NỖI BUỒN CỦA ĐẤT
Người ta vẫn thường dùng hình ảnh của Đất để nói về những người lành tính: “Hiền như cục Đất”. Vâng ! Thật sự thì cục Đất hiền thật. Từ ngàn xưa, Đất được tạo dựng để phục vụ con người. Lẽ ra phải mang ơn với Đất nhưng đàng này, con người đã đối xử quá tệ với Đất. Cũng chỉ vì Đất quá hiền để rồi con người cứ ngày đêm “giày xéo” trên Đất.
Đất không hề thay đổi nhưng lòng người đã đổi thay.
Ngày xưa, Đất còn rộng, người thì ít nên chẳng mấy người quan tâm đến Đất. Bỗng một hôm, vì thay đổi thời cuộc, vì con người tăng trưởng, vì hòa nhập cuộc sống Đất trở thành đề tài nóng bỏng của con người, lại trở thành vấn đề cho mọi người. Cũng vì Đất mà tình nghĩa trong gia đình tan vỡ, cũng vì Đất mà tình làng nghĩa xóm cũng vỡ tan, cũng vì Đất mà Công Lý và Sự Thật bị bóp méo !
Mới đây, buổi sáng, bước chân ra cửa Nhà Thờ thì thấy người ta hì hà hì hục đổ đất làm nhà, Cha đặc trách thấy làm lạ bèn gọi những vị đại diện cho giáo dân trong Giáo điểm đến xem. Những người này bảo là đất này Nhà Thờ mua bề ngang 6m tính từ mép cầu vào Nhà Thờ trở ra nhưng trong tay người làm nhà đã có tờ “Giấy đỏ”. Hóa ra là những người đại diện của Giáo điểm mua mà không chịu đóng cọc, xây tường. Họ tưởng chừng đất của Nhà Thờ không ai dám đụng đến thế nhưng họ đã đụng đến thật.
Cha đặc trách và Cha phụ tá buồn rười rượi khi thấy người đang xây xòe ra tờ “Giấy đỏ”. Tính ra là người ta đã “phù phép” tờ “Giấy đỏ” ấy từ trong xã. Chuyện bi hài nhất là muốn ra 1 tờ giấy đỏ cho 1 mảnh đất thì phải có sự đồng ý của chủ phần đất giáp ranh với mình. Hai Cha cũng như các vị đại diện Giáo điểm hoàn toàn không đồng ý cũng như không ký vào biên bản hồ sơ lưu đất đai ở xã, vậy mà người ta đã có “Giấy đỏ” cầm tay. Ai đã làm ra tờ “Giấy đỏ” này thì chỉ có ông Trời mới biết mà thôi. Qua tờ “Giấy đỏ” mảnh đất của Nhà Thờ này ta mới biết được đâu là Sự Thật và đâu là Công Lý. Rõ như ban ngày là đất của Nhà Thờ bị người ta chiếm đoạt.
Mảnh đất thiêng của Nhà Thờ nay lại rơi vào tay người khác. Dù đất của ai đi chăng nữa mà bị chiếm đoạt thì người chiếm đoạt rất là buồn. Đất Thánh, Đất Nhà Thờ bị chiếm đoạt cũng rất buồn nhưng buồn hơn khi Công Lý và Sự Thật bị đánh cắp.
Mảnh đất ở cái giáo điểm truyền giáo này chẳng là gì so với những mảnh đất của Tòa Khâm Sứ, của Linh Địa Đức Bà - Giáo xứ Thái Hà (Dòng Chúa Cứu Thế), …
Với Dòng Chúa Cứu Thế thì còn nhiều và nhiều nữa: Tu viện DCCT Thái Hà nay Bệnh viện Đống Đa, Hồ Ba Giang (nằm không xa Linh Địa Đức Bà là bao), Tu viện DCCT Nha Trang nay là khách sạn Hải Yến, Tu viện DCCT Đà Lạt nay là Viện Nghiên Cứu Hạt Nhân, Tu viện DCCT Thủ Đức nay là bệnh viện Thủ Đức, một phần Tu Viện DCCT Thế Sài Gòn nay thành Hồ Bơi Kỳ Đồng.. . Nhiều quá, đếm hơi bị mệt !!!
