niềm ước mơ công chính
Cộng sản sống an tâm, khi chúng ta sống để tranh dành nhau
Bất chấp thủ đoạn, trên luồn cúi, dưới đạp đầu
Cộng sản sống dai dẳng khi chúng ta chỉ thấy nhau ở điểm xấu
Mà quên mất đi giữa chúng ta là TÌNH NGHĨA ĐỒNG BÀO!
Cộng sản sống an toàn khi chúng ta sợ riêng đời hoạn nạn
Khi chúng ta dửng dưng trước vận nước lệ tràn
Cộng sản mừng khi chúng ta tự lắc đầu ngao ngán
Rồi âm thầm kéo cái “tôi” về sống riêng một cõi giang san
Công sản còn sống lâu khi chúng ta ăn chơi thả cửa
Xài tiền ngàn nhưng chẳng muốn chia sẻ tiền xu
Sống bất nhân, sống hưởng lạc nhưng lại đui mù
Trước cảnh khổ, vô cảm nhìn kẻ đói khát phải sống như bầy lũ
Cộng sản sẽ sống ngày nào chính mỗi chúng ta còn mơ ngủ
Còn nhìn anh em thua cả loài dã thú, chỉ biết thỏa riêng thù
Chống cộng sản không nghĩa là căm thù con người sống trong cộng sản
Nhưng vì phải đập tan tành một sự dữ, như cần xóa một cái đại ngu!
Tới khi nào chúng ta chưa tự thay đổi
Còn sống ươn hèn, sống ích kỷ, sống buông xuôi
Sống quên mất con người vốn vì TÌNH NHAU mà nên sống
Thì hận thù sẽ còn đặt để cộng sản mãi trên ngôi!
Hãy yêu nhau, và tình yêu cũng cần lên tiếng nói
Hãy sẻ chia, bởi ai cũng cần thiết sống có con người
Hãy xót cho đất nước tại sao trẻ thơ phải ăn gian nói dối
Tại sao quê hương mãi còn đi theo! chậm tựa buông xuôi!
Hãy lặng hồn uống lấy đau khổ của non sông
Dù đắng cay, ray rứt… giúp khao khát cõi lòng
Để từ nghiệt ngã này chúng ta cùng nuôi hy vọng
Biết cùng làm một điều gì cũng sẽ có còn hơn không!
Hãy ước mơ xin cùng réo gào với nhau một niềm mơ ước
Kiếm tâm tư xin mài bằng khát vọng, bằng hùng khí của tổ tiên
Bút mực hãy gieo theo niềm trở trăn non nước
Lối chung này xin một lần hãy chọn là những lối đời riêng
Thời Diên-Hồng đã qua đi nhưng chính khí còn sống mãi
Người khuất còn gần dù yên ổn giấc nghìn thu
Nhưng chính chúng ta - những người đang cầm trong tay hiện tại
Nếu đồng lòng - sẽ xoay vận nước thoát ách ngục tù!
Như đã nhận từ tổ tiên qua bốn nghìn năm dài
Điều ta đang sống cũng chính là những gì sẽ để lại
Hạnh phúc, khổ đau anh em tương tàn chiến thắng hay chiến bại
Đất nước và người dân là kẻ thua đậm nhất sau tang tóc trắng tay!
Đêm uống trăng khuya sao trời soi mấy nỗi
Nghe nghìn xưa thở dài tiếng xa xôi
Nghe nghìn sau như trách thầm hờn tủi
Nghe cả xưa sau trên thân phận đất nước - con người!
Hồn mơ viết những lời thơ bén ngời thép kiếm
Chém hung tàn như Nguyễn Trãi gọt Bình-Ngô
Lệ Nguyễn-Phi-Khanh giọt rớt vào cõi tâm niệm
Hãy về đi - nước mắt mãi tuôn rơi không thể dựng cơ đồ!
Dù hôm nay dân ta bị cướp dần đi quyền lên tiếng nói
Kẻ bị tội tù, kẻ bị trù dập tinh thần và thể xác không ngơi
Non nước bị cắt thịt chia da, tình người với người hấp hối
Và giặc ngoại xâm đang bủa vây kín lưới đợi thời!
Hãy góp tay đưa đất nước đi vào kỷ nguyên của tự do dân chủ
Dân ta thông minh, cần cù và kinh nghiệm về chiến chinh, khổ đau, nhục nhằn đã đủ
Hai mươi năm sau, chúng ta sẽ quay nhìn ngày hôm nay như một quá khứ
Buổi Phù-Đổng-Thiên-Vương vươn vai huyền thoại đẹp tựa thiên thư!
Khi tám mươi triệu hồn người sống cùng trăn trở
Đất nước sẽ phải trở mình!
Chúng ta quá đông, dây nào để cột cùng bó đũa
Nếu chẳng phải là một sợi dây TÌNH?