Hình ảnh của các nữ tu là những người phụ nữ nhỏ nhắn, ăn nói nhẹ nhàng, bụng đầy một bồ chữ và nhất là một trái tim nhân hậu bao la, rất hiền hòa. Bởi vậy trong dân gian mới có một câu nói đời thường “hiền như ma sơ”. Tấm hình chụp một Nữ Tử Bác Ái qùy trên nền gạch rửa chân cho người bị bệnh phong và tấm hình Đức Cha Nguyễn Chí Linh cầm khúc bánh mì ăn một cách ngon lành giữa những người phong cùi mà tôi được xem trên VietCatholic luôn luôn là những thông điệp đầy ý nghĩa của Chúa đã gửi đến cho tôi là một con chiên khô khan nguội lạnh. Hôm nay nhìn tấm hình các Nữ Tử Bác Ái sửa sọan chỗ nghỉ trên nền nhà, giữa đống gạch vỡ ngay trên tài sản của các ngài đã được hội Hồng Thập Tự Pháp hiến tặng với đầy đủ giấy tờ hợp pháp, ai mà không mủi lòng.
Nhà nước cộng sản Việt Nam coi “bọn công giáo có đạo” như là một “thế lực thù địch” nên đã có hẳn một kế sách trù dập và bằng mọi cách dùng những qủy kế đế áp bức một thành phần dân chúng công khai không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản. Do vậy còn cộng sản thì giáo hội công giáo sẽ còn nhiều thống khổ lầm than. Một bên là công bằng và bác ái, bên kia là sắt máu bạo tàn. Hai con đường thẳng song song sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Nhà nước CSVN luôn đề cao một nếp sống văn minh nhưng lại hành xử như bọn trộm cướp. Một trường hợp rõ ràng là khu đất của dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà đã bị cướp gần hết, còn lại một mảnh đất nhỏ ở số 176 Nguyễn Lương Bằng chia nhau nuốt không được thì lại tráo trở làm công viên. Bề ngòai nhìn có vẻ hợp tình hợp lý lắm nhưng tiềm ẩn những gian giảo độc ác mà ai cũng thấy. Người đời chửi bọn vô lại “ăn khoai cả vỏ” bằng đủ thứ ngôn ngữ tục tĩu nhất cũng có lý do.
Các vị Nữ Tử Bác Ái tuy không đủ tài lực để thay đổi bộ mặt của một xã hội nghèo khó, bệnh tật và dốt nát nhưng các ngài cũng đã chia sẻ một phần nào gánh nặng của nhà nước. Bàn tay của các ngài luôn ở với những người bất hạnh bị bệnh phong cùi, nhiễm HIV. Lòng yêu thương của các ngài luôn ở với những người khó nghèo, các cô nhi không nơi nương tựa. Ở các quốc gia văn minh, chính quyền có những chương trình tích cực hỗ trợ các tổ chức từ thiện. Chính quyền cung cấp phương tiện và tiền bạc để thúc đẩy các tổ chức từ thiện cùng chung sức chia sẻ những gánh nặng xã hội. Trái lại ở Việt Nam dưới sự cai trị của bạo quyền cộng sản thì các tổ chức và họat động bác ái của các tôn giáo bị hạn chế tối đa vì những nghi kỵ ngu dốt của bọn cầm quyền. Cơ sở 32 Bis Nguyễn Thị Diệu có là gì so với tài sản của Nông Đức Mạnh, của Nguyễn Tấn Dũng, của Nguyễn Minh Triết và những cán bộ cao cấp khác. Thế nhưng vì đường lối chủ trương kìm kẹp và trù dập giáo hội công giáo nên những người cầm quyền luôn tìm mọi cách gây khó khăn cho giáo hội. Không cướp đọat chia nhau được thì làm công viên cây xanh! Không làm nhà chứa cho bọn đĩ điếm nghiện hút được thì làm nhà trẻ! Nhà nước luôn kêu gọi một nếp sống có văn hóa, cho dân và vì dân nhưng lại có những hành động của bọn trộm cướp.
Các Nữ Tử Bác ái sẽ còn phải rất vất vả để đòi lại cơ sở của mình. Những bàn tay yếu ớt thay vì xoa dịu cơn đau của bệnh nhân, nuôi dưỡng trẻ thơ người già cả nghèo khó thì lại phải chống chọi với bạo lực và trăm phương ngàn kế gian manh qủy quyệt. Chúng ta bằng tất cả những khả năng và phương tiện hãy sát cánh với các Nữ Tử Bác Ái để hỗ trợ các ngài có đủ nghị lực và khôn ngoan đối đầu với bọn cướp ngày. Các Nữ Tử Bác Ái chắc chỉ còn nước mắt giọt ngắn giọt dài, cô đơn trong ngậm ngùi. Giáo giáo dân ở Sài Gòn hãy thường xuyên thăm viếng và an ủi các ngài trong tinh thần hiệp thông của con cái Chúa. Những người đã mang ơn hoặc được các Nữ Tử Bác Ái cưu mang hãy đứng lên chung một lòng, cùng một tiếng nói với các ngài. Công bằng và bác ái phải được thực thi dưới bất cứ chế độ và chủ nghĩa nào trên quê hương mến yêu.