Mỗi lần có dịp đi ngang con đường Phổ Quang quận Tân Bình cảm thấy làm sao ấy ! Sừng sững một ngôi nhà thờ có Thánh Giá hẳn hoi ấy mà nay trở thành Doanh Trại Quân Đội !
Một lần nọ, một em giáo lý viên thấy ngạc nhiên khi nhìn vào ngoài bảng là trường Đại Học Luật thành phố nhưng bên trong lại là một ngôi Nhà Thờ có tháp chuông hẳn hoi.
Mới đây, ra Hà Nội, người quen chỉ cho thấy còn tượng Thánh Phaolô sừng sững đứng trong khuôn viên của bệnh viện Xanh-pôn.
Nhiều và còn nhiều nữa, chỉ đơn cử đất của Dòng Chúa Cứu Thế chứ chưa nói gì đến các Dòng tu khác cũng như của Giáo Hội đã đủ cho ta thấy được Sự Thật và Công Lý như thế nào.
Thật lạ mắt khi thấy nhóm người khá đông từ Tiền Giang, từ Cà Mau, từ Vĩnh Long dắt díu nhau ra tận Hà Nội để đòi đất. Thử hỏi một người nghèo mà khăn gói ra tận ngoài Bắc thì vất vả như thế nào. Họ không phải là những người bất thường mà họ là những người bình thường và hết sức bình thường. Vì sao họ phải chịu đựng cảnh khổ cực màn trời chiếu đất ngoài Hà Nội thì chắc có lẽ mọi người hiểu nỗi lòng của họ. Chỉ vì Đất mà họ phải khổ sở như vậy.
Vài ngày qua, chuyện bi hài đã xảy đến ở mảnh đất thiêng Thủ Thiêm. Ngày 5 tháng 6 năm 2009 các nữ tu dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm được mời lên phường để “tiếp xúc hiệp thương việc di dời cơ sở tôn giáo”. Kế đến, ngày 11 tháng 6, cha G.B Lê Đăng Niêm cũng nhận được giấy mời tương tự. Nhà thờ Thủ Thiêm cũng như Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm chắc cũng không cần phải nói nhiều, ai ai cũng biết tính thánh thiêng cũng như lịch sử của Nhà Thờ và Tu viện này. Một con người hết sức bình thường dù không theo đạo Công Giáo đi chăng nữa cũng đều biết điều này ấy vậy mà người ta lại toan tính với nhau chuyện di dời.
Thử hỏi, nếu như gia đình anh, dòng tộc anh có một mảnh đất nho nhỏ và trong mảnh đất ấy có cái nhà thờ con con để thờ tự ông bà tổ tiên, ai đến bảo anh di dời đi chỗ khác thì anh sẽ nghĩ ra sao ? Với mảnh đất của dòng tộc còn chịu không được cái chuyện này huống hồ gì đến cái Nhà Thờ, cái Tu Viện. Nhà Thờ là nơi giáo dân đến để thờ phượng và phụng sự Chúa, thử hỏi người ta giải tỏa thì giáo dân sẽ làm gì ? Tu Viện là nơi những người dâng hiến đời mình cùng sống, cùng cầu nguyện cho đất nước, cho con người, thử hỏi người ta giải tỏa thì cộng đồng kitô hữu phải làm chi đây ?
Làm gì thì làm chứ đụng đến những nơi Thánh Thiêng, những mảnh đất Thánh thì cuộc đời sẽ chán lắm ! Cuộc đời sẽ bất an lắm khi đoạt của Thánh ! Thiên Chúa sẽ có cách của Ngài trên những kẻ bạo tàn và ngang ngược, bất công.
