Người ta thường đòi hỏi nhiều nơi vị linh mục của họ, và đó là điều nên làm. Nhưng họ cũng nên hiểu rằng chẳng dễ gì khi làm một linh mục. Tuy đã cống hiến hết cả niềm hăng say của tuổi trẻ, thế nhưng ông vẫn còn là một con người, và mỗi ngày con người trong vị đó cố gắng lấy lại những gì ông ta đã từ bỏ. Đó là một cuộc đấu tranh liên tục để duy trì cho mình hoàn toàn phục vụ Chúa Kitô và những người khác.

Một linh mục chẳng cần lời khen ngợi hoặc những quà tặng làm họ ngại ngần, điều vị đó cần là những người được trao phó cho ông phục vụ, nên chứng tỏ cho ông thấy rằng ông đã không hy sinh cuộc đời một cách vô ích, bằng tình yêu thương mỗi ngày một nhiều hơn những bằng hữu đồng đạo. Và khi ông vẫn còn là con người, lâu lâu ông cũng cần đến một cử chỉ tế nhị của tình bằng hữu vị tha…vào một đêm Chủ nhật nào đó khi ông thui thủi cô đơn.

****

"Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá." (Marcô 1:17)

“Không phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em, và cắt cử anh em để anh em ra đi, sinh được hoa trái, và hoa trái của anh em tồn tại…” (Gioan 15:16)

“Tôi chỉ chú ý đến một điều, là quên đi chặng đường đã qua, để lao mình về phía trước.Tôi chạy thẳng tới đích, để chiếm được phần thưởng từ trời cao Thiên Chúa dành cho kẻ được Người kêu gọi trong Đức Ki-tô Giê-su.” (Philiphê 3:13-14)

****

Chúa ơi, đêm nay con thui thủi cô đơn

Âm thanh từng chút một lịm tắt cuối phía giáo đường,

Người ta bước dần xa

Và con đi về nhà,

Cô độc.

*

Bước con đi qua những người đang tản bộ trở về.

Bước con đi ngang qua rạp chiếu bóng đang nhả ra cả một đám đông.

Bước con đi ngay cạnh hàng hiên bán cà phê, nơi những người dạo chơi mỏi mệt đang cố kéo dài thêm niềm vui của một ngày Chủ nhật được nghỉ ngơi.

Con đụng phải bày trẻ thơ đang chơi đùa trên vỉa hè đường phố,

Những đứa trẻ thơ, lạy Chúa,

Con của những người khác, sẽ chẳng bao giờ là của con.

*

Chúa ơi, này con đây

Cô đơn.

Niềm im lặng làm con bối rối

Nỗi cô độc hành hạ thân con.

….

Lạy Chúa, con 35 tuổi

Một thân xác giống như người khác,

Đôi cánh tay sẵn sàng làm việc,

Một trái tim dành để yêu thương,

Nhưng tất cả con đã hiến dâng cho Chúa.

Đúng thật, dĩ nhiên là Chúa cần đến nó,

Con đã cho Chúa hết cả, nhưng mà thật khó Chúa ơi,

Thật khó khi cho đi tấm thân này; nó muốn trao nó cho người khác.

Thật khó khi yêu thương mọi người mà không đòi hỏi được ai.

Thật khó khi nắm bắt một bàn tay mà không muốn giữ lại làm của riêng mình.

Thật khó khi gợi hứng yêu thương, chỉ để hiến dâng yêu thương lên cho Chúa.

Thật khó khi trở thành chẳng là gì hết cho chính bản thân mình để trở thành hết mọi sự cho những người khác.

Thật khó khi giống như người khác, ở giữa người khác, trở thành người khác.

Thật khó khi luôn luôn cho đi mà không cố nhận lại.

Thật khó khi kiếm tìm người khác, còn chính mình thì lại quên đi.

Thật khó khi khổ đau vì tội lỗi người khác, mà lại bó buộc phải nghe phải gánh lấy những tội lỗi này.

Thật khó khi được nghe kể những chuyện kín nhiệm mà lại không được chia sẻ cho ai.

Thật khó khi cưu mang những người khác mà không bao giờ, dù trong phút chốc, mong được cưu mang.

Thật khó khi nâng đỡ những người yếu đuối mà không bao giờ có thể tựa vào kẻ mạnh.

Thật khó khi sống cô đơn,

Cô đơn trước mọi người,

Cô đơn trước thế giới,

Cô đơn trước nỗi khổ đau,

cái chết,

và tội lỗi.

****

Này con, con chẳng cô độc đâu,

Cha ở với con;

Cha là con đó.

Vì Cha cần một dụng cụ khác là con người để tiếp tục cuộc Nhập thể và Cứu độ của Cha.

Từ thuở vĩnh hằng, Cha đã chọn con,

Cha cần con đó.

*

Cha cần đôi bàn tay con để tiếp tục chúc phúc,

Cha cần đôi môi con để tiếp tục nói,

Cha cần thân xác con để tiếp tục khổ đau,

Cha cần trái tim con để tiếp tục yêu thương,

Cha cần con để tiếp tục cứu độ.

Này con, hãy ở cùng Cha.

****

Này con đây, lạy Chúa;

Này đây thân xác của con,

Này đây trái tim con,

Này đây linh hồn con.

Xin cho con cao lớn đủ để vươn cùng thế giới,

Mạnh mẽ đủ để mang được cả trần gian,

Thanh khiết đủ để ẵm bồng thế giới mà không muốn giữ lấy cho mình.

Xin cho con trở thành nơi gặp gỡ, nhưng chỉ tạm thời,

Thành một con đường nhưng không có ngõ cụt, bởi vì mọi sự đều quy tụ nơi đây, mọi sự thuộc về con người đều dẫn đưa tới Chúa.

*

Lạy Chúa, đêm nay, khi vạn vật đều lặng lẽ và con cảm thấy nỗi niềm cô độc như một ngòi đốt sắc bén,

Khi người ta nuốt lấy hồn con mà con cảm thấy không thể thỏa mãn nỗi đói khát của chúng,

Khi cả thế giới đè nặng trên hai vai con bằng hết cả sức nặng của khốn khổ và tội lỗi,

Con lặp lại với Chúa tiếng nói “xin vâng” của con – không phải trong tràng cười nở rộ, nhưng chậm rãi, rõ ràng, khiêm hạ,

Cô đơn, Chúa ơi, trước mặt Chúa,

Trong an bình của buổi chiều hôm.

Nguồn: Prayers/Michel Quoist