Chúa nhật VII B (Mc 2,1-12)

Dưới ánh nắng mặt trời, người nào, vật nào cũng tạo ra một bóng đen. Tấm gương nào cũng có mặt trái của nó. Người tốt, người xấu đan xen trong cuộc đời. Việc hay việc dỡ lẫn lộn trong đời sống. Có hai loại người trong xã hội: bi quan và lạc quan. Người bi quan nhìn cuộc đời qua kính đen, chỉ thấy người xấu việc xấu. Người lạc quan nhìn cuộc đời bằng kính hồng, luôn thấy cái tốt cái đẹp của cuộc sống.

Câu chuyện Phúc âm hôm nay, Thánh sử Maccô kể về hai hạng người đến với Chúa Giêsu: bốn người khiêng một ngươi bất toại và các kinh sư.

1. Bốn người bạn.

Bốn người khiêng, nhiệt thành làm việc bác ái tương trợ, tận tình giúp đỡ bệnh nhân. “Họ mới dỡ mái nhà, ngay trên chỗ Người ngồi, làm thành một lỗ hổng, rồi thả người bại liệt nằm trên chõng xuống”. Vì dân chúng quá đông, nên bốn người khiêng bệnh nhân không sao đến gần Chúa Giêsu được. Họ có sáng kiến táo bạo, khiêng bệnh nhân lên mái nhà theo lối đi cầu thang phía ngoài, lên bên trên dỡ mái nhà. Maccô không ghi lại nhà đó là của ai, cũng không nói người chủ nhà có đòi bồi thường vì mái nhà của họ bị dỡ hay không. Có lẽ ngày xưa mái nhà làm đơn giản và dân làng quen biết nhau nên họ thông cảm với người bất toại, không đòi bồi thường. Theo nhà chú giải Thánh Kinh William Barclay diễn tả.Mái nhà người Do Thái sống ở Palestine được làm bằng một số cây đà, đặt ngang từ tường này sang tường kia cách nhau khoảng một mét. Khoảng trống giữa các cây đà là những tấm phên bằng gỗ mềm có trét đất sét, và lớp trên cùng có phủ một lớp đất sét trộn với vôi. Do đó mái nhà rất bằng phẳng. Thường có cỏ mọc xanh tươi. Người ta dùng chổ này để nghỉ ngơi hóng mát yên tĩnh. Bốn người khiêng đã gỡ các miếng phên gỗ nằm giữa hai cây đà để làm lối đưa chiếc chõng với bệnh nhân xuống ngay trước mặt Chúa Giêsu. Thấy thiện chí và lòng tin của bốn anh bạn này, Chúa Giêsu bảo người bại liệt: "Này con, con đã được tha tội rồi"; “Ta truyền cho con: Hãy đứng dậy, vác chõng mà về!”. “Người bại liệt đứng dậy, và lập tức vác chõng đi ra trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ bảo nhau: Chúng ta chưa thấy vậy bao giờ”.

Người bất toại đã lành mạnh, anh vui sướng hạnh phúc.Từ bao năm tháng bị tê liệt tay chân, không đi lại được, phải nằm liệt giường liệt chiếu, chạy thầy chạy thuốc mà không khỏi bệnh. Đời anh kể như tàn phế. Không thể đi làm, anh trở nên gánh nặng cho người khác. Có lúc anh cảm thấy tuyệt vọng, chán chường. Bại liệt thân xác đã làm anh dần dần tê liệt tâm hồn. Gặp được Chúa Giêsu, anh vui sướng hân hoan, anh nhảy mừng “lập tức anh đứng dậy, vác chõng ra đi trước mặt mọi người“. Anh đã được Chúa chữa lành phần xác. Anh “tung tăng“ đi lại, như bao người khác. Cử chỉ “đứng lên vác chõng mà về” nói lên sự lành mạnh thể lý và sức khỏe đủ để chu toàn bổn phận của một con người. Anh biết ơn Chúa Giêsu và “ngợi khen“ Thiên Chúa. Tâm hồn anh được đổi mới. Niềm tin vào Đấng Cứu Thế đã khởi đầu đem mùa xuân hy vọng cho đời anh.

Tin Mừng Maccô trong những Chúa nhật vừa rồi và hôm nay khắc hoạ dung mạo Chúa Giêsu. Vị lương y quyền năng và nhân hậu. Chúa hấp dẫn lôi cuốn đám đông. Chúa ở đâu thì dân chúng đến bao quanh không còn chỗ chen chân. Chúa thu hút đến lạ lùng. Lời giảng dạy đầy uy quyền. Quyền phép siêu phàm chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền, tẩy trừ mọi thứ ma quỷ.

Con người cần phải mở lòng và tin tưởng vào Chúa.
Thánh Phaolô xác tín:" Tôi biết tôi đã tin vào ai
" ( 2Tm 1 ).

Thánh vịnh 12 reo vui:
" Lạy Chúa, con tin cậy vào tình thương Chúa.
Được Ngài cứu độ, lòng con sẽ vui mừng.
Con sẽ hát bài ca dâng Chúa vì phúc lộc Ngài ban
"

( Tv 12, 6).

Thánh vịnh 9 hân hoan:
"Lạy Chúa, con xin kể muôn việc lạ Chúa làm.
Mừng Ngài, con hân hoan nhảy múa.
Đàn hát, kính dâng Ngài, lạy Đấng Tối Cao
" ( Tv 9, 2-3 ).