Thử hỏi khi con người hành xử với nhau như thế Đất có buồn không ? Đất cũng buồn lắm khi con người đã lạm dụng mình. Đất mãi mãi vẫn hiền lành và lặng lẽ
Vì thời thế của cuộc đời, Đất mang lại nguồn lợi bất tận cho con người để rồi con người đã lạm dụng Đất một cách quá đáng. Cho dẫu Đất hiền Đất chẳng ai oán gì con người nhưng còn tiếng nói của Lương Tâm, còn tiếng nói của Sự Thật. Những ai đã tán tận Lương Tâm trong lòng mình và bẽ gãy Sự Thật sẵn có trong mình sẽ chẳng bình an. Cho dẫu bề ngoài, có những người bằng mọi cách họ có chiếm được, họ có đạt được thật nhiều đất đi chăng nữa nhưng thật sự trong tâm của họ nào có bình an.
Có điều lạ nơi Đất đó là mãi muôn đời, Đất vẫn hiền từ, bao dung và tha thứ. Đất vẫn luôn giang rộng đôi tay để ôm ấp những con người đã từ “bụi đất” mà ra. “Bụi tro sẽ trở về với tro vụi”. Cho dẫu những người khi sinh thời có dùng mưu ma chước quỷ đi chăng nữa để chiếm đoạt đất đai của đồng loại đi chăng nữa thì khi nằm xuống Đất vẫn giang rộng đôi tay đón những con người ấy. Có chăng là con người, làm người để rồi khi nằm xuống có mỉm cười thanh thản ra đi hay không mà thôi. Hay là tất cả những cái gì mà người ta giành giật cuối cùng nằm sâu trong lòng đất.
Tất cả cuối cùng đều nằm sâu dưới lòng Đất, được lòng Đất, được lòng Đất vỗ về ấp ủ mà tại sao lại xử tệ với Đất như vậy ?
Người ta vẫn thường dùng hình ảnh của Đất để nói về những người lành tính: “Hiền như cục Đất”. Vâng ! Thật sự thì cục Đất hiền thật. Từ ngàn xưa, Đất được tạo dựng để phục vụ con người. Lẽ ra phải mang ơn với Đất nhưng đàng này, con người đã đối xử quá tệ với Đất. Cũng chỉ vì Đất quá hiền để rồi con người cứ ngày đêm “giày xéo” trên Đất.
Đất không hề thay đổi nhưng lòng người đã đổi thay.
Ngày xưa, Đất còn rộng, người thì ít nên chẳng mấy người quan tâm đến Đất. Bỗng một hôm, vì thay đổi thời cuộc, vì con người tăng trưởng, vì hòa nhập cuộc sống Đất trở thành đề tài nóng bỏng của con người, lại trở thành vấn đề cho mọi người. Cũng vì Đất mà tình nghĩa trong gia đình tan vỡ, cũng vì Đất mà tình làng nghĩa xóm cũng vỡ tan, cũng vì Đất mà Công Lý và Sự Thật bị bóp méo !
Mới đây, buổi sáng, bước chân ra cửa Nhà Thờ thì thấy người ta hì hà hì hục đổ đất làm nhà, Cha đặc trách thấy làm lạ bèn gọi những vị đại diện cho giáo dân trong Giáo điểm đến xem. Những người này bảo là đất này Nhà Thờ mua bề ngang 6m tính từ mép cầu vào Nhà Thờ trở ra nhưng trong tay người làm nhà đã có tờ “Giấy đỏ”. Hóa ra là những người đại diện của Giáo điểm mua mà không chịu đóng cọc, xây tường. Họ tưởng chừng đất của Nhà Thờ không ai dám đụng đến thế nhưng họ đã đụng đến thật.