Nhà nước cộng sản Việt Nam coi “bọn công giáo có đạo” như là một “thế lực thù địch” nên đã có hẳn một kế sách trù dập và bằng mọi cách dùng những qủy kế đế áp bức một thành phần dân chúng công khai không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản. Do vậy còn cộng sản thì giáo hội công giáo sẽ còn nhiều thống khổ lầm than. Một bên là công bằng và bác ái, bên kia là sắt máu bạo tàn. Hai con đường thẳng song song sẽ chẳng bao giờ gặp nhau. Nhà nước CSVN luôn đề cao một nếp sống văn minh nhưng lại hành xử như bọn trộm cướp. Một trường hợp rõ ràng là khu đất của dòng Chúa Cứu Thế Thái Hà đã bị cướp gần hết, còn lại một mảnh đất nhỏ ở số 176 Nguyễn Lương Bằng chia nhau nuốt không được thì lại tráo trở làm công viên. Bề ngòai nhìn có vẻ hợp tình hợp lý lắm nhưng tiềm ẩn những gian giảo độc ác mà ai cũng thấy. Người đời chửi bọn vô lại “ăn khoai cả vỏ” bằng đủ thứ ngôn ngữ tục tĩu nhất cũng có lý do.
Các vị Nữ Tử Bác Ái tuy không đủ tài lực để thay đổi bộ mặt của một xã hội nghèo khó, bệnh tật và dốt nát nhưng các ngài cũng đã chia sẻ một phần nào gánh nặng của nhà nước. Bàn tay của các ngài luôn ở với những người bất hạnh bị bệnh phong cùi, nhiễm HIV. Lòng yêu thương của các ngài luôn ở với những người khó nghèo, các cô nhi không nơi nương tựa. Ở các quốc gia văn minh, chính quyền có những chương trình tích cực hỗ trợ các tổ chức từ thiện. Chính quyền cung cấp phương tiện và tiền bạc để thúc đẩy các tổ chức từ thiện cùng chung sức chia sẻ những gánh nặng xã hội. Trái lại ở Việt Nam dưới sự cai trị của bạo quyền cộng sản thì các tổ chức và họat động bác ái của các tôn giáo bị hạn chế tối đa vì những nghi kỵ ngu dốt của bọn cầm quyền. Cơ sở 32 Bis Nguyễn Thị Diệu có là gì so với tài sản của Nông Đức Mạnh, của Nguyễn Tấn Dũng, của Nguyễn Minh Triết và những cán bộ cao cấp khác. Thế nhưng vì đường lối chủ trương kìm kẹp và trù dập giáo hội công giáo nên những người cầm quyền luôn tìm mọi cách gây khó khăn cho giáo hội. Không cướp đọat chia nhau được thì làm công viên cây xanh! Không làm nhà chứa cho bọn đĩ điếm nghiện hút được thì làm nhà trẻ! Nhà nước luôn kêu gọi một nếp sống có văn hóa, cho dân và vì dân nhưng lại có những hành động của bọn trộm cướp.
Các Nữ Tử Bác ái sẽ còn phải rất vất vả để đòi lại cơ sở của mình. Những bàn tay yếu ớt thay vì xoa dịu cơn đau của bệnh nhân, nuôi dưỡng trẻ thơ người già cả nghèo khó thì lại phải chống chọi với bạo lực và trăm phương ngàn kế gian manh qủy quyệt. Chúng ta bằng tất cả những khả năng và phương tiện hãy sát cánh với các Nữ Tử Bác Ái để hỗ trợ các ngài có đủ nghị lực và khôn ngoan đối đầu với bọn cướp ngày. Các Nữ Tử Bác Ái chắc chỉ còn nước mắt giọt ngắn giọt dài, cô đơn trong ngậm ngùi. Giáo giáo dân ở Sài Gòn hãy thường xuyên thăm viếng và an ủi các ngài trong tinh thần hiệp thông của con cái Chúa. Những người đã mang ơn hoặc được các Nữ Tử Bác Ái cưu mang hãy đứng lên chung một lòng, cùng một tiếng nói với các ngài. Công bằng và bác ái phải được thực thi dưới bất cứ chế độ và chủ nghĩa nào trên quê hương mến yêu.