2. Các Kinh sư.

Trái với thái độ thiện chí tương trợ của bốn người bạn, nhóm Kinh sư luôn tìm cách bắt bẻ kết án loại trừ.

Nghe Chúa nói: “Này con, tội con được tha rồi”, các kinh sư thắc mắc "Sao ông này lại dám nói như vậy ? Ông ta nói phạm thượng ! Ngoài một mình Thiên Chúa ra, ai có quyền tha tội?". Họ lập luận: hoặc là ông này phạm thượng, vì chỉ là người mà dám tha tội cho kẻ khác, hoặc là ông có quyền như Thiên Chúa? Nếu là con người, thì làm sao ông ta có quyền tha tội? Nếu ông ta là Thiên Chúa, thì tín điều “chỉ có một Giavê độc nhất mà thôi”, làm sao có thể dung hòa ? Chúa Giêsu lại hỏi họ: “Điều nào dễ hơn ?” Cả hai câu hỏi điều vượt quá sức con người. Chúa Giêsu làm được cả hai. Người tuyên bố tha tội cho người bại liệt, rồi lại chữa anh ta khỏi bệnh. Người Do thái quan niệm, bệnh tật là hậu quả của tội lỗi. Ai mắc bệnh tật đều là người có tội. Bệnh càng nặng, tội càng nhiều. Chúa Giêsu không chấp nhận lối nhìn ấy. Đối với Chúa, bệnh tật và tội lỗi là hai vấn đề riêng biệt. Có thể có người vừa có bệnh vừa có tội, nhưng có người có bệnh mà không có tội, có người có tội mà không có bệnh. Khi nói:“Này con, tội con đựoc tha rồi” là Chúa Giêsu muốn khẳng định Ngài là Thiên Chúa, có quyền tha tội. Đối với người Do thái chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội. Bất cứ ai tự xưng mình có thể làm được như vậy là sỉ nhục Thiên Chúa, là phạm thượng, mà hình phạt đối với tội lộng ngôn, phạm thượng là bị ném đá cho đến chết (x.Lv 24,16). Chúa Giêsu hỏi họ: “Bảo rằng tội lỗi con đã được tha” hay “đứng dậy vác chõng mà đi, thì câu nào dễ hơn?”. Cuộc tranh luận đạt tới đỉnh cao trong lời công bố long trọng của Chúa Giêsu "Này con, con đã được tha tội rồi; đứng dậy vác chõng mà đi. Lập tức người ấy đứng dậy, vác chõng ra đi trước mặt mọi người, khiến ai nấy đều sửng sốt và ngợi khen Thiên Chúa rằng: “Chúng tôi chưa từng thấy như thế bao giờ “. Thấy phép lạ nhãn tiền, các Kinh sư bàng hoàng kinh ngạc, họ lại một phen bị “gậy ông đập lưng ông”. Đó cũng là hậu quả của lối nhìn bi quan, cách sống cố chấp hay bắt bẻ kết án người khác.

3. Như hoa hướng dương.

Một triết gia bảo rằng: Hãy quay về phía mặt trời, bạn sẽ không thấy cái bóng đen sau lưng.

Trong thực vật học có hiện tượng gọi là quang hướng động, nghĩa là sự phát triển của cây tùy theo ánh sáng.Thân cây có quang hướng động dương nên thường mọc về phía có ánh sáng. Rể cây có quang hướng động âm nên mọc về phía tối. Ánh sáng chiếu soi trên muôn loài loài cây cỏ. Khi mùa xuân về, nắng ấm xóa tan cái lạnh lẽo của mùa đông. Cây xanh tươi. Hoa đua nở để mùa hè kết trái. Năng lượng mặt trời là nguồn gốc mọi năng lượng của chính sự sống trên trái đất. Nhờ năng lượng mặt trời, cây cỏ mọc lên rồi lớn dần xanh tươi, cung cấp lương thực cho động vật. Con người được nuôi sống nhờ động thực vật.

Ánh nắng mặt trời rọi chiếu trên hồ ao, sông biển. Nước bốc lên thành mây rồi tụ lại thành mưa. Mưa rơi xuống đất tạo thành khe suối sông ngòi chảy xuôi về biển cả. Muôn loài đều hướng về mặt trời đón nhận ánh sáng. Giữa muôn loài, có loài hoa.Trong các loài hoa, có một loài không những thân luôn mọc về phía ánh sáng mà còn hoa luôn quay về phía mặt trời. Đó là Hoa hướng dương. Hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời với cánh hoa rộng mở. Hoa hướng dương chỉ nhìn thấy ánh sáng. Trong lòng nó chất chứa nhựa trong trắng, lạc quan yêu đời. Cơn gió thổi qua. Cơn mưa ập tới. Hoa hướng dương cúi đầu xuống. Rồi lại ngữa mặt lên cao chiêm ngưỡng ánh mặt trời. Hoa hướng dương là hình ảnh những con người sống lạc quan yêu đời yêu người.

Người lạc quan có trái tim rộng mở hướng về người khác.

Người lạc quan luôn sống yêu thương, đem ấm áp cho mọi người xung quanh.

Ánh mặt trời soi chiếu muôn loài.Tình yêu Thiên Chúa trao ban cho muôn người. Ai biết mở lòng hướng về Thiên Chúa, người ấy sẽ luôn đón nhận dồi dào tình yêu và ân sủng để sống lạc quan tin yêu.