Cha đặc trách và Cha phụ tá buồn rười rượi khi thấy người đang xây xòe ra tờ “Giấy đỏ”. Tính ra là người ta đã “phù phép” tờ “Giấy đỏ” ấy từ trong xã. Chuyện bi hài nhất là muốn ra 1 tờ giấy đỏ cho 1 mảnh đất thì phải có sự đồng ý của chủ phần đất giáp ranh với mình. Hai Cha cũng như các vị đại diện Giáo điểm hoàn toàn không đồng ý cũng như không ký vào biên bản hồ sơ lưu đất đai ở xã, vậy mà người ta đã có “Giấy đỏ” cầm tay. Ai đã làm ra tờ “Giấy đỏ” này thì chỉ có ông Trời mới biết mà thôi. Qua tờ “Giấy đỏ” mảnh đất của Nhà Thờ này ta mới biết được đâu là Sự Thật và đâu là Công Lý. Rõ như ban ngày là đất của Nhà Thờ bị người ta chiếm đoạt.
Mảnh đất thiêng của Nhà Thờ nay lại rơi vào tay người khác. Dù đất của ai đi chăng nữa mà bị chiếm đoạt thì người chiếm đoạt rất là buồn. Đất Thánh, Đất Nhà Thờ bị chiếm đoạt cũng rất buồn nhưng buồn hơn khi Công Lý và Sự Thật bị đánh cắp.
Mảnh đất ở cái giáo điểm truyền giáo này chẳng là gì so với những mảnh đất của Tòa Khâm Sứ, của Linh Địa Đức Bà - Giáo xứ Thái Hà (Dòng Chúa Cứu Thế), …
Với Dòng Chúa Cứu Thế thì còn nhiều và nhiều nữa: Tu viện DCCT Thái Hà nay Bệnh viện Đống Đa, Hồ Ba Giang (nằm không xa Linh Địa Đức Bà là bao), Tu viện DCCT Nha Trang nay là khách sạn Hải Yến, Tu viện DCCT Đà Lạt nay là Viện Nghiên Cứu Hạt Nhân, Tu viện DCCT Thủ Đức nay là bệnh viện Thủ Đức, một phần Tu Viện DCCT Thế Sài Gòn nay thành Hồ Bơi Kỳ Đồng.. . Nhiều quá, đếm hơi bị mệt !!!
Mỗi lần có dịp đi ngang con đường Phổ Quang quận Tân Bình cảm thấy làm sao ấy ! Sừng sững một ngôi nhà thờ có Thánh Giá hẳn hoi ấy mà nay trở thành Doanh Trại Quân Đội !
Một lần nọ, một em giáo lý viên thấy ngạc nhiên khi nhìn vào ngoài bảng là trường Đại Học Luật thành phố nhưng bên trong lại là một ngôi Nhà Thờ có tháp chuông hẳn hoi.
Mới đây, ra Hà Nội, người quen chỉ cho thấy còn tượng Thánh Phaolô sừng sững đứng trong khuôn viên của bệnh viện Xanh-pôn.
Nhiều và còn nhiều nữa, chỉ đơn cử đất của Dòng Chúa Cứu Thế chứ chưa nói gì đến các Dòng tu khác cũng như của Giáo Hội đã đủ cho ta thấy được Sự Thật và Công Lý như thế nào.
Thật lạ mắt khi thấy nhóm người khá đông từ Tiền Giang, từ Cà Mau, từ Vĩnh Long dắt díu nhau ra tận Hà Nội để đòi đất. Thử hỏi một người nghèo mà khăn gói ra tận ngoài Bắc thì vất vả như thế nào. Họ không phải là những người bất thường mà họ là những người bình thường và hết sức bình thường. Vì sao họ phải chịu đựng cảnh khổ cực màn trời chiếu đất ngoài Hà Nội thì chắc có lẽ mọi người hiểu nỗi lòng của họ. Chỉ vì Đất mà họ phải khổ sở như vậy.
Vài ngày qua, chuyện bi hài đã xảy đến ở mảnh đất thiêng Thủ Thiêm. Ngày 5 tháng 6 năm 2009 các nữ tu dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm được mời lên phường để “tiếp xúc hiệp thương việc di dời cơ sở tôn giáo”. Kế đến, ngày 11 tháng 6, cha G.B Lê Đăng Niêm cũng nhận được giấy mời tương tự. Nhà thờ Thủ Thiêm cũng như Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm chắc cũng không cần phải nói nhiều, ai ai cũng biết tính thánh thiêng cũng như lịch sử của Nhà Thờ và Tu viện này. Một con người hết sức bình thường dù không theo đạo Công Giáo đi chăng nữa cũng đều biết điều này ấy vậy mà người ta lại toan tính với nhau chuyện di dời.
Thử hỏi, nếu như gia đình anh, dòng tộc anh có một mảnh đất nho nhỏ và trong mảnh đất ấy có cái nhà thờ con con để thờ tự ông bà tổ tiên, ai đến bảo anh di dời đi chỗ khác thì anh sẽ nghĩ ra sao ? Với mảnh đất của dòng tộc còn chịu không được cái chuyện này huống hồ gì đến cái Nhà Thờ, cái Tu Viện. Nhà Thờ là nơi giáo dân đến để thờ phượng và phụng sự Chúa, thử hỏi người ta giải tỏa thì giáo dân sẽ làm gì ? Tu Viện là nơi những người dâng hiến đời mình cùng sống, cùng cầu nguyện cho đất nước, cho con người, thử hỏi người ta giải tỏa thì cộng đồng kitô hữu phải làm chi đây ?
Làm gì thì làm chứ đụng đến những nơi Thánh Thiêng, những mảnh đất Thánh thì cuộc đời sẽ chán lắm ! Cuộc đời sẽ bất an lắm khi đoạt của Thánh ! Thiên Chúa sẽ có cách của Ngài trên những kẻ bạo tàn và ngang ngược, bất công.
Thử hỏi khi con người hành xử với nhau như thế Đất có buồn không ? Đất cũng buồn lắm khi con người đã lạm dụng mình. Đất mãi mãi vẫn hiền lành và lặng lẽ
Vì thời thế của cuộc đời, Đất mang lại nguồn lợi bất tận cho con người để rồi con người đã lạm dụng Đất một cách quá đáng. Cho dẫu Đất hiền Đất chẳng ai oán gì con người nhưng còn tiếng nói của Lương Tâm, còn tiếng nói của Sự Thật. Những ai đã tán tận Lương Tâm trong lòng mình và bẽ gãy Sự Thật sẵn có trong mình sẽ chẳng bình an. Cho dẫu bề ngoài, có những người bằng mọi cách họ có chiếm được, họ có đạt được thật nhiều đất đi chăng nữa nhưng thật sự trong tâm của họ nào có bình an.
Có điều lạ nơi Đất đó là mãi muôn đời, Đất vẫn hiền từ, bao dung và tha thứ. Đất vẫn luôn giang rộng đôi tay để ôm ấp những con người đã từ “bụi đất” mà ra. “Bụi tro sẽ trở về với tro vụi”. Cho dẫu những người khi sinh thời có dùng mưu ma chước quỷ đi chăng nữa để chiếm đoạt đất đai của đồng loại đi chăng nữa thì khi nằm xuống Đất vẫn giang rộng đôi tay đón những con người ấy. Có chăng là con người, làm người để rồi khi nằm xuống có mỉm cười thanh thản ra đi hay không mà thôi. Hay là tất cả những cái gì mà người ta giành giật cuối cùng nằm sâu trong lòng đất.
Tất cả cuối cùng đều nằm sâu dưới lòng Đất, được lòng Đất, được lòng Đất vỗ về ấp ủ mà tại sao lại xử tệ với Đất như vậy